Chương 232
“Aiyo…, vừa mới thăng chức lên làm tổng giám đốc của Thời trang Nguyệt Tú thì đã khác ngay liền vậy à, đến giọng điệu nói chuyện cũng hăng hái đến như vậy!” Trong điện thoại, Hoàng Tuấn Phong cười rất sảng khoái.
“Rốt cuộc anh có giúp không?” Khúc Lăng Cường nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Giúp, đương nhiên là giúp anh rồi. Chúng là là quan hệ gì chứ, sao mới đó mà đã tức giận rồi?” Nghe thấy hình như Khúc Lăng Cường đang tức giận, Hoàng Tuấn Phong vội vã thay đổi giọng điệu.
Khúc Lăng Cường yên lặng một lúc, bình tĩnh lên tiếng: “Tử Tín đã biết được thân thế của mình.”
Nhà họ Lâm và nhà họ Khúc đã từng nằm trong cùng một khu phố cùng một toà nhà, một nhà ở tầng hai, một nhà ở tầng ba. Bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm giữa hai nhà vẫn luôn rất tốt.
Năm đó Tử Tín là do chị của Hoàng Tuấn Phong là Lâm Yên mua lại từ trong tay của dì Mai, vì vậy, thân thế của Tử Tín hai chị em Hoàng Tuấn Phong là biết rõ nhất.
Hoàng Tuấn Phong ở đầu dây bên kia kinh ngạc đến bùng nổ lên: “Đm, anh làm cái quái gì mà nhanh như vậy đã để Tử Tín biết chân tướng rồi, nó mới có bảy tuổi thôi, không phải đã nói là đến năm mười tám tuổi mới nói cho nó biết hả?”
“Ý trời, hôm nay nó tự mình phát hiện ra cái video mà chị tôi để lại cho nó.”
Vậy tiếp theo anh định sẽ làm gì? Đưa Tử Tín đi khỏi à?”
“Không biết nữa, nó phát hiện ra nên chịu phải đả kích, tôi còn chưa nói chuyện được với nó, tôi cảm thấy Lư Bạch Khởi sẽ không dễ dàng buông tay đâu.”
“Cũng đúng, Tử Tín bây giờ là thiên tài trẻ tuổi nổi tiếng trong nước, giấy chứng nhận sáng chế do nhà nước cấp trong tay nó là bảo vật vô giá, cái tên cặn bã Lư Bạch Khởi đó, sao có thể dễ dàng buông tay.
“Vì vậy, trước tiên tôi phải lật đổ tập đoàn nhà họ Lư, sau đó mới đưa Tử Tín đi.”
“Được, tôi ủng hộ anh, có chỗ nào cần tôi giúp đỡ thì cứ việc lên tiếng”
“Anh cho người giám sát chặt xưởng may của tập đoàn nhà họ Lư là được rồi, những chuyện khác tôi sẽ tự mình làm.”
“Được.” Hoàng Tuấn Phong đồng ý rất thoải mái.
Chuyện nhỏ này đối với tập đoàn Long Uy căn bản không là gì cả.
Buổi sáng ngày hôm sau, Khúc Lăng Cường đưa Lư Tử Tín đến khu mộ bên ngoài thành phố để bái lạy Khúc Lăng Ái.
Lư Tử Tín không giống như lúc trước cúi đầu chào mẹ của cậu bé nữa, mà là đột nhiên quỳ xuống trước bia mộ: “Bộp bộp bộp” ba tiếng khẩu đầu vang lên.
“Mẹ ơi, Tử Tín đến thăm mẹ đây.” Vừa nói cậu bé vừa quỳ và tiến lên phía trước mấy bước, đưa cánh tay nhỏ lên, vuốt nhẹ lên tấm ảnh của Khúc Lăng Ái trên bia mộ lạnh tanh, nước mắt chạy xuôi theo gương mặt nhỏ rơi xuống bỏ hoa tươi màu vàng, lắc lư trên cánh hoa một lúc rồi biến mất.
Khúc Lăng Cường bước lên trước ôm cậu bé đứng lên, giọng nói nghẹn ngào: “Tử Tín, đừng khóc nữa, mẹ con nhìn thấy dáng vẻ này của con sẽ rất buồn đó.”
Lư Tử Tín dựa vào trong lòng Khúc Lăng Cường, cuối cùng cũng bật khóc lớn lên như một đứa trẻ: “Cậu ơi, con nhớ mẹ con, con nhớ mẹ con.”
Hốc mắt Khúc Lăng Cường hơi đỏ lên, ôm chặt lấy cậu bé: “Tử Tín, con đừng nói nữa, cậu cũng nhớ mẹ con lắm.”
Hai người bọn họ vẫn luôn đắm chìm trong đau thương, không hề chú ý đến có hai người đang ở xa xa đi đến.
Trong tay Lư Bạch Khởi và Nguyễn Hồng Nhung cầm một bó hoa tươi màu vàng, từ từ đi đến trước phần mộ của Khúc Lăng Ái.
“Aiyo…, Tử Tín mà cũng biết khóc nữa hả! Tôi cứ nghĩ là mặt nó bị liệt rồi chứ, luôn chỉ có một biểu cảm lạnh tanh trên gương mặt thôi!” Nguyễn Hồng Nhung vuốt vuốt cổ họng, vẻ mặt chế giễu.
Người phụ nữ đê tiện Khúc Lăng Ái này, đã chết hai năm rồi, nhưng mà Lư Bạch Khởi vẫn luôn không quên cô ta, mỗi năm đều phải đến đây cúng bái cô ta, có lúc uống say rồi còn gọi tên cô ta.
Lại càng nâng niu đứa con hoang này trong lòng bàn tay, không cho phép bất kỳ ai động vào cậu ta.
Có lần bà ta quá tức giận nên mắng cậu bé vài câu, Lư Bạch Khởi lại suýt chút nữa đã động tay động chân với bà ta.
Thằng con hoang này ở trong nhà, mỗi ngày đều xụ mặt ra, dựa vào cái gì mà lại nhận được sự yêu thương của tất cả mọi người trong nhà họ Lư.
Tuyết Nhi của bà ta dễ thương như vậy, bây giờ cũng đã hai tuổi rồi, Lư Bạch Khởi lại chưa từng nghiêm túc ôm con bé lấy một lần.