Chương 186
Cô cười, bỏ di động xuống, khởi động xe.
Vũ Tuệ dùng vẻ mặt tò mò sáp qua: “Mẹ ơi, mẹ cười gì thế?”
Mạc Minh Húc kéo cô bé sang chỗ ngồi, thắt dây an toàn cho cô bé: “Xe sắp đi rồi, em ngồi ngoan, không được nháo!”
“Anh ơi, anh có biết nãy mẹ cười cái gì không?”
Mạc Minh Húc liếc mắt nhìn Mạc Hân Hy đang nghiêm túc lái xe, nhỏ giọng đáp: “Còn cười chuyện gì được nữa? Chắc chắn là vừa nhìn thấy tin nhắn của bố rồi. Phụ nữ đang yêu đương đều như thế hết!”
“Phụ nữ đang yêu đương là gì thế ạ?” Vũ Tuệ quả nhiên là cô bé ngây thơ nhất.
“Phụ nữ đang yêu đương chính là.” Tên nhóc còn chưa nói xong đã bị mẹ nghiêm mặt trừng cho im bặt.
“Mạc Minh Húc, không được dạy hư em gái.”
Mạc Minh Húc bất mãn kháng nghị: “Mẹ à, con không có dạy hư em, con chỉ chỉ cho em một ít tri thức thôi mà.”
Mạc Hân Hy hừ lạnh hỏi: “Mạc Minh Húc, con năm nay mấy tuổi hả?”
“Đến tháng mười hai này là bảy tuổi ạ. Mẹ ơi, sao thế ạ?”
“Bảy tuổi là tuổi thảo luận về đề tài yêu đương à?” Đối mặt với thằng con có chỉ số thông minh siêu cao, Mạc Hân Hy lắm khi cảm thấy vô lực.
Mạc Minh Húc nghiêng cái đầu nhỏ nghĩ nghĩ: “Con nghĩ là nên ạ, đặc biệt là bé gái, nên cho các em có hiểu biết về phương diện này càng sớm càng tốt, bồi dưỡng năng lực phân rõ trai đểu từ bé, lớn rồi mới không bị người ta lừa.”
Mạc Hân Hy không biết nói sao: “Con, mấy thứ này con học ở đâu hả? Con biết trai đểu là cái gì hả?”
“Trong di động, trên mạng có mà! Mẹ, mẹ không xem tin tức trên điện thoại à? Còn nữa, đương nhiên con biết trai đểu là thế nào nhá, chú hai chính là một tên trai đểu từ đầu đến đuôi đó.” Mạc Minh Húc nói ra câu kinh người.
Mạc Hân Hy bị thằng con nói cho suýt nữa thì vượt đèn đỏ: “Chú hai, con, con có ý gì hả?” Lục Khải Dã mà nghe được mấy câu này, chắc tức đến hộc máu mất.
Mạc Minh Húc giơ máy tính lên: “Mẹ nhìn đi, trên này có thật là nhiều tin tức viết về chú hai nha, truyền thông hôm qua mới đưa tin chú hai với ngôi sao nữ Diệp Lan Chi tổ chức hôn lễ vào ngày hai mươi tháng tám, thế mà sáng nay có người chụp ảnh được chú ấy với cô ca sĩ Hồng Vi mới nổi đi ra khỏi khách sạn với nhau! Chú không phải trai đểu thì ai là trai đều?”
Nói xong, Mạc Minh Húc như là nhớ đến chuyện gì hỏi: “Mẹ ơi, không phải lúc trước mẹ bảo năm đó Diệp Lan Chi bán mẹ con mình cho người xấu là dì Mai đung không? Có khi nào giờ cô ta vẫn còn ở nhà họ Lục, hay mẹ con mình nghĩ cách trừng trị cô ta đi.”
Mạc Hân Hy đen mặt: “Con, con tính trừng trị cô ta thế nào?”
Trên khuôn mặt non nớt của Mạc Minh Húc lại lộ ra nụ cười cao thâm: “Chúng ta có thể thần không biết quỷ không hay cho cô ta uống thuốc xổ, phấn ngứa, để búp bê kinh dị vào trong phòng cô ta.”
“Còn nữa, con vừa mới hack được máy tính của cô ta, mẹ ạ, trong đấy có nhiều tin tức giật mình lắm, mẹ có muốn nghe không!”
Mạc Minh Húc, dừng.’ Mạc Hân Hy nhanh tay cản thằng con lại.
Còn bé tí, cứ như thế này, không khéo hỏng cả người mất thôi!
“Đại Bảo ơi, báo thù là chuyện của ba mẹ, ba mẹ sẽ làm. Con là anh lớn, chăm chỉ học hành, làm người quang minh lỗi lạc, là tấm gương cho các em.
Diệp Lan Chi đúng là người xấu thật, nhưng cô ta đang mang thai, đứa bé trong bụng là vô tội, con không nên làm trò đùa dai sau lưng người khác như vậy được!”
“Muốn trả thù, chúng ta có thể dùng rất nhiều thủ đoạn quang minh lỗi lạc, không được tính kế sau lưng người khác như thế được.” Mạc Hân Hy dạy dỗ đứa lớn nhà mình.
Mạc Minh Húc bĩu đôi môi xinh xắn, không lưu tình bổ một câu: “Chính là mẹ, hôm trước mẹ còn bỏ thuốc xổ vào trà sữa của Diệp Lan Chi nhá.”