Chương 1474
Không hiểu vì sao, Lục Vũ Tuấn lại cảm thấy nhịp tim của mình tăng nhanh.
Cậu lắc đầu, không muốn suy nghĩ sâu xa về nguyên do của nó. Khi cậu chuẩn cất bước đi tới, một bóng dáng cao gầy che khuất tầm nhìn của cậu, sau đó lao tới trước mặt cậu, ngồi ở đối diện Hàn Tương Trúc.
Lạc Vinh Quyết?
Đôi mắt thờ ơ của Lục Vũ Tuấn nheo lại khi nhìn rõ thân phận của người bên kia.
Lạc Vinh Quyết vừa đến thư viện để trả sách, cậu ta vô tình nhìn lên và thấy Hàn Tương Trúc ở bên cửa sổ.
Hàn Tương Trúc là lớp phó học tập của lớp 8, còn cậu ta là lớp trưởng của lớp 8 ấy.
Tuy nhiên, hết học kỳ này, cậu ta sẽ được nhà trường chuyển sang học lớp 9, bởi vì bài tập lớp 9 cậu ta đã ở nhà tự học và hoàn thành hết rồi.
Bởi vì lý do độ tuổi, cậu ta dự định năm nay sẽ trực tiếp dự thi vào trung học.
Cậu ta tự tin rằng mình có thể vào một trường trung học trọng điểm.
Hàn Tương Trúc trong lớp rất ít nói, không nói nhiều, chăm chỉ, có tinh thần trách nhiệm và học cũng rất giỏi.
Về hoàn cảnh của cô ấy, cậu ta cũng có nghe bạn học kể lại.
Gần đây, sau đại hội thể thao, các bạn trong lớp đã đồn thổi rằng Hàn Tương Trúc có cảm tình với cậu ta.
Với tư cách là lớp trưởng, cậu ta cảm thấy rằng mình phải nói rõ với cô ấy. Việc học ở giai đoạn trung học cơ sở rất quan trọng, nếu trong học tập tâm trí bị xao nhãng thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống sau này.
Mẹ cô ấy chỉ là bảo mẫu của nhà họ Lục, hoàn cảnh gia đình cũng không tốt lắm. Rất nhiều chuyện cô ấy phải tự dựa vào bản thân.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là khi Bạch Lâm Yên đi tìm cô ấy vào ngày hôm đó, Lạc Vinh Quyết đã vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa bọn họ.
Lúc đó, Bạch Lâm Yên đang kéo Hàn Tương Trúc ở cầu thang giữa tầng một và tầng hai của tòa nhà dạy học, và cậu †a vừa hay ở chỗ cầu thang giữa tầng ba và tầng bốn để đọc sách.
Sau khi Bạch Lâm Yên rời đi, cậu ta đã nghe thấy giọng nói trầm thấp và vẻ mặt buồn bã của Hàn Tương Trúc.
Vì vậy, Lạc Vinh Quyết đứng cách thư viện không xa suy nghĩ hồi lâu, vẫn là quyết định nói đi tới nói chuyện thẳng thắn với cô ấy.
Ánh sáng dịu dàng bị một bóng người chặn lại, Hàn Tương Trúc thò đầu ra khỏi sách, liền nhìn thấy lớp trưởng Lạc Vinh Quyết với vẻ vặt bình tĩnh.
Lông mày của cô ấy khế cau lại: “Lớp trưởng? Có chuyện gì sao?” Người này không phải là từ sau đại hội thể thao vẫn luôn tưởng rằng bản thân thích thầm cậu ta đấy chứ, có thể giữ khoảng cách với cô ấy không? Hôm nay làm thế này là có ý gì?
Lẽ nào không sợ người khác nói xấu sao?
Lạc Vinh Quyết ngồi xuống đối diện với cô ấy, thấp giọng nói thẳng: “Hàn Tương Trúc, tôi nghĩ chúng ta cần phải nói chuyện rõ ràng.” Hàn Tương Trúc nhíu mày sâu hơn, để không ảnh hưởng đến việc đọc sách của người khác, cô ấy đứng dậy nói: “Vậy được, chúng ta ra sân vận động đi! Ở đây không phải là nơi để nói chuyện.” Lạc Vinh Quyết gật đầu, cũng đứng dậy theo.
Ngay lúc họ đứng dậy, Lục Vũ Tuấn nhanh chóng xoay người, trốn sang một bên sau giá sách, giả vờ cầm một cuốn sách lên đọc.
Sau khi chắc chắn răng họ đã đi, cậu mới thận trọng rời khỏi thư viện.