Chương 1498
“Nhưng, ngày hôm sau, khi tôi đi đón người, tôi không tìm thấy Bảo Châu, hơn nữa anh Hổ cũng đi mất. Sau khi tôi đi ra, liên tục gọi điện cho hắn, nhưng hắn không trả lời. Tôi đoán là có lẽ hắn không muốn đưa tôi 900 triệu đó.”
Nói đến cuối cùng, Mã Bảo Thiên rất ảo não.
“900 triệt Bảo Châu của cậu, cô gái nhỏ quý giá nhất của cậu, Mã Bảo Thiên lại vì 900 triệu, mà hủy hoại cô bé.
“Lục Tấn Khang cười lạnh.
Nghĩ đến đây, Lục Tấn Khang khóe miệng gợi lên một nụ cười khát máu.
Dao găm đang cọ tới cọ lui vào cổ Mã Bảo Thiên: “Nói cho tôi biết tất cả tài sản của anh Hổ ở thị trấn Tân Dương. Nói không chừng tôi đây tâm trạng tốt, sẽ thả anh đi”
“Thật sao, chỉ cần tôi nói cho cậu biết tài sản của anh Hổ, cậu sẽ thật sự tha cho tôi?”Mã Bảo Thiên không thể tin được.
“Đương nhiên, Lục Tấn Khang tôi nói lời giữ lời, nói đi!”Giọng nói của Lục Tấn Khang lãnh đạm và lạnh lùng.
“Được rồi, tôi nói, ngoài quán karaoke Vua Ca Hát đã bị phong tỏa , khách sạn Hổ Tử ở thị trấn Tân Dương, trung tâm mua sắm Hổ Tử trên phố thương mại. Nhà máy cáp điện Hổ Tử, nhà máy máy móc Hổ Tử và mỏ than đá Hổ Tử ở ngoại ô, đây đều là tài sản của anh Hổ”
Mã Bảo Thiên không chút dấu diếm, nói ra tất cả những thông tin mà mình biết.
Lục Tấn Khang rất hài lòng: “Tốt. Rất tốt!”
Không biết từ bao giờ, cậu đã có một viên thuốc màu trắng trong tay. Khi cậu nói từ “tốt ”, đã ra tay nhanh như cắt, véo cổ Mã Bảo Thiên, ngay lập tức nhét viên thuốc vào miệng hắn. Với một cái tát nữa vào ngực, Mã Bảo Thiên nuốt xuống theo bản năng, viên thuốc cứ như vậy đã bị anh ta nuốt vào.
Sau đó, trước ánh mắt kinh ngạc của Mã Bảo Thiên, anh đứng dậy, đá anh ta ra.
Sau đó, cậu trực tiếp nhấc Tôn Mỹ Dao khỏi mặt đất, dùng chiêu thức tương tự để ép Tôn Mỹ Dao uống một viên thuốc khác.
Toàn bộ quá trình này rất quả quyết và dứt khoát, chỉ mất không quá một phút.
Làm xong chuyện này, cậu lùi lại một bước, khóe miệng hiện lên một nụ cười như thần chết: “Mã Bảo Thiên, Tôn Mỹ Dao, cái này là các người đáng phải nhận!”
Mấy thiếu niên nhà họ Lục, lúc này mới hoàn hồn trở lại, Lục Minh Húc là người đầu tiên chạy tới, ngăn cản: “Ngũ Bảo, em, em cho bọn họ uống cái gì vậy?”
Là một người anh trai, giới hạn của cậu là miễn là em trai mình không làm tổn hại đến mạng người là được.
Cậu vốn tưởng rằng cho dù Lục Tấn Khang sẽ bốc đồng, nhiều nhất cũng chỉ đánh cho tàn phế mà thôi.
Tuy nhiên, cậu không ngờ rằng em trai mình lại ra tay như thế này. Hai viên thuốc đó rốt cuộc là cái gì!
Lục Tấn Khang cười một cách kỳ quái: “Bọn họ làm tổn thương Bảo Châu, đây là bọn họ đáng phải nhận.”
Lục Vũ Tuấn dường như đã nghĩ ra điều gì, túm lấy áo của Lục Tấn Khang, trực tiếp lấy từ trong túi ra một lọ thuốc màu trắng, bên trong còn có một viên thuốc màu trắng.
Cậu kinh ngạc lùi lại một bước: “Ngũ Bảo, em, em tới phòng thí nghiệm của anh. Em biết đây là cái gì không? Em thật sự cho bọn họ uống cái này?”
Vẻ mặt Lục Tấn Khanh rất bình tĩnh: “Đương nhiên em biết đó là thứ gì. Không phải là loại thuốc mà lúc trước anh và anh Tứ nghiên cứu thất bại sao? Thuốc điều hòa hệ thần kinh của con người bởi vì thành phần không chính xác, biến thành loại thuốc độc khiến con người trong một tuần thần kinh sẽ rối loạn, phát điên, biến thành một người điên, sau đó bị điên mà chết?”