Mục lục
9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1239

 

“Chà! Nước sông ở đây trong xanh quá đi! Chị xem còn có chú cá nhỏ!” Vũ Tuệ đứng cạnh sông Bạch Mã và khen ngợi.

 

“Mau nhìn kìa, có cả hai con thiên nga trắng trên mặt nước phía bên kia!” Mộc Lam, người chưa từng đến vùng nông thôn, chỉ vào hai con vịt trắng trên mặt nước và kêu lên ngạc nhiên.

 

Mấy đứa nhỏ còn lại đều bật cười.

 

Lục Minh Húc liếc nhìn Mộc Lam: “Mộc Lam, đó là vịt nước, không phải là thiên nga gì đâu.”

 

Lục Vũ Lý cũng cười nói: “Đúng vậy, cổ của thiên nga vừa nhỏ vừa dài, dáng người tuyệt đẹp. Nào có thể béo như vậy!”

 

“Vịt sao? Chính là vịt quay chúng ta thường ăn?” Mộc Lam nghiêng đầu tò mò hỏi.

 

Lục Vũ Bách gật đầu: “Đúng rồi, Mộc Lam, chính là món vịt quay vừa thơm vừa giòn mà chúng ta thường ăn.”

 

Khi đang nói, đằng sau hai con vịt trắng trên mặt nước kia, lại có một đàn vịt con lông xù đáng yêu bơi đến.

 

“Chú vịt con thật là đáng yêu, em sau này sẽ không bao giờ ăn thịt vịt nữa!” Mộc Lam nói với cái miệng nhỏ bĩu ra khi nhìn chú vịt con trên mặt nước.

 

Vũ Tuệ nhìn thấy chú vịt con, cũng kéo lấy tay của Mạc Hân Hy nói: “Mẹ, chú vịt con thật là đáng yêu, chúng ta nuôi một con thì sao ạ?”

 

Lục Minh Húc: “Em gái Vũ Tuệ, em là đang muốn nuôi mấy chú vịt con này lớn lên, rồi sau đó sẽ nướng ăn sao?”

 

Vũ Tuệ bĩu cái miệng nhỏ, trừng mắt nhìn cậu bé: “Anh à, anh nói chuyện kiểu gì vậy, chú vịt con đáng yêu như vậy, anh nhẫn tâm nướng để ăn sao?”

 

Mấy đứa nhỏ tranh cãi ầm ï đi đến cổng nhà của La Đức Tín.

 

Chắc hẳn là sợi dây tình cảm nối liền hai mẹ con, lần này Vương Kỳ không hề đẩy Vương Niệm Đơn ra như lần trước nữa, mà dang hai tay ra ôm con gái vào lòng.

 

“Niệm Đơn, cuối cùng con cũng đến rồi. Mau đến xem đi, căn phòng mẹ đã chuẩn bị cho conl”

 

Nói xong, Vương Kỳ liền nắm tay con gái đi vào trong sân, để lại mấy mẹ con Mạc Hân Hy ở bên ngoài.

 

Lục Vũ Bách chỉ vào cánh cổng đang mở của nhà La Đức Tín: “Dì, dì ‘Vương Kỳ này không phải là đã quên chúng ta rồi đấy chứ?”

 

Sau đó, cậu bé nhìn vào căn phòng trong ngôi nhà của La Đức Tín, lông mày nhỏ của cau chặt lại.

 

“Mẹ ơi, ngôi nhà này cũng quá cũ nát rồi, đây là cái gì thế này, gạch màu đỏ sao?” Nói xong, cậu nhóc mập chỉ vào bức tường sân của nhà La Đức Tín, cùng với ngôi nhà trệt ba gian làm bằng gạch đỏ chưa được Sơn.

 

Lục Vũ Lý cũng là vẻ mặt chán ghét: “Nơi, nơi đây bụi bặm khắp nơi, con người có thể sống được sao?”

 

Lục Tấn Khang liếc nhìn hai cậu bé một cái: “Tại sao con người không thể sống ở đây? Em đúng là đã sống ở đây hai ngày!”

 

Lục Minh Húc chỉ vào cánh cổng đang mở: “Mẹ, không thì chúng ta đi vào trong xem thử đi ạ?”

 

Mạc Hân Hy gật đầu: “Được rồi, chúng ta đi vào trong trước!”

 

Mặc dù Vương Kỳ đang hồi phục, nhưng mà não vẫn có phần khác biệt so với người thường. Nếu cô ấy đã quên mấy mẹ con bọn họ ở bên ngoài, vậy thì bọn họ tự mình đi vào vậy.

 

Ngôi nhà nông thôn, khoảng sân rất rộng, trong sân của nhà họ La có một cây táo, lúc này đang là mùa thu, trên cây phủ đầy những quả táo đỏ mọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK