Chương 403: Tôi tận mắt nhìn thấy cô ta nhỡ tay giết Thúy Hoa
Tôn Chính thân là trưởng thôn, dù sao cũng có chút hiểu biết, biết bảo vệ hiện trường rất quan trọng.
Thấy mọi người kích động như vậy, tức giận hét lớn một tiếng: “Im miệng hết cho tôi.”
Tiếng hét này dọa mọi người đều im miệng.
Tôn Chính chỉ vào bọn họ: “Mấy người các người, chuyện này còn chưa rõ ràng mà đã ở đây nói lung tung rồi. Ai trong các người nhìn thấy vợ chồng Lục Khải Vũ giết Thúy Hoa chứ?”
Lúc này Tây Doanh đang nghiêm mặt nhìn Lục Khải Vũ, nghe thấy trưởng thôn nói như vậy, vội vàng tiếp lời: “Tôi nhìn thấy, khi bọn họ tranh cãi, tôi luôn đứng ngoài cửa sổ nhìn.”
Lục Khải Vũ giữ Phạm Ngô Tam, lạnh giọng chất vấn : “Nếu đã như vậy, sao cô lại không ngăn lại?”
“Dao gọt hoa quả ở đâu mà có?”
“Hân Hy chỉ đến cửa hàng nhỏ để mua đồ ăn vặt, sao lại xuất hiện ở trong nhà Phạm Ngô Tam chứ? Lại tại sao phải xảy ra tranh chấp với Thúy Hoa?”
Ánh mắt anh sắc lạnh, hỏi hàng loạt câu hỏi khiến Tây Doanh có chút sợ hãi: “Tôi… cô ta muốn đến thăm Thúy Hoa, tôi tốt bụng đi cùng cô ta, nhưng khi đi qua sông cô ta lại cố ý đẩy tôi xuống sông, đợi khi tôi leo lên được, bọn họ đã cãi nhau rồi. Sau đó, Thúy Hoa kích động, lấy dao gọt hoa quả ra, muốn đuổi cô ta ra ngoài, nhưng không biết làm sao, dao gọt hoa quả lại cắm vào ngực Thúy Hoa.
Mạc Hân Hy cười lạnh một tiếng: “Tây Doanh, hóa ra đây đều là kế hoạch của cô sao?”
Sau đó, cô ngẩng đầu lên, không sợ hãi nhìn mọi người, cao giọng nói: “Lý do tôi đến đây thăm Thúy Hoa, đều là do Tây Doanh đề nghị. Cô ta nói sau khi Hữu Sinh bị đưa đi, Thúy Hoa rất đau lòng, lo lắng chúng tôi không đối tốt với Hữu Sinh, hy vọng tôi đến khuyên nhủ Thúy Hoa, và bảo đảm sau này sẽ chăm sóc tốt cho Hữu Sinh để Thủy Hoa yên tâm.”
“Khi tôi đến, Thúy Hoa đã chết rồi. Không tin mọi người có thể đi hỏi người đàn ông trông quán hộ Tây Doanh “Cũng có thể hỏi hàng xóm của bọn họ, xem có nghe thấy tiếng cãi nhau không?”
Đám đông bắt đầu xì xào, có một số người lộ ra vẻ nghi hoặc.
Phạm Ngô Tam bị Lục Khải Vũ giữ, không thể nhúc nhích, gầm lên: “Cô thật là ghê tởm, rõ ràng biết hàng xóm nhà chúng tôi có chuyện phải đến huyện Ảnh Hoa, bây giờ còn chưa về. Vậy mà cô lại muốn tìm bọn họ làm chứng, có phải là có mưu mô trước không?”
Lục Khải Vũ đẩy Phạm Ngô Tam về phía trước, lùi về phía sau mấy bước, chặn hiện trường vụ án.
Thân hình cao to đẹp trai đứng ở đó, tư thế như kiểu “Một người giữ cửa quan, nghìn người không thể vào được”.
Phạm Ngô Tam bị đẩy mạnh suýt chút nữa ngã xuống đất, sau khi đứng thẳng người thì kêu hét thảm thiết tên Thúy Hoa, lại lao vào trong nhà.
Lục Khải Vũ nhấc chân lên, trực tiếp đá gã ta, Phạm Ngô Tam thuận thế ngồi xổm trên mặt đất. Sau đó, Lục Khải Vũ lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm
Tây Doanh: “Cô nói Thúy Hoa vừa mới bị giết sao?”
Tây Doanh không biết anh có ý gì, suy nghĩ rồi trả lời: “Đúng vậy, đến bây giờ chưa quá hai mười phút” Lục Khải Vũ cười lạnh một tiếng: “Là cô cố ý để Hân
Hy đến thăm Thủy Hoa sao?”
Tây Doanh vội vàng biện giải: “Không phải tôi, tôi chỉ tùy miệng nói mấy câu Thủy Hoa đáng thương, mất đi Hữu Sinh, cả ngày đều giống như người mất hồn vậy, là trong lòng cô ta có quỷ nên mới chủ động đề nghị đến thăm Thúy Hoa. Ai ngờ cuối cùng lại xảy ra cãi nhau.
“Khi cô đến đây, Thúy Hoa vẫn còn sống sao?”
Tây Doanh gật đầu, sau đó giơ tay chỉ Mạc Hân Hy: “Tất nhiên rồi, tôi tận mắt nhìn thấy cô ta nhỡ tay giết Thúy Hoa.