Chương 1605
Cô ấy năm lấy ống tay áo của Hàn Tương Trúc thì thào nói: “Tương Trúc, cậu giấu giếm cũng sâu đấy, tớ là bạn thân nhất của cậu vậy mà cậu còn không nói cho tớ biết chuyện lớn như vậy!”
Sau khi Hàn Tương Trúc kinh ngạc, cô sớm đã hiểu rằng Lục Vũ Tuấn chỉ đang lấy cô làm cái cớ để từ chối cô gái kia bắt chuyện mà thôi.
Cô liền kéo Uông Liên đi về cách đó không xa, nhỏ giọng giải thích: “Uông Liên, cậu đang nói bậy bạ cái gì đó! Đây chỉ là cái cớ mà anh Vũ Tuấn tùy tiện nói ra để từ chối cô gái đó mà thôi. Tớ không phải là bạn gái của anh ấ “Thật không? Vậy tại sao anh ấy lại lấy cậu làm cái cớ chứ không phải là lấy tớ?”
Uông Liên cố ý trêu chọc cô.
“Việc này, việc này cậu đi mà hỏi anh Vũ Tuấn ấy. Tớ không biết đâu”
Hàn Tương Trúc có chút lo lắng.
Sau đó, Lục Vũ Tuấn chỉ vào Hàn Tương Trúc đang cố tình đi cách xa mình và nói với cô gái lạ: “Cô nhìn xem, bạn gái của tôi đang tức giận vì sự xuất hiện của cô đó!”
Nói xong, anh trực tiếp bước tới, một tay cầm chiếc vòng đeo tay thông minh, một tay ôm Hàn Tương Trúc từ phía sau, thì thâm vào tai cô: “Em yêu à, đừng tức giận mà!”
Sự ấm áp này, mang theo một chút mùi đu đủ thoang thoảng phả vào cổ và gáy của Hàn Tương Trúc, cảm giác có một luồng điện xa lạ từ từ truyền từ cổ và gáy lan ra đến toàn thân.
Hàn Tương Trúc mặt đột nhiên đỏ lên. Cô dùng sức một chút để né tránh.
“Tương Trúc, đừng nhúc nhích, cầu xin em, giúp anh lần này với!”
Cằm của Lục Vũ Tuấn dán vào tai cô, dáng vẻ lúc này của hai người vô cùng thân mật.
“Em, nhưng mà”
Cô cảm thấy tim mình đập rất nhanh, cô cũng không biết phải nói cái gì.
May mắn thay, tàu điện ngầm nhanh chóng đến điểm dừng, và cô gái vừa yêu đến bắt chuyện vs anh đã xuống tàu.
Mà phía trước bọn họ cũng vừa vặn có người xuống tàu, bỏ trống hai vị trí.
“Uông Liên, chúng ta ngồi xuống đi!”
Hàn Tương Trúc nhân cơ hội thoát khỏi lòng ngực của Lục Vũ Tuấn, nắm lấy tay Uông Liên ngồi xuống ở trước mặt anh.
Chẳng qua là cô vẫn chưa dám ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh.
Người trong lòng ngực đột nhiên rời đi, Lục Vũ Tuấn cảm thấy có chút không thích ứng kịp.
“Tương Trúc!” thanh âm của anh có chút khàn khàn khẽ hô một tiếng.
“A! Làm sao vậy?”
Hàn Tương Trúc theo bản năng ngẩng đầu nhìn anh ta.
Đôi má trắng nõn của cô gái lúc này vẫn còn ửng hồng vì ngại ngùng.
“Anh tưởng rằng em đang tức giận!”
Giọng Lục Vũ Tuấn trầm thấp, mang theo sự cưng chiều không dứt khoát.
“Không có, em biết anh đang muốn từ chối cô ấy. Em không có tức giận!”
Tuy nhiên, dù không tức giận, Hàn Tương Trúc vẫn như cũ không dám nhìn vào mắt anh.
Vừa rồi tim cô đập rất nhanh! Cô ấy, thực ra cô ấy có chút lưu luyến đối với cái ôm hào phóng của anh Vũ Tuấn, mang theo chút mùi hương đu đủ nhàn nhạt trong lòng.
Uông Liên cúi đầu xuống nhìn cô một cái: “Tương Trúc, cậu sao vậy? Sao mặt lại đỏ như vậy?”
Cô lo lắng sờ lên má mình: “Hả, có sao? Có thể là trên tàu điện ngầm có quá nhiều người nên hơi nóng”