Mục lục
Thiên Hạ Kiêu Hùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Quân Khuếch suất lĩnh mười ngàn kỵ binh từ bên cạnh đến tiếp viện. Kỵ binh quân Tùy như một thanh đao thép cực kỳ sắc bén, nhanh chóng xé toang phòng tuyến của quân Ngụy, chia quân Ngụy thành hai, giảm bớt rất nhiều áp lực của quân Tiêu Tiểu, làm Tiêu Tiển ổn định trận tuyến, từ từ bắt đầu phản công quân Ngụy.

Mặc dù có bốn ngàn quân kiêu quả dũng mãnh, nhưng dưới tổ chim bị phá, bốn ngàn quân kiêu quả cũng khó có thể cứu vớt vận mệnh thất bại của quân Ngụy. Chủ tướng tây tuyến Mạnh Nhượng không thể chỉ huy bộ hạ cũ Đơn Hùng Tính, sĩ khí đê mê, lòng quân bất ổn, bị quân Giang Hoài của Đỗ Phục Uy giết liên tiếp lui lại, hiện trường hỗn loạn một mãnh.

Nhưng thất bại của quân Ngụy lại do sự khiển trách nặng nề của chủ tướng. Mạnh Nhượng liên tiếp giết hai mươi mấy tên binh Ngụy lui lại, cuối cùng kích thích sựk phẫn nộ của bộ hạ cũ Đơn Hùng Tín. Mấy ngàn quân Ngụy lâm trận phản chiến, vây giết Mạnh Nhượng, loạn đao chém Mạnh Nhượng thành bột mịn.

Cái chết của Mạnh Nhượng làm quân Ngụy toàn tuyến tan tác, đại doanh phía tây dẫn trước thất bại, sáu ngàn binh lính quân Ngụy ở đại doanh phía tây bại như núi đổ, người đầu hàng vô số kể, vô số binh lính xông ra đại doanh, tán loạn chạy trốn trong cánh đồng mênh mông.

Phong trào chạy trốn nhanh chóng thổi quét toàn doanh, đại quân Lý Mật trong doanh cũng bắt đầu tan tác rồi. Tuy bọn họ dùng tám chục ngàn quân chống đối hai chục ngàn quân Tùy, nhưng các binh lính sớm đã không có lòng ham chiến, các tướng lĩnh nhận được thư nhà bắt đầu lục tục suất quân đầu hàng.

Trận chiến chỉ kéo dài không tới một canh giờ, đội quân ngàn vạn người liền bùng nổ phong trào chạy thoát mạng. Từ đại doanh phía tây tới trung doanh tới đại doanh phía đông, thành Giang Đô bị công chiếm và kho Giang Dương mất tạo thành hậu quả ác liệt cuối cùng thể hiện ra. Không có binh lính muốn vì một vương triều không có hy vọng mà tác chiến, đội quân một trăm tám mươi ngàn người vứt khôi bỏ giáp, binh bại như núi đổ.

Trước khi trời sáng, vương triều Đại Ngụy của Lý Mật từng ký thác vô hạn mộng tưởng cuối cùng đi tới bờ diệt vong. Lý Mật dưới hộ vệ của ái tướng tâm phúc Vương Bá Đương suất lĩnh một ngàn thân binh liều chết giết ra một đường máu. Từ đại doanh phía đông phá vây ra doanh, chạy trốn về phía nam. Mà ngoài mấy chục dặm phía nam chính là Trường Giang cuồn cuộn....

Đơn Hùng Tín tay chân bị còng xích sắt, nhốt trong một lều lớn cách biệt, được hai mươi tên thị vệ tâm phúc của Lý Mật trông giữ. Mệnh lệnh của Lý Mật hạ xuống là nếu Đơn Hùng Tín có nửa chút ý đồ phản kháng chạy trốn, thì giết tại chỗ. Đây là một loại không tín nhiệm trong xương cốt, ở lúc vô cùng nguy cơ, nó bộc lộ ra ngoài không chút che dấu.

Lý Mật đã cho rằng Đơn Hùng Tín sẽ đầu hàng Dương Nguyên Khánh. Một khi Đơn Hùng Tín thoát khỏi gông xiềng, gã nhất định sẽ suất lĩnh đội quân tập thể ở đại doanh phía tây đầu hàng, do đó làm đế quốc của ông hoàn toàn tan tác.

Từ lý thường mà thấy, cách làm của Lý Mật không thể phi nghĩa, lối suy nghĩ và cách làm của ông hoàn toàn chính xác. Nhưng chuyện trên đời luôn luôn không phải đơn giản như mọi người suy nghĩ, không phải đen thì trắng, càng thêm là một màu xám. Sự phức tạp của tính người ở chỗ, người cực kỳ hung ác, kỳ thực cũng có một mặt lương thiện. Đơn Hùng Tín và Dương Nguyên Khánh quan hệ cá nhân tốt là không sai, nhưng cái này không có nghĩa là Đơn Hùng Tín nhất định sẽ đầu hàng Dương Nguyên Khánh.

Đạo lý này Lý Mật cũng biết, là một quân vương, một chủ soái, cuối cùng ông phải đưa ra lựa chọn giữa tin và nghĩa của Đơn Hùng Tín. Lý Mật cũng đưa ra lựa chọn, nhưng ông lại đặt cược sai rồi.

Mà ông đặt cược lại sai lại là một loại tất nhiên, trong thâm tâm của ông căm thù quân Ngõa Cương, đối với quân Ngõa Cương tỏ ra không tín nhiệm Đơn Hùng Tín, dẫn đến lựa chọn loại tất nhiên này. Có thể nói thất bại hôm nay của Lý Mật sớm đã định ở giây khắc năm đó ông gia nhập quân Ngõa Cương.

Ngoài lều lớn tiếng hét giết rung trời, kỵ binh quân Tùy đã giết vào Ngụy doanh, quân Ngụy từng bước tan tác. Đơn Hùng Tín trong lều lòng nóng như lửa, nhìn các thị vệ trông giữ gã gần như đã chạy trốn, chỉ còn lại một thị vệ trẻ tuổi, y hoảng sợ vạn phần, không biết nên làm thế nào là phải.

Đơn Hùng Tín ra sức kéo còng xích, leng keng vang lên, một đầu cài chết ở trên cột sắt, không thể giãy giụa, Đơn Hùng Tín nóng nảy hét to:

- Nhanh dùng đao chém đứt xích sắt cho ta!

Thị vệ trẻ tuổi nhìn Đơn Hùng Tín mặt đỏ bừng bừng, nhìn Đơn Hùng Tín dường như muốn nổ lồi con mắt máu đỏ ra ngoài. Thị vệ trẻ tuổi cảm giác buộc trên cây cột là con dã thú, chỉ cần gã thoát ra, gã nhất định nuốt mất mình.

Thị vệ trẻ tuổi sợ tới hét to một tiếng, xoay người liền xông ra lều lớn, chạy mất bóng dáng. Trong lều lớn không có một người, Đơn Hùng Tín vạn bất đắc dĩ, một thanh đao gần đó cũng ngoài hai trượng. Không có vũ khí, gã hoàn toàn không thể chém đứt mắt xích trên cột sắt, gã đành ngồi xuống, chờ đợi cơ hội.

Đang lúc này, tiếng hô giết ngoài lều lớn đã càng ngày càng gần, khắp nơi là tiếng khóc xin tha, điều này làm cho lòng của Đơn Hùng Tín như rớt xuống vực sâu, gã biết đây là quân Ngụy toàn tuyến tan tác rồi.

- Lý Mật, tên khốn kiếp này!

Đơn Hùng Tín hét to một tiếng, gã lại đứng lên ra sức giãy giụa, nhưng xích sắt leng keng vang lên chính là không thoát ra được, nhưng cột sắt cắm sâu trên đất đã bắt đầu có chút lỏng lẻo. Đơn Hùng Tín vui mừng, chỉ cần cột sắt có thể di động, thì gã có thể cầm được đao rồi, gã hít sâu một hơi, mạnh mẽ đánh bả vai lên cột sắt, cột sắt lại lần nữa kịch liệt lắc lư lên.

Chính ngay lúc này, bên ngoài một hồi tiếng vó ngựa dồn dập vang lên. Kỵ binh quân Tùy chém đứt dây lều, lều lớn lập tức bị gió thổi lật qua. Trước mắt của Đơn Hùng Tín bỗng nhiên xuất hiện một bầu trời đêm xanh đậm, mùi máu tươi và bùn đất trên sống mũi trộn lẫn trong gió đêm nghênh mặt đón lấy.

Nhưng Đơn Hùng Tín nhìn thấy một cảnh tượng khác làm da đầu gã muốn nổ tung ra. Một đội kỵ binh quân Tùy hối hả chạy về phía gã, gót sắt của chiến mã gõ trên mặt đất, giống như mười mấy quái thú khổng lồ. Mấy cây trường mâu sáng tuyết nhanh như điện đâm thẳng tới ngực của gã.

Đơn Hùng Tín hoảng hốt, lách người tới sau cột sắt. “Đang” một tiếng, một cây trường mâu đâm trúng cột sắt, ánh lửa bắn ra khắp nơi. Một cây trường mâu khác thấy muốn đâm trúng cổ họng của gã, dưới tình thế cấp bách, Đơn Hùng Tín dùng dây xích trong tay xoắn giữ mũi mâu, mạnh mẽ vừa tách ra, “rắc rắc” mũi mâu bị mạnh mẽ bẻ gãy.

Phía sau mười mấy người đồng thời giận dữ, mười mấy cây mâu đồng thời đâm tới gã. Đơn Hùng Tín không thể thi triển võ công, khó có thể trốn tránh, gã không khỏi thở dài một tiếng:

- Mạng ta xong rồi!

Gã nhắm chặt mắt trước.

Chính lúc này, Giáo úy cầm đầu kỵ binh quân Tùy hét lớn một tiếng:

- Dừng tay!

Mười mấy cây trường mâu đều dừng lại, Giáo úy thấy Đơn Hùng Tín đầu đội ân trụ, đây là dấu hiệu của phó tướng, y dùng trường mâu chỉ Đơn Hùng Tín quát hỏi:

- Ngươi là ai?

Đơn Hùng Tín lạnh lùng cười một tiếng:

- Ông đứng không đổi tên, ngồi không đổi họ, Đơn Hùng Tín là đây!

Giáo úy giật mình sửng sốt, liền lập tức vui mừng, người trước mắt lại là thủ lĩnh đạo tặc Đơn Hùng Tín, y lập tức quát lệnh:

- Cởi bỏ xiềng xích của gã, trói gã lại!

Bọn kỵ binh nhất tề động thủ, cởi bỏ xiếng xích, trói chặt gã lại...

Sắc trời sáng sớm, một vầng thái dương đỏ bừng nhô lên, vạn đường ánh sáng chiếu lên mặt đất. Chiến đấu dần dần tới hồi kết thúc, chống cự đã không còn nữa, từng đám tù binh ủ rủ ngồi dưới đất, quân Tùy đang khẩn trương dọn dẹp chiến trường.

Dương Nguyên Khánh cưỡi ngựa đứng trên đồi Xích Long, chăm chú nhìn chiến trường hỗn loạn dưới chân núi. Ánh bình minh chiếu lên mặt hắn, nhuộm cả người hắn thành màu đỏ tím. Lúc này trong mắt hắn cũng không có quá nhiều kích động, chiến thắng quân Ngụy trong dự liệu của hắn, cũng chính là bước đầu tiên của chuyến đi phía nam của hắn.

Lúc này, một tên thân binh tiến lên bẩm báo:

- Điện hạ, các kỵ binh bắt được Đơn Hùng Tín, đang áp giải đến.

Dương Nguyên Khánh mừng rỡ, nhìn xuống chân núi, chỉ thấy mấy chục tên kỵ binh đang bao vây một người phía trước, chính là Đơn Hùng Tìn nhiều năm không gặp...

Chiêu hàng Đơn Hùng Tín luôn là tâm nguyện của Dương Nguyên Khánh. Điều này không chỉ là vì Đơn Hùng Tín là đệ nhất tướng của quân Ngõa Cương, trong quân Ngõa Cương có sức kêu gọi rất cao. Năm đó Địch Nhượng từng nói qua, nếu ông ta bỏ mạng, Hùng Tín có thể là vua của Ngõa Cương.

Chiêu mộ Đơn Hùng Tín cũng có thể làm chư tướng Ngõa Cương quy thuận, hoàn toàn bình định loạn Trung Nguyên. Còn Lý Mật không tín nhiệm Đơn Hùng Tín, cũng dẫn đến ông ta cuối cùng thất bại.

Mặt khác, từ trên tình cảm con người, Dương Nguyên Khánh cũng hy vọng Đơn Hùng Tín quy thuận mình. Dù sao bọn họ từng có giao tình cũ, Dương Nguyên Khánh hắn cũng là người nhớ ân tình xưa.

Không lâu, Đơn Hùng Tín bị các quân sĩ đẩy lên, còng sắt còng tay và trên chân đã bị cởi bỏ, nhưng gã lại bị dây thừng trói chặt.

Đơn Hùng Tín bị đẩy tới trước mặt Dương Nguyên Khánh. Gã ngẩng đầu cũng không nhìn Dương Nguyên Khánh, đứng thẳng lưng, mắt nhìn ánh bình minh phía xa, một lời không nói.

Dương Nguyên Khánh trong lòng thầm thở dài một tiếng, căn dặn xung quanh nói:

- Mở trói cho y!

Mấy tên thân binh tiến lên dùng mũi đao chém đứt dây thường trên cánh tay Đơn Hùng Tín. Đơn Hùng Tín cử động cổ tay đã tê cứng một chút, thản nhiên nói:

- Đa tạ Sở vương!

- Đơn nhị ca mấy năm nay hình như không có thay đổi gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK