Chu Quần lập tức kích động, lúc Sở Vương mới xuất hiện, lão tự cho rằng mình chắc chắn sẽ chết. Bây giờ Sở Vương lại đồng ý cho lão một cơ hội, quả thật là để lão ở trong đường cùng gặp được đường sống mà.
- Điện hạ, ty chức có tội, ty chức không dám giấu diếm…. Sẽ nói hết tất cả.
- Ông nói đi! Ta nghe.
Chu Quần nhanh chóng chỉnh sửa sắp xếp lại câu nói, nói:
- Điện hạ, người thành lập giáo phái thờ Di Lặc gọi là Thôi Lý Hành, gã là con rể của Khúc thái thú, bây giờ người được xng là Phật thái chính là gã.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:
- Theo như lời ông nói thì giáo phái thờ Di Lặc trên thực tế là do thái thú Khúc Lăng gây nên, đúng không?
- Bẩm điện hạ, đúng là như vậy!
- Vậy tại sao ông ta lại phản bội ta?
Dương Nguyên Khánh đã có chút không ngăn được lửa giận trong lòng rồi.
Khúc Lăng này là nạp ngôn của Đậu Kiến Đức, danh vọng rất cao, mình khoan dung nhận đầu hàng của ông ta, phong ông ta làm thái thú quận Bình Nguyên. Ai ngờ ông ta lại dám lập tà giáo, mưu đồ tạo phản.
Chu Quần cuống quýt nói:
- Điên hạ, Khúc Lăng này trước khi đầu hàng Đậu Kiến Đức thì ông ta đã đầu hàng Đường triều rồi. Ông ta và tướng quốc Đường triều Lưu Văn Tĩnh là thân gia. Lúc trước, Đậu Kiến Đức và Đường triều kết minh, chính là do ông ta dẫn đường. Lần này giáo phái thờ Di Lặc dấy lên, nghe nói cũng là chủ ý của Lưu Văn Tĩnh. Bên cạnh Khúc Lăng có một phụ tá, tên là Uông Thọ, nghe nói là từ Trường An đến, ty chức hoài nghi gã đó là do Lưu Văn Tĩnh phái đến.
Dương Nguyên Khánh đứng lên, chắp tay sau lưng đi vài bước. Lại quay đầu hỏi lão:
- Bọn họ quyết định khi nào tạo phản?
- Chắc là đầu tháng sau, là sau chín chín tám mươi mốt ngày nghênh Phật trở về, tống Phật đi, số lượng lớn giáo đồ sẽ tụ tập lại. Khi đó đúng là thời điểm tạo phản tốt nhất.
- Bây giờ đã có bao nhiêu giáo đồ rồi?
- Hồi bẩm điện hạ, bây giờ đã có bốn mươi ngàn người rồi. Không chỉ riêng quận Bình Nguyên, nghe nói quận Thanh Hà, quận Bột Hải, quận Tín Đô và quận Hà Gian đều có tín đồ.
Dương Nguyên Khánh suy nghĩ một lúc, liếc nhìn Chu Quần. Trong lòng có chút hoài nghi, loại tin tức cơ mật trọng yếu như thế này, Khúc Lăng tuyệt đối không dễ dàng nói với người ngoài. Chu Quần sao biết được những thông tin này? Chỉ có một câu trả lời, Chu Quần là tâm phúc của Khúc Lăng.
- Vậy tại sao ngươi lại gia nhập giáo phái, theo Khúc Lăng tạo phản?
Chu Quần xấu hổ nói:
- Vì ty chức có nhược điểm bị Khúc Lăng nắm giữ.
- Nhược điểm gì?
Dương Nguyên Khánh không thuận theo, không buông tha tra hỏi đến cùng.
- Năm Đại Nghiệp thứ mười, ty chức vụng trộm bán không ít quan lương, ước chừng hơn ngàn bao. Kỳ thật các quan viên huyện Bình Nguyên ít nhiều đều có nhược điểm nằm trong tay Khúc Lăng, cho nên mới bị áp chế, hơn nữa gia nhập giáo phái rất có lợi, cho nên….
Chu Quần không nói tiếp, trong lòng Dương Nguyên Khánh cũng hiểu rất rõ. Cái gì mà nói bị nắm nhược điểm là lý do chính, có lợi mới là nguyên nhân chính. Chu Quần nhất định là khăng khăng một mực đi theo Khúc Lăng, trở thành tâm phúc của lão ta, bây giờ thấy có nguy hiểm, lập tức bán đứng Khúc Lăng. Tuy rằng đã đoán được chín phần mười, nhưng Dương Nguyên Khánh không vạch trần, chỉ cần Chu Quần đồng ý thay mình bán mạng thì ân oán giữa họ không quan trọng.
Chuyện bây giờ đã rõ ràng, tìm cách giải quyết nguy cơ mới là mấu chốt. Tuy Chu Quần nói còn một tháng nữa mới đến thời điểm tạo phản, nhưng Dương Nguyên Khánh tin, một khi đối phương biết ý đồ của mình bị phát hiện, nhất định sẽ chọn tạo phản trước ngày đã định. Cho nên trước không thể đánh cỏ động rắn, sau đó dùng thủ đoạn như sấm như chớp đánh tan đối phương, mới là mấu chốt thủ thắng.
Nghĩ vậy, Dương Nguyên Khánh liếc nhìn Chu Quần, phải từ người này bắt tay vào làm.
- Sau đây chính là cơ hội cho ngươi lập công chuộc tội.
….
Thái thú Bình Nguyên Khúc Lăng năm nay ngoài năm mươi tuổi, đã đi trên con đường làm quan được ba mươi năm, là một tay chính trị già đời.
Hầu như tất cả các quan viên, mỗi người đều có con đường làm quan của mình. Mà trên con đường làm quan của mỗi người, đều có một ít con đường nhỏ thông nhau, nối kết những người làm quan lại. Trong các con đường nhỏ đó, hôn nhân không thể nghi ngờ là một con đường nhỏ vô cùng quan trọng.
Trong điểm này, Khúc Lăng càng nổi bật. Con thứ Khúc Danh Quý của Khúc Lăng cưới con gái thứ ba của Lưu Văn Tĩnh, cũng chính là vị thân gia Lưu Văn Tĩnh này thay đổi vận mệnh Khúc Lăng.
Lúc Lý Uyên khởi binh ở Thái Nguyên, Khúc Lăng đang nhậm chức Thái Thú quận Tín Đô nhận được tin thân gia Lưu Văn Tĩnh, lập tức tuyên bố đầu hàng Lý Uyên. Nhưng không lâu sau lão lại đầu hàng Đậu Kiến Đức.
Có lẽ phát hiện Đậu Kiến Đức không có tiền đồ gì, Khúc Lăng lại âm thầm đầu hàng Đường triều. Sau khi Đậu Kiến Đức thất bại, Khúc Lăng đang nhậm chức Nạp Ngôn dẫn theo mấy chục quan văn đầu hàng triều Tùy, lão được Dương Nguyên Khánh phong làm thái thú quận Bình Nguyên.
Bổ nhiệm này khiến Khúc Lăng cực kỳ mất mát. Lão vốn nghĩ có thể vào trong trung tâm triều Tùy làm quan, không được chức tướng quốc, ít nhất cũng được chức chủ quản một bộ. Không ngờ chỉ có được một chức thái thú quận Bình Nguyên nho nhỏ, còn triều Đường lại đồng ý phong lão làm Lễ bộ Thượng thư.
Một bên nhẹ một bên nặng, một bên cao một bên thấp đã khiến Khúc Lăng cho ra một quyết định lớn, ngoài thì thuộc triều Tùy, trong thì về triều Đường. Vì giành lấy tín nhiệm triều Đường, lão không tiếc giao nộp thư trung thành cho Lý Uyên.
Trong phòng, Khúc Lăng chắp tay sau lưng đi qua đi lại, bên cạnh đứng mấy người, con của lão Khúc Danh Quý, con rể Thôi Lý Hành, và một người nữa là phụ tá lão, Uông Thọ.
Con trai Khúc Danh Quý và con rể Thôi Lý Hành đều là thủ lĩnh quan trọng của giáo phái thờ Di Lặc. Trong đó Thôi Lý Hành được xưng là Phật thái, được cho rằng là chuyển thế của Di Lặc. Còn Khúc Danh Quý là người đứng đầu chín đại Phật gia, nắm giữ trong tay một ngàn giáo binh. Nhưng cho dù là con rể hay con trai, họ đều là con rối, giáo chủ thật sự chính là Khúc Lăng.
Còn phụ tá Uông Thọ là quân sư, gã trên thực tế là phụ tá Lý Kiến Thành, được Lý Kiến Thành phái đến Hà Bắc thực hiện kế sách nội loạn.
Còn chủ ý lợi dụng giáo phái Di Lặc phát động khởi nghĩa thuộc về Lưu Văn Tĩnh. Chiến tranh ở Hà Bắc chấm dứt, lòng dân ổn định, rất khó làm họ tạo phản, chỉ còn cách lợi dụng giáo phái tín ngưỡng Di Lặc mới có thể cổ động đám ngu nam xuẩn phụ đi theo tạo phản.
- Ta nghe được một tin.
Khúc Lăng vô cùng lo lắng nói:
- Quân đội quận Hà Gian bắt đầu tập kết. Bây giờ chiến dịch Liêu Đông đã chấm dứt, quân đội Hà Gian vì sao lại tập kết? Còn ở ngay thời điểm mấu chốt như vậy, ta có một dự cảm không lành!
Khúc Quý Danh nhíu mày, gã phụ trách an toàn, đối với những điều động quân đội phá lệ mẫn cảm.
- Ý phụ thân là, quân đội quận Hà Gian muốn đến đối phó chúng ta?
Thôi Lý Hành bên cạnh tiếp lời cười nói:
- Có phải nhạc phụ đại nhân trông gà hóa cuốc rồi không? Quân đội quận Hà Gian điều động có thể là huấn luyện bình thường. Lần trước không phải nhạc phụ đại nhân nói, các quận phải bắt đầu tổ chức huấn luyện dân đoàn sao? Có lẽ là chuyện này, con cảm thấy không liên quan đến giáo phái Di Lặc.
Khúc Lăng biết con rể có thể giả thần giả quỷ, nhưng nói chuyện chính sự với nó thì khẳng định không nói được nửa điểm. Lão không thèm quan tâm đến Thôi Lý Hành, nhìn thoáng qua Uông Thọ, trong mắt tràn đầy chờ mong. Uông Thọ người này túc trí đa mưu, rất thông minh, giáo phái thờ Di Lặc lập ra hoàn toàn do một tay gã thực hiện. Lão lo lắng chuyện quân đội Hà Gian hoàn toàn là do Uông Thọ nhắc nhở cả.
Uông Thọ là người Quan Trung, tuổi chừng ba mươi lăm, ba mươi sáu, dáng người thấp bé, mũi dẹp lõm mà lỗ mũi lại hướng lên trời, môi dày, khuôn mặt xấu xí. Nhưng gã lại là một trong những Đông cung văn học quán cung phụng, rất được sự tin cậy của Thái tử Lý Kiến Thành.
Người này nói không nhiều, có vẻ rất khiêm tốn, nhưng sự thật gã mới là người nắm quyền to trong giáo phái Di Lặc. Gã đại biểu thái tử Lý Kiến Thành đến quận Bình Nguyên. Trong những vấn đề lớn, nếu không có cái gật đầu của gã, Khúc Lăng cũng không dám ra quyết định.
Uông Thọ nhàn nhạt nói:
- Cho dù là như thế nào cũng phải cẩn thận. Trong khoảng thời gian này giáo phái thờ Di Lặc nên rút nhỏ lại trước, bảo Phật gia các huyện đến nói chuyện, an ổn tâm trạng bọn họ.
Gã lại nghĩ đến một chuyện, liền vội hỏi Khúc Lăng:
- Ta nhớ mấy ngày hôm trước, Thái thú không phải có nói Dương Nguyên Khánh có thể sẽ ở Hà Bắc sao? Bây giờ có thể đã có tin tức của hắn rồi.
Khúc Lăng do dự một lúc mới nói:
- Tin này không biết chính xác cho lắm. Lúc ấy phát hiện có năm trăm kỵ binh từ quận Hà Giang xuôi về nam, cũng chỉ hoài nghi đó là thân vệ của Dương Nguyên Khánh. Bây giờ quan phủ các quận gần đây cũng không có tin tức của Dương Nguyên Khánh, rất có khả năng đó không phải là Dương Nguyên Khánh. Cho dù là Dương Nguyên Khánh thì hắn cũng xuôi về nam đến Ngụy Quận, Tần Quỳnh xuất lĩnh mười mấy ngàn quân đội đóng ở vùng Ngụy Quận rồi.
Uông Thọ suy nghĩ một lúc, chậm rãi nói:
- Chuyện này ta cũng cảm thấy không nên khinh thường. Xuất hiện tung tích Dương Nguyên Khánh, quận Hà Gian lại truyền đến tin tức điều binh quy mô lớn, cho dù thế nào đi nữa cũng phải cảnh giác. Ta đề nghị thay đổi kế hoạch, đẩy ngày khởi binh lên, mười ngày sau chính thức khởi sự.
Tuy rằng Uông Thọ luôn miệng bảo đề nghị, nhưng đề nghị của gã chính là quyết định, không thể tranh cãi.
[/QUOTE]