Mục lục
Thiên Hạ Kiêu Hùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Nguyên Khánh và Thái Tử Dương Chiêu ngồi chung một xe. Trong xe, Dương Chiêu thân thiết hỏi han:

- Tối qua sự việc tại chợ Phong Đô ta cũng có nghe nói một chút, người của Tề vương là ngươi giết sao?

Dương Nguyên Khánh gật đầu, đem chuyện xảy ra tối qua đơn giản kể lại một lượt, nhưng lại ngầm giấu việc hắn đã đi gặp Hoàng đế Dương Quảng. Hắn lại tiếp tục nói:

- Kỳ thực thì sự việc cũng không lớn, Vũ Văn Thuật muốn nắm được nhược điểm bán lá trà tư lợi của ty chức, nhưng hắn lại không muốn ra mặt, liền mượn tay Tề vương đối phó với ty chức, nhưng lại bị Tề vương nhìn thấu. Tề vương sai một trăm hai mươi tử sĩ ban đêm tập kích trà trang, ty chức liền hạ độc thủ, giết chết hết bọn họ.

Dương Chiêu cảm kích vỗ vỗ bả vai Dương Nguyên Khánh:

- Ta hiểu được ý tứ của ngươi. Mệnh ta không còn dài, ngươi không dứt bỏ ta, ta nhất định phải báo đáp ngươi, cho dù ta không thể báo đáp ngươi, ta cũng sẽ lệnh cho con ta tương lai báo đáp ngươi.

Ông ta hiểu vì sao Dương Nguyên Khánh lại giết chết một trăm hai mươi tử sĩ của Tề vương. Đây thực ra là Dương Nguyên Khánh tỏ thái độ với mình, là hắn và Tề vương không đội trời chung, trong sự tranh giành ngôi vị Thái tử, hắn đã cắt đứt đường lui.

Dương Nguyên Khánh cười cười lại hỏi:

- Điện hạ cho rằng chuyện này có ảnh hưởng gì đến Thánh Thượng không?

Dương Chiêu nhướn mày:

- Giết chết một trăm hai mươi tử sĩ, đây là chuyện lớn, phụ hoàng không có chút động tĩnh gì cũng hơi kỳ lạ, thật là hơi kỳ lạ!

Dương Nguyên Khánh thấy ông ta không hổ là Thái Tử, lập tức hiểu được vấn đề mấu chốt, mưu đồ ba bên của bọn họ thật ra không phải là chuyện lớn gì, mấu chốt là Tề vương đã phái ra tử sĩ, đây mới là từ chuyện nhỏ trở thành chuyện lớn.

Dương Nguyên Khánh lấy tờ giấy ở trong người ra đưa cho Dương Chiêu. Dương Chiêu nhận lấy tờ giấy, mượn ánh sáng mờ tối trong xe ngựa xem qua, ông ta lập tức sửng sốt, đây là bút tích của phụ hoàng ông ta mà!

- Đây… đây là phụ hoàng ta đưa cho ngươi?

Dương Nguyên Khánh yên lặng gật đầu:

- Sáng sớm ty chức đã gặp Thánh Thượng rồi.

Dương Chiêu lập tức hưng phấn, đây là mật chỉ! Để Dương Nguyên Khánh điều tra việc Tề vương đào tạo tử sĩ, là ý nghĩa gì? Điều này tức có ý nghĩa phụ thân bắt đầu đề phòng Tề vương, có nghi kỵ đối với y, như vậy việc phụ hoàng lập Hoàng Thái Tôn khả năng sẽ càng lớn hơn nữa.

- Điện hạ, đây là mật chỉ. Thánh Thượng không cho phép ty chức nói cho bất cứ kẻ nào, nhưng ty chức cảm thấy không nên giấu diếm Điện hạ.

- Làm tốt lắm!

Trong lòng Dương Chiêu vô cùng kích động. Ông ta lập tức nói với Dương Nguyên Khánh:

- Ngươi cứ việc điều tra, cần trợ giúp bất cứ điều gì, ta sẽ toàn lực giúp ngươi.

Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một chút nói:

- Ty chức định mua chuộc một người, nhưng trên tay ty chức lại không có nhiều tiền như vậy. Ty chức hy vọng Điện hạ có thể hỗ trợ ty chức một chút tiền tài.

Dương Chiêu gỡ một miếng ngọc bài từ bên hông xuống đưa cho Dương Nguyên Khánh:

- Dựa vào miếng ngọc bội này, ngươi muốn lấy bao nhiêu tiền trong quý phủ của ta cũng được.

***

Hôm nay là ngày sinh nhật hai mươi bốn tuổi của Vũ Văn Nga Anh, con gái duy nhất của Dương Lệ Hoa, mà con rể Lý Mẫn đảm nhiệm chức Vệ Úy Khanh, vừa lúc đến Trường An làm việc chưa về. Dương Lệ Hoa liền quyết định tự mình tổ chức sinh nhật cho con gái, ngoài ra còn có cháu gái ngoại của nàng là Lý Tĩnh Huấn. Lý Tĩnh Huấn năm nay chỉ mới bảy tuổi, vẫn được chăm sóc bên cạnh bà ngoại.

Ba bà cháu tổ chức lễ mừng sinh nhật có phần quạnh quẽ. Dương Lệ Hoa liền sai người mời nhà Nam Dương công chúa đến, cùng với nhà Thái Tử Dương Chiêu. Ngoài ra cháu ngoại Lý Tĩnh Huấn rất yêu quý Bùi Mẫn Thu, Dương Lệ Hoa liền đơn giản sai người mời ba tỷ muội Bùi thị cùng đến tham dự. Dương Nguyên Khánh đương nhiên cũng nằm trong số khách quý được mời.

- Công tử, mời đi bên này!

Một thị nữ cầm đèn lồng dẫn Dương Nguyên Khánh đi đến hậu hoa viên. Dương Chiêu và người nhà đi vào trong trước, Dương Nguyên Khánh là khách ngoài được thị nữ dẫn dắt, trước tiên đến phóng quý khách nghỉ ngơi để chờ.

Tuy rằng Dương Lệ Hoa rất yêu quý Dương Nguyên Khánh nhưng nàng dù sao cũng xuất thân Hoàng Hậu, quy củ quý phủ cực nghiêm, bình thường khách nam lạ chỉ có thể chờ ở bên ngoài, chỉ có điều nàng có vài phần kính trọng đối với Dương Nguyên Khánh nên cho phép hắn đi vào phòng quý khách sau hoa viên để chờ.

Phủ của Dương Lệ Hoa tuy rằng rất lớn, nhưng chỉ có nàng và cháu ngoại ở đó, con gái và con rể ở biệt phủ khác, toàn bộ trong phủ đệ có chút yên tĩnh vắng vẻ.

Ở một tòa tiểu kiều khác, ba tỷ muội Bùi thị cũng được một thị nữ dẫn dắt đi vào trong phòng khách quý trong hoa viên

- Mẫn Thu, tòa hậu hoa viên này thật vắng vẻ, muội có cảm thấy sẽ có ma quỷ hay không?

Bủi Hỉ Nhi sợ ma, nàng nắm chặt tay Bùi Mẫn Thu, sợ hãi nhìn cây cối rậm rạp âm u xung quanh.

- Đừng dọa muội....

Bùi Mẫn Thu run rẩy, nói chuyện cũng đã lập cập rồi:

- Nơi này…làm sao có ma chứ?

Ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm một nữ tử mặc chiếc váy dài màu trắng từ trên bờ sông chậm rãi đi tới, dưới ánh trăng mông lung khuôn mặt nữ tử đó càng trở nên trắng bệch. Bùi Mẫn Thu sợ tới mức cả người đổ mồ hôi lạnh, chân tay bủn rủn.

- Là các ngươi à, thật trùng hợp quá! Chúng ta lại gặp nhau rồi.

Bỗng nhiên Bùi Mẫn Thu nghe thấy phía sau truyền tới tiếng cười nói sang sảng của một nam tử, nàng lập tức nhận ra, đây là giọng nói của Dương Nguyên Khánh. Trong lòng Bùi Mẫn Thu đột nhiên thả lỏng, giống như ma quỷ trong đêm khiến người ta sợ hãi khôn cùng thì lại thấy được ánh nắng mặt trời từ nơi chân trời chiếu sáng tới.

Niềm vui mừng trong lòng nàng như muốn nổ tung, nàng quay người lại, thấy một nam tử thân hình cao lớn xuất hiện bên cạnh nàng, trên người tỏa ra hơi thở nam tính đặc biệt tạo cho nàng có một cảm giác an toàn khó nói thành lời.

- Dương tướng quân, sao lại là ngươi?

Nàng có một cảm giác kích động là muốn nắm chặt tay Dương Nguyên Khánh, nhưng mặt nàng lập tức đỏ lên, cố gắng đè nén sự kích động không nên có này đi.

- Ta đến cùng Thái Tử, không ngờ là gặp được ngươi, cái này gọi là…

Hắn liếc nhìn Bùi Mẫn Thu một cái, cũng đúng lúc Bùi Mẫn Thu quay sang nhìn hắn, ánh mắt hai người chạm nhau đều hiểu ý mỉm cười, nhưng hai người lại cùng đồng thanh:

- Nhân sinh hà xứ bất tương phùng!(1)

Dương Nguyên Khánh cười sang sảng, Bùi Mẫn Thu thì vẻ mặt đỏ bừng, trong ánh mắt lại tràn ngập niềm vui sướng hiểu nhau.

- Ta đi tìm U tỷ, không biết đã đi đâu rồi.

Bùi Hỉ Nhi cảm thấy mình thừa thãi, trong lòng hơi không vui liền lạnh lùng buông một câu rồi đi nhanh về phía trước. Tâm tư nàng vô cùng tinh tế, vừa rồi khi tiếng cười của Dương Nguyên Khánh vọng đến, đáng nhẽ hắn phải đến bên cạnh nàng, nhưng lúc tới gần các nàng thì hắn lại đến bên cạnh Bùi Mẫn Thu. Loại cảm giác thất bại không được lựa chọn này khiến trong lòng nàng rất khó chịu, lúc trước ông nội chọn nàng cho người này, sao đến cuối cùng hắn ta lại đi bên cạnh Mẫn Thu.

Tuy nhiên bản thân Bùi Hỉ Nhi cũng không quá thích Dương Nguyên Khánh. Hắn quá cao lớn khiến nàng có một cảm giác rất áp lực, hơn nữa nàng không thích quân nhân, lại càng không thích cảm giác không được chú ý đến này.

- Hỉ Nhi!

Bùi Mẫn Thu gọi không kịp, nàng đuổi theo hai bước thì dừng lại, nhìn thị nữ khêu đèn đuổi theo. Nàng thở dài, để mặc Dương Nguyên Khánh như vậy cũng là không lịch sự, dù gì hắn cũng là ân nhân cứu mạng mình.

- Dương tướng quân, thật ngại quá, hôm nay tâm trạng Hỉ Nhi không được tốt lắm.

Bùi Mẫn Thu áy náy nói.

- Vậy còn tâm tình của nàng thì sao?

Dương Nguyên Khánh khẽ cười hỏi. Hắn không quan tâm của Bùi Hỉ Nhi, hắn chỉ quan tâm tâm tình của Bùi Mẫn Thu.

- Ta…

Vẻ mặt của Bùi Mẫn Thu nóng bừng, có chút ngượng ngùng cúi đầu, vân vê góc váy nói nhỏ:

- Tâm tình của ta cũng tốt!

Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng cười lạnh khiến người ta sởn tóc gáy. Bùi Mẫn Thu vừa quay đầu lại thì thấy nữ tử áo trắng sắc mặt trắng bệch kia đứng ngay sau lưng nàng, ánh mắt âm u sâu thẳm nhìn nàng chằm chằm. Bùi Mẫn Thu hoảng sợ kêu lên một tiếng, lập tức ôm lấy cánh tay Dương Nguyên Khánh.

- Dương tướng quân, nàng.... là quỷ!

- Nàng không phải quỷ.

Dương Nguyên Khánh nhìn chăm chú vào động tác quái dị của nữ tử áo trắng này, nàng tuổi chừng bốn mươi, trên mặt trát phấn rất dày, hơn nữa nàng đội mũ tăng, trên đầu không có tóc, nàng là một ni cô, chỉ có điều tinh thần hơi không bình thường.

- Ngươi là… kẻ phụ lòng!

Nữ tử áo trắng nhìn Dương Nguyên Khánh chằm chằm, hung tợn nói.

Ánh mắt nàng lại chuyển sang Bùi Mẫn Thu, trong ánh mắt chuyển sang sự thương hại, lắc đầu dịu dàng nói:

- Cô nương, ngươi gả cho hắn sẽ hối hận cả đời. Nam nhân đều là kẻ phụ lòng, không đáng tin tưởng.

Nàng bỗng nhiên lại bật cười lạnh lùng:

- Lại một nữ tử đáng thương xuất hiện, ta thật là vui sướng.

Nàng xoay người đi đến đầu một cây cầu khác, giọng nói dịu dàng của nàng vọng đến: “Thế trừ tam thiên ti, độc ngọa cổ phật bàng, bồ đoàn tam thiên chích, nguyện độ khả liên nhân.”

- Dương tướng quân, nàng thật đáng thương.

Bùi Mẫn Thu nhìn theo bóng dáng của nàng, có chút đa sầu đa cảm thở dài, lúc cúi đầu lại phát hiện mình đã cầm tay Dương Nguyên Khánh từ lúc nào rồi.

Nàng “a” lên một tiếng, vội vàng buông tay hắn ra, xoay người sang chỗ khác. Nàng lại nhớ đến câu nói của nữ nhân điên khùng kia nói nàng gả cho Dương Nguyên Khánh, quả thực khiến nàng xấu hổ vô cùng, không dám đối mặt với Dương Nguyên Khánh.

Lúc này, thị nữ đuổi theo Bùi Hỉ Nhi đã cầm đèn lồng quay lại:

- Công tử, thật ngại quá, vị cô nương vừa rồi kia đi nhanh quá, ta không đuổi theo kịp.

Thị nữ quay lại đúng lúc làm giảm bớt đi sự ngượng ngùng giữa hai người. Dương Nguyên Khánh tò mò hỏi han:

- Cô nương, vừa rồi một chúng ta thấy một nữ tử trung niên mặc y phục màu trắng, hình như là một nữ ni cô, nàng là ai vậy?

- Quý phủ chúng ta có hai nữ ni cô, Công chúa nói, đó đều là tỷ muội trước đây của nàng, một người tên là Trần Nguyệt Nghi, một người tên là Nguyên Nhạc Thượng. Người các ngươi nhìn thấy chắc là Trần Nguyệt Nhi, nàng ngẫu nhiên phát bệnh, còn chút điên điên khùng khùng, nói nữ nhân đáng thương, nam nhân đều là kẻ phụ lòng, cứ lôi kéo chúng ta xuất gia. Mỗi lần phát bệnh, Công chúa lại cho người chăm sóc nàng.

- Hóa ra là nàng!

Bùi Mẫn Thu cúi đầu thở dài một tiếng.

- Mẫn Thu cô nương, ngươi biết nàng là ai sao?

Bùi Mẫn Thu gật gật đầu:

- Năm xưa nàng cũng là một trong những Hoàng Hậu được lập của Chu Tuyên Đế, trong đó Chu Mãn Nguyệt và Uất Trì Sí Phồn đều đã qua đời. Nghe nói Trần Nguyệt Nhi và Nguyên Nhạc Thượng đều đã xuất gia làm ni cô, không ngờ lại gặp được nàng trong phủ Công chúa.

- Chúng ta đi thôi!

Dương Nguyên Khánh giơ tay nhẹ nhàng nắm lấy vai nàng. Thân hình Bùi Mẫn Thu run lên nhưng không đẩy tay hắn ra. Nàng cắn chặt môi, trong lòng rất rối loạn, cảm thấy hắn không nên dễ dàng chạm vào mình như vậy, nhưng… nàng lại không có dũng khí đẩy tay hắn ra.

Tay của Dương Nguyên Khánh chỉ khẽ chạm vào đầu vai của nàng rồi lại thu về, động tác rất tự nhiên giống như là mời bằng hữu đi cùng đường, cũng không có ý tứ gì khác.

Nhưng một động tác rất tự nhiên, rất thân thiết đến vậy lại tạo nên một gợn sóng trong lòng Bùi Mẫn Thu. Thật sâu trong nội tâm nàng bỗng nảy sinh một cảm giác chờ đợi, lại hy vọng hắn một lần nữa ôm lấy đầu bờ vai của mình.

(1) Nhân sinh hà xứ bất tương phùng: Trong đời, thiếu gì nơi có thể gặp nhau. Ý nghĩa là đời người nếu có duyên thì bất cứ nơi đâu cũng có thể gặp được nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK