Lý Thế Dân lập tức căn dặn thân binh một tiếng.
Một lát, Lý Huyền Bá xông vào lều lớn quân trung, lớn tiếng hét:
- Nhị ca, quân Tùy đang lập đại doanh, không nhân cơ hội này tiến công quân Tùy, thì đợi lúc nào?
- Ngươi không cần hét như vậy!
Lý Thế Dân cực kỳ không vui nói:
- Có nên tiến công hay không ta trong lòng có dự tính, không cần ngươi đến dạy ta.
- Điện hạ!
Phòng Huyền Linh bên cạnh nhỏ giọng khuyên nhủ:
- Chúng ta nên hiểu tâm tình cấp thiết của Triệu vương.
Y kỳ thật chính là ám chỉ Lý Thế Dân, Triệu vương cũng không phải người thường, không được châm chọc gã. Lý Thế Dân gật đầu, lại nói với Lý Huyền Bá:
- Chờ một lát, ta lãnh binh cùng ngươi đi xem thử.
Lúc này, Uất Trì Cung cũng vào đại doanh, Lý Thế Dân lập tức căn dặn y:
- Gọi mười lăm ngàn quân mã bộ, xuất doanh cướp chiến.
Nguy cấp của thế cục tuyến đông làm Lý Thế Dân không thể trường kỳ giằng co với quân Tùy, nhưng y lại không muốn vội vàng quyết chiến, liền quyết định đánh thăm dò với quân Tùy trước.
Trong đại doanh quân Đường trống trận ầm ầm gõ vang, cửa doanh mở ra, từng đội kỵ binh và bộ binh hăng hái lao ra đại doanh, tinh kỳ phấp phới, che phủ đất trời. Bọn họ nhanh chóng chỉnh đốn đội ngũ ở đại doanh, bắt đầu xếp thành hàng xuất phát về hướng đại doanh quân Tùy.
Đại doanh quân Tùy tuy vẫn đang trong xây dựng, nhưng phòng ngự lại vô cùng nghiêm mật, đặc biệt có sáu ngàn kỵ binh phòng ngự quân Đường tập kích, do Dương Nguy thống soái. Lúc đại doanh quân Đường trống trận gõ vang, lính gác quân Tùy lập tức nghểnh cổ lên trời thổi kèn.
- Ồ......
Tiếng kèn vang dội, sáu ngàn kỵ binh xông ra đại doanh, dưới sự suất lĩnh của Dương Nguy xếp hàng phòng ngự trước đại doanh. Sáu ngàn cây trường mâu trải bằng dựng lên, sát khí sôi sục. Liền ngay sau đó, bốn ngàn quân trọng nỏ cũng xông ra đại doanh, ở trước kỵ binh giơ cự nỏ, nhắm ngay quân Đường đang dần dần áp sát.
Dương Nguyên Khánh đã nhận được bẩm báo, hắn lập tức cũng suất lĩnh mười ngàn binh mã bộ xuất doanh ứng chiến. Hoàn toàn tương phản với quân Đường, Dương Nguyên Khánh cũng không vội quyết chiến với quân Đường, hắn đang chờ đợi sự biến hóa trong chiến cuộc của tuyến đông.
Quân Tùy ở tuyến đông có một trăm năm mươi ngàn đại quân. Lý Tĩnh, Tần Quỳnh, Bùi Hành Nghiễm đều là tướng chủ lực. Còn đối phương chủ tướng lại là Lý Thần Thông, binh lực chỉ có ba chục ngàn. Cho dù tăng binh cũng nhiều nhất năm sáu chục ngàn quân, mãi mãi không thể chống lại quân Tùy, tuyến đông đột phá chỉ là vấn đề ở thời gian.
Chỉ cần quân Tùy từ đông lộ giết vào Quan Trung, vậy Lý Thế Dân sẽ thủ không nổi nữa, tất nhiên sẽ rút lại về Trường An. Còn lúc này mới là cơ hội quân Tùy tiến công quy mô lớn. Cho dù Lý Thế Dân đa mưu túc trí hơn, nhưng đại thế đã mất, y cũng vô lực xoay chuyển đất trời.
Trong tình huống này, Dương Nguyên Khánh không có dùng thêm kỳ binh gì, càng không cần tập kích hoặc chiến đêm. Chỉ cần cẩn thận làm trọng, phòng ngự không chỗ hở, cuộc chiến này Lý Thế Dân nhất định thua không nghi ngờ.
- Điện hạ, quân Đường hình như đã ý thức được nguy cấp của tuyến đông rồi.
La Sĩ Tín bên cạnh cười nói:
- Không ngờ nhanh như vậy thì cướp chiến rồi.
Dương Nguyên Khánh chăm chú nhìn quân Đường dần dần tiến gần, lắc đầu:
- Đối phương chỉ có mười ngàn quân, rõ ràng chỉ là thăm dò, không cần ứng chiến với bọn họ.
Hắn lập tức hét lệnh:
- Kỵ binh rút về, tiếp tục điều ba ngàn nỏ binh áp trập.
Dương Nguyên Khánh quân lệnh như núi, mặc dù Dương Nguy khát vọng có thể cùng đánh với quân Đường, nhưng y không dám kháng lệnh, suất lĩnh sáu ngàn kỵ binh chậm rã lùi về đại doanh. Cùng lúc này, trong đại doanh lại ra ba ngàn nỏ binh, sau khi bố trí cự nỏ binh, giương cung nhắm ngay quân Đường.
Lúc này, quân Đường đã tới ngoài hai dặm, do năm ngàn kỵ binh và năm ngàn bộ binh tổ thành. Lý Thế Dân người mặc kim khôi kim giáp, tay cầm Lang Nha giáo, bên cạnh y cũng có rất nhiều danh tướng như Lý Huyền Bá, Uất Trì Cung, Lý Quân Tiện, Lư Tổ Thượng, Hầu Quân Tập, Lưu Hoằng Cơ…vv.
Dưới sự so sánh, da tướng bên cạnh Dương Nguyên Khánh lại không nhiều, chỉ có La Sĩ Tín, Dương Nguy, Ngưu Tiến Đạt, Tiết Vạn Triệu. Nhưng điều này cũng hoàn toàn chứng tỏ danh tướng của Dương Nguyên Khánh đều đã phân bố các nơi. Lý Tĩnh, Tần Quỳnh, Bùi Hành Nghiễm ở tuyến đông. Từ Thế Tích ở tuyến nam, Vương Quân Khuếch ở Ba Thục, Tạ Ánh Đăng ở Kinh Tương.
Lý Thế Dân xa xa nhìn quân Tùy bố trận, rất rõ ràng, quân Tùy bố trí lượng lớn quân nỏ ở phía trước, chính là không muốn tác chiến với mình. Đây chính là càng chứng minh phán đoán của mình, trọng tâm của quân Tùy đã đặt ở tuyến đông, bên này trở thành lấy thủ làm chính.
- Nhị ca, để đệ đi tấn công trận hình quân Tùy!
Lý Huyền Bá tay cầm hai thanh đại chùy, lòng như lửa đốt, hò hét xin chiến.
- Ngươi là làm bằng sắt sao?
Lý Thế Dân cuối cùng không nhịn được, giận dữ mắng huynh đệ ngu dốt này:
- Quân Tùy tên nỏ có bảy tám ngàn người, ngươi có thể tránh được không? Bắn ngươi thành tổ ông vò vẽ, ngươi sẽ không kêu nổi nữa đâu.
Lý Huyền Bá bị chửi cúi đầu, Uất Trì Cung không đành lòng, cũng tiến lên phía trước nói:
- Điện hạ, nếu như vậy rút quân về doanh, nhất định sẽ ảnh hưởng tới sĩ khí. Chi bằng ty chức suất một đội quân từ phía nam tiến công quân Tùy, phân tán phòng ngự quân Tùy, sau đó chúng ta lại tiến công từ chính diện!
Lý Thế Dân chăm chú nhìn quân Tùy thật lâu, cuối cùng thở dài:
- Tiến công lại có thể thế nào, chúng ta chỉ có mười ngàn quân, chẳng lẽ còn có thể giết bại quân Tùy. Nếu xuất binh bất lợi, ngược lại càng thêm dao động lòng quân.
Y liền lập tức lệnh:
- Thu binh về doanh!
Quân Đường gõ kẻng thu binh, chậm rãi lui lại phía sau. Lúc này Lý Thế Dân vẫy tay gọi Lưu Hoằng Cơ tới, khẽ nói với y:
- Doanh chủ quân Tùy ở huyện Lạc Giao, tuyến vận chuyển lương thảo kéo dài. Ngươi có thể suất năm ngàn kỵ binh, tối nay xuất binh, tập kích tuyến vận chuyển lương thảo quân Tùy. Nếu có thể thì hãy thiêu hủy doanh chủ hậu cần quân Tùy cho ta.
Chuyện tới nước này, Lý Thế Dân chỉ có thể dùng kỵ binh để đối phó quân Tùy, chặt đứt lương thảo hậu cần quân Tùy, có lẽ là một biện pháp.
Ngay khi chủ lực của quân Tùy bắt đầu giằng co với quân Đường, Trình Giảo Kim dẫn theo đội quân mười ngàn người trùng trùng điệp điệp đồng thời giết đến Kim Tỏa Quan trên đạo Đồng Quan. Trình Giảo Kim nhận được mệnh lệnh là phô trương thanh thế, nếu có thể thì cướp lấy Kim Tỏa Quan.
Phô trương thanh thế rất đơn giản, là sở trường và cũng là trò mà Trình Giảo Kim hay sử dụng, nhưng y lại rất hứng thú với việc cướp lấy Kim Tỏa Quan. Kim Tỏa Quan không phải là Hổ Lao Quan, cũng không phải Đồng Quan nhưng công lao cướp được nó cũng chẳng thua gì công lấy được Đồng Quan, chuyện tốt thế này đi đâu mà tìm?
Trong thời gian này, Trình Giảo Kim đặc biệt ra sức, chủ yếu là do y có tâm sự. Vợ y mang thai đã được sáu tháng, mấy bà mụ đều nói lần này nhất định là con trai, hơn nữa vợ y thích ăn thịt nhất, nhất là món móng giò hầm tương, mỗi bữa phải ăn mấy cái. Tục ngữ nói ăn mặn sinh con trai, điều này càng khiến cho Trình Giảo Kim thêm phần tin tưởng, lần này nhất định là con trai.
Mỗi ngày Trình Giảo Kim đều nằm mơ thấy mình ôm một đứa con mập mạp, cứ như vậy, tâm tư của y dần thay đổi mà chính y cũng nhận ra. Trước đây đánh giặc lập công là vì tiền, hiện tại tiền kiếm được cũng nhiều rồi, như vậy cũng đến lúc phải suy nghĩ đến tước vị của mình rồi.
Tước vị là thứ mà đứa con có thể kế thừa. Tần Quỳnh, Từ Thế Tích, La Sĩ Tín đều đã được phong là Quốc công rồi. Nghe nói kẻ lạnh lùng như Vương Quân Khuếch cũng được phong Thục Quốc công, mà Trình Giảo Kim hắn mới chỉ lăn lộn đến tước vị Đông A Huyện công. Trên Huyện công còn có Quận công, sau đó mới tới Quốc công. Mắt thấy chiến tranh sắp chấm dứt, cơ hội đã không còn nhiều, Trình Giảo Kim bắt đầu thấy bối rối. Vì tương lai của đứa con, cũng vì mặt mũi của mình, bất kể thế nào y cũng muốn có được một cái tước vị tương đương Quốc công.
Đội ngũ đến trước Kim Tỏa Quan thì hạ trại. Trình Giảo Kim hạ lệnh vùi nồi nấu cơm, còn mình thì dẫn theo mấy chục tùy tùng tiến đến vùng phục cận của Kim Tỏa Quan xem xét địa hình. Chủ tướng của Kim Tỏa Quan là Ân Khai Sơn, cũng là một trong những danh tướng của quân Đường.
Y vốn là Cam Châu Tổng quản ở Hà Tây, nhưng từ khi Lý Thần Phù trúng kế bỏ mình ở quận Hội Ninh, ở Hà Tây đã không còn binh lực. Lúc này, quân Tùy tấn công quy mô vào Hà Tây, Ân Khai Sơn đành phải bỏ Hà Tây mà trốn về Quan Trung, bị Lý Uyên hạ chỉ bãi bỏ chức vụ Tổng quản và chức quan, giáng xuống làm Lang tướng.
Lúc này Ân Khai Sơn phụng mệnh dẫn ba ngàn người trấn thủ Kim Tỏa Quan. Trách nhiệm nặng nề mà lực lượng lại mỏng. Trấn thủ toàn bộ đạo Đồng Quan mà binh lực lại chỉ có ba ngàn khiến cho y chịu áp lực thật lớn. Mặc dù y nghe nói triều đình sẽ phái mười ngàn viện quân đến, nhưng bao lâu nữa viện quân mới tới cũng chưa biết được.
Trên đầu thành, Ân Khai Sơn nhìn chăm chú vào một đội kỵ binh quân Tùy ở xa xa đang tiến tới gần Kim Tỏa Quan. Y đã nhận được tình báo, chủ tướng quân Tùy là Trình Giảo Kim, suất lĩnh mấy chục ngàn người đến tấn công quan ải, điều này khiến cho Ân Khai Sơn cảm thấy yên tâm một chút. Trình Giảo Kim này y đã biết đến, được quân Tùy gọi là Phúc tướng, vận khí không tệ nhưng năng lực tác chiến chân chính thì kém xa đám người Tần Quỳnh, La Sĩ Tín. Tuy nhiên, binh lực của quân Tùy lại đông, khiến cho y thấy trong lòng thấp thỏm bất an.