Mấy ngày nay Dương Quảng ngã bệnh, cảm mạo khá nặng, luôn nghỉ ngơi ở trong cung. Sự tình này trọng đại, y vẫn cố gắng chống lại bệnh tật mà mở cuộc họp.
Khí sắc của Dương Quảng không tốt lắm, sắc mặt trắng bệnh. Dù lòng y cực kỳ tức giận nhưng không hề biểu hiện ngoài mặt, chỉ để lộ vẻ mặt âm trầm.
- Các khanh nói đi! Chúng ta phải đối phó với chuyện này như thế nào?
Ánh mắt của Dương Quảng không còn sắc sảo, song không ngừng toát ra vẻ lạnh lẽo âm u, khiến ba người ở đó có phần thấp thỏm bất an.
- Thần nói trước hai câu.
Vũ Văn Thuật hơi khom người nói:
- Bệ hạ, ý đồ của Dương Nguyên Khánh rất rõ ràng. Hắn muốn khuếch trương thế lực của mình, khống chế phạm vi bên ngoài Phong Châu. Lần bình định loạn phỉ này là cái cớ tốt nhất của hắn, thần cho rằng triều đình không thể cam chịu. Một khi triều đình cam chịu, hắn sẽ được một tấc lại lấn một thước, tiếp tục khuếch trương về phía nam, khiến cả vùng Quan Nội trở thành phạm vi thế lực của hắn. Thần nghĩ việc đóng quân trên thực tế chính là khống chế. Muốn đánh tan mưu đồ của Dương Nguyên Khánh, tất nhiên phải nhúng tay vào việc đóng quân, thần kiến nghị thiết lập tổng quản Quan Nội.
Dương Quảng gật đầu, lại hỏi Ngu Thế Cơ:
- Ngu ái khanh nghĩ sao?
Ngu Thế Cơ khom người nói:
- Thần cảm thấy hắn lấy danh nghĩa Đại Tùy để làm việc phản Tùy, tác hại ấy sẽ lớn hơn nữa. Thần nghĩ triều đình nên công khai tuyên bố hắn là phản nghịch, nhận định hắn là tạo phản để phòng ngừa hắn tiếp tục mê hoặc lòng người. Mà lần ký kết hiệp nghị này giữa hắn với Thái thú sáu quận đã bành trướng thế lực đến phía bắc Quan Nội, thần cũng chủ trương phản kích nghiêm khắc. Ngoại trừ những kẻ đóng quân, cần phải nghiêm trị sáu viên Thái thú, thay thế toàn bộ bọn họ, không thừa nhận hiệp nghị mà bọn họ đã ký kết. Chỉ khi triều đình tỏ thái độ cứng rắn mới có thể cảnh cáo Thái thú ở các quận khác.
- Ý kiến của Phàn Thượng thư thế nào?
Dương Quảng đánh mắt hướng về phía Phàn Tử Cái. Sở dĩ y cho gọi Phàn Tử Cái đến cùng thương lượng, là vì y biết Vũ Văn Thuật cùng Ngu Thế Cơ đều có tư thù với Dương Nguyên Khánh. Ý kiến của bọn họ sẽ khá nghiêng về lòng riêng của y, mà Phàn Tử Cái tương đối trung lập, không hề có gút mắc lợi ích gì với Dương Nguyên Khánh.
Phàn Tử Cái quả thực không thiên lệch rõ ràng giống như Vũ Văn Thuật và Ngu Thế Cơ. Hơn nữa Phàn Tử Cái cũng đảm nhiệm chức tổng quản Kinh Châu đã nhiều năm, nắm rõ trọng yếu nơi biên cương. Quan trọng hơn là, mục tiêu trên quan trường của Phàn Tử Cái không phải Dương Nguyên Khánh, mà chính là Vũ Văn Thuật và Ngu Thế Cơ.
- Bệ hạ, thần muốn biết, liệu triều đình đã chuẩn bị xong việc trở mặt hoàn toàn với Dương Nguyên Khánh hay chưa, bao gồm cả việc phòng ngự Quan Lũng và Đột Quyết, thần lo lắng về phía Đột Quyết nhất. Một khi Dương Nguyên Khánh công khai tạo phản, rất có thể hắn sẽ câu kết cùng Đột Quyết xâm lấn với quy mô lớn, triều đình chuẩn bị phòng ngự với Đột Quyết như thế nào? Mặt khác, vẫn còn nguy cơ có thể phát sinh trong nội bộ triều đình, những việc này cần phải suy xét rõ ràng.
Lo lắng của Phàn Tử Cái khiến Dương Quảng biến sắc. Y ý thức được nếu Dương Nguyên Khánh tạo phản không giống với Nguyên gia và Dương Huyền Cảm, hậu quả rất nghiêm trọng. Không chỉ khiến triều đình đại loạn, hơn nữa sẽ lôi kéo Đột Quyết xâm lấn, đây chính là hậu quả mà Dương Quảng tuyệt đối không nguyện ý nhìn thấy.
- Vậy Phàn ái khanh cứ nói phương án của mình, trẫm muốn biết.
Phàn Tử Cái liếc nhanh Vũ Văn Thuật và Ngu Thế Cơ qua dư quang nơi khóe mắt. Thấy vẻ mặt cả hai đều u ám không vui, y liền khẽ mỉm cười nói:
- Thực ra phương hướng của đại tướng quân Vũ Văn Thuật và Ngu thị lang là chính xác, có điều suy xét vấn đề có hơi đơn giản, thủ đoạn quá kịch liệt, dễ dàng dồn ép ngược lại Dương Nguyên Khánh. Nếu Dương Nguyên Khánh cũng biết dùng biện pháp “Minh tu sạn đạo” (thành ngữ - dùng thái độ giả để mê hoặc đối phương, trên thực tế lại có tính toán khác) và “Ám độ Trần Thương” (thành ngữ - gần nghĩa với “dương ông kích tây”), tại sao chúng ta lại không thể dùng? Ý của thần là ngoài mặt cứ duy trì tình trạng hiện giờ, nhưng lại ra tay ở sau lưng.
Phàn Tử Cái không nói không rằng đâm một nhát đao vào Vũ Văn Thuật và Ngu Thế Cơ. Vũ Văn Thuật vừa muốn phản bác lại Phàn Tử Cái, song lại bị Dương Quảng phất tay chặn họng, y không vui nói:
- Vũ Văn ái khanh, trẫm biết khanh có thù hận sâu sắc với Dương Nguyên Khánh. Trẫm cũng hận hắn, nhưng giờ không phải lúc để nói đến tư thù. Trẫm nhất định phải suy xét đến mối đe dọa từ Đột Quyết.
Vũ Văn Thuật cam chịu, đành ngậm miệng không nói. Trong lòng y rất hận, liền dùng mắt ra hiệu với Ngu Thế Cơ. Ngu Thế Cơ lại tỏ ra như không nhìn thấy, cười mà không nói.
Ngu Thế Cơ cũng nhận thấy Dương Quảng không dám thật sự động võ với Dương Nguyên Khánh, chỉ là gào thét ở ngoài miệng. Có điều y và Vũ Văn Thuật không nhận ra được điểm này, trong khi đó Phàn Tử Cái lại nhìn thấy được. Không chỉ thừa cơ hung hăng đạp một cước vào bọn họ, hơn nữa còn dùng Đột Quyết đến làm bậc thang cho Dương Quảng. Trên điểm này, Phàn Tử Cái cao minh hơn hai người họ. Ngu Thế Cơ bỗng nhiên sinh lòng cảnh giác với Phàn Tử Cái, y phát hiện Phàn Tử Cái sẽ trở thành một mối đe dọa lớn của y trên quan trường.
Ngu Thế Cơ cũng gấp gáp nói:
- Vừa nãy chỉ là nói về thái độ của chúng thần, không phải là thi thố đối đáp. Thần cũng biết rõ, động một phát sẽ ảnh hưởng đến toàn cục. Thần chủ trương thái độ phải kiên quyết, song thủ đoạn phải bí mật. Thái độ kiên quyết sẽ không thể đem đến bất kỳ may mắn nào cho Dương Nguyên Khánh, động tác phải nhanh, ngăn lại chiêu tiếp theo của hắn. Mà thủ đoạn bí mật là tránh cho mâu thuẫn trở nên gay gắt, để hắn biết khó mà lui. Nếu Dương Nguyên Khánh đã mượn cớ loạn phỉ để thâm nhập, vậy chúng ta cũng có thể dùng danh nghĩa loạn phỉ phái quân vào chỗ đóng quân. Mặt khác, sáu viên Thái thú có thể dùng cớ khác để thay thế. Hơn nữa Thái thú Vi Tự Vân của quận Linh Võ từng nhậm chức lâu dài ở Phong Châu, đầu tiên phải thay thế y trước.
Vũ Văn Thuật cũng ý thức được thất sách của mình, y muốn sửa lại nhưng không thể bắt tay vào làm. Hơn nữa y nói quá nhiều, khiến y nhất thời không thể vãn hồi, chỉ có thể sầu não đứng ở một bên, trầm mặc không nói.
Dưới hình thức nghiêm trọng này lại ép ngược Dương Nguyên Khánh, chắc chắn sẽ lại tiếp tục là đâm một đao mạnh mẽ vào sau lưng y. Vì vậy chỉ cần Dương Nguyên Khánh hành sự đừng quá đáng, y tạm thời sẽ không xuất binh tiến đánh. Lần này Dương Nguyên Khánh khuếch trương thế lực về phía nam, tuy không phải là vấn đề quá nghiêm trọng, nhưng Dương Quảng cũng không muốn để hắn dễ dàng hành sự như thế. Quan trọng hơn, y muốn ngăn hắn tiếp tục khuếch trương về phía nam.
Phương án của Ngu Thế Cơ không nhanh không chậm, vừa hợp với ý của y. Dương Quảng liền gật đầu:
- Ngu ái khanh nói có đạo lý, trẫm biết phải làm thế nào rồi.
Một canh giờ sau, Dương Quảng hạ hai thánh chỉ liên tiếp. Y hạ chỉ phong Khuất Đột Thông làm đại sứ Thảo Bộ Quan Nội Đạo, lĩnh năm mươi ngàn quân vào Quan Nội Đạo diệt loạn phỉ. Y lại hạ chỉ dời Thái thú Vi Tự Vân của quận Linh Võ làm Đại Lý Tự Thiếu khanh, chuyển công tác đến quận Bác Lăng, Thái thú Khâu Hòa sẽ đảm nhiệm chức Thái thú của quận Linh Võ.
Đã đến cuối tháng mười, luồng khí lạnh bắt đầu thổi đến từ phương bắc. Gió tây bắc quét ngang qua Mạn Bắc và bình nguyên Hà Sáo, cây cối điêu linh, đồng cỏ úa vàng, mùa đông giá lạnh đã ùa về.
Trong một tòa bảo thành cách huyện Cửu Nguyên hai mươi dặm về phía tây, lúc này hơn ngàn thợ rèn đang bận rộn luôn tay, khí thế sục sôi ngút trời.
Bảo thành là một loại công sự dân phòng riêng có của quận Ngũ Nguyên, để dân chúng có một chỗ tị nạn khi Đột Quyết xâm lấn. Toàn quận Ngũ Nguyên có mấy trăm toà bảo thành lớn nhỏ, bảo thành lớn có thể chứa đến mười ngàn người, bảo thành nhỏ chí ít cũng có thể chứa khoảng mấy ngàn người. Tòa bảo thành cách quận Cửu Nguyên hai mươi dặm về phía tây gọi là “Trần Thương bảo”, bởi vì tiếp giáp với thôn Trần Thương. Đây là một tòa bảo thành lớn, chu vi khoảng tám dặm. Nhưng lúc này, tòa “Trần Thương bảo” đã trở thành trung tâm tinh luyện kim loại của quân Phong Châu.
Tại nơi cách Hoàng Hà chừng hai mươi dặm về phía nam, có một kênh đào nhân tạo thông thẳng đến Hoàng Hà. Mấy triệu cân quặng sắt và quặng đồng vận chuyển từ khu mỏ Xích Lĩnh liền được chất đống ở bến tàu phía nam bảo thành. Còn có than đá vận chuyển từ quận Du Lâm cũng được chất đống ở phía tây bến tàu, than đá màu đen chất cao tự núi, từng chiếc xe bò chở khoáng thạch và than đá không ngừng được dân phu vận chuyển vào bảo thành.
Sáng hôm nay, Dương Nguyên Khánh dẫn theo hơn mười quan viên vào trong bảo thành thị sát tiến độ luyện kim. Từ sau khi Dương Sư Đạo rời khỏi quận Ngũ Nguyên, Dương Nguyên Khánh liền kiêm nhiệm chức Thái thú của quận Ngũ Nguyên. Đương nhiên hắn chỉ làm trên danh nghĩa, chính vụ cụ thể đều giao cho Quận thừa Thôi Quân Túc.
Hôm nay hắn lấy thân phận Thái thú dẫn các quan viên đến thị sát trước việc luyện kim tại bảo thành. Trong toàn bảo thành có năm mươi lò luyện kim, một ngàn hai trăm thợ rèn, còn có thêm mấy trăm dân phu phụ trách khuân vác vật phẩm.
Luyện kim ở quận Ngũ Nguyên không giống với trong nội địa, dùng than đá làm nhiên liệu thay vì dùng gỗ. Gần quận Ngũ Nguyên có một xưởng dự trữ sử dụng số lượng lớn than đá của trấn Phủ Cốc ở quận Ngũ Nguyên. Mỏ than đá ở đó nằm gần mặt đất, trữ lượng lớn, phẩm chất tốt, lượng nhiệt phát cực cao. Có thể dùng nó để luyện ra sắt trắng chất lượng cao, sau đó thợ rèn lại rèn thành thép tinh luyện thì có thể chế tạo thành khôi giáp và binh khí thượng phẩm.
Quan viên phụ trách luyện kim tên là Trương Khiêm, nguyên là Binh tào Tham quân sự của tổng quản phủ ở Phong Châu. Vài năm trước từng làm quan nhỏ cấp thấp trong Thiếu Phủ Tự ở triều đình, cực kỳ tinh thông việc rèn luyện kim loại, vì thế để y đến phụ trách việc luyện kim trong bảo thành.
Hôm nay Dương Nguyên Khánh không hề đến thăm chừng quá trình luyện kim. Hắn đã xem qua nhiều lần, hắn đến là để kiểm tra thỏi đồng trong kho hàng.
Nhà kho nằm ở phía bắc bảo thành. Một dãy phòng đá cực lớn kéo dài mấy chục gian, mọi người đi qua trước từng gian phòng, có thể nhìn thấy từng thỏi sắt thô chất chồng chỉnh tề trong nhà kho.
- Tổng quản, chính là tòa nhà kho này!
Trương Khiêm dẫn Dương Nguyên Khánh cùng các quan viên khác tiến vào một nhà kho khá nhỏ. Ánh sáng trong kho ngời ngời, từng thỏi đồng thô cũng được chồng chất chỉnh tề tương tự. Một thỏi đồng nặng khoảng hơn ba mươi cân, có chừng hơn ngàn thỏi.
Dương Nguyên Khánh dùng chủy thủ gõ vào thỏi đồng, thỏi đồng phát ra âm thanh kim loại trong trẻo. Hắn cười nói với các quan viên:
- Mọi người đoán thử, ta định dùng những thỏi đồng này để làm gì?
Mọi người đều bật cười, còn phải hỏi sao? Ngoại trừ dùng để đúc tiền thì còn có thể dùng làm gì khác, lẽ nào dùng để đúc tượng Phật?
Dương Nguyên Khánh thấy mọi người cười hiểu ý, liền biết mọi người đều hiểu, hắn cũng cười nói:
- Không sai, ta đang cân nhắc việc đúc tiền. Tuy triều đình nói muốn cấm vận Phong Châu, song trên thực tế chỉ có thể cấm về mặt chính trị, không cấm được buôn bán trong dân gian. Chúng ta có thể đúc ra Khai Hoàng Ngũ Chu, đến Ba Thục và Quan Trung mua lá trà và hàng hóa khác.
Huyện lệnh Thiệu Văn Tấn của huyện Cửu Nguyên ở kế bên hỏi:
- Nhưng chúng ta không có khuôn mẫu, sao có thể đúc tiền?
Trương Khiêm biết đôi chút, liền vội giải thích với mọi người:
- Khuôn đúc tiền là từ chưởng quản của Thiếu Phủ Tự. Cũng không cần khuôn mẫu, chỉ cần có thể làm ra một bộ khuôn con từ khuôn mẫu đó thì có thể đúc tiền với số lượng lớn. Thực ra ở chợ có rất nhiều tiền tư, đều là tiền giả, có điều rất dễ nhận biết. Nếu có thể làm được từ khuôn quan của Thái Phủ Tự, thì chúng ta có thể đúc ra tiền Khai Hoàng Ngũ Chu thật sự, không cách nào nhận biết được.
Dương Nguyên Khánh gật đầu cười nói:
- Khuôn con thì ta đã phái người làm rồi. Hiện tại đang trên đường đến đây, qua hai ngày nữa là có thể đưa tới, còn có vài thợ đúc tiền cũng đến cùng. Hiện tại ta muốn bổ nhiệm một vị Chú Tiền Sứ (chú = đúc, giải thích của BTV), vị sứ quân nào nguyện ý tự đề cử mình?
Nếu không suy xét trong việc đúc tiền này có mối béo bở, thì chuyện này tuyệt đối là một việc khổ sai. Cần phải dự trù kế hoạch từ khi bắt đầu, mọi sự đều phải tìm tòi dần dần, phí thời gian cùng sức lực và tinh thần. Thành công thì tốt, nếu như thất bại, trách nhiệm trọng đại, mọi người nhất thời không ai lên tiếng. Lúc này, Chủ bạc (chức quan chuyên quản lý công văn) Ngụy Trưng của huyện Cửu Nguyên giơ tay nói:
- Tổng quản, tôi nguyện tiếp nhận việc này.
Ngụy Trưng đến nhậm chức ở quận Ngũ Nguyên đã được hai tháng, vẫn còn một tháng tròn để thử việc. Dương Nguyên Khánh chuẩn bị để y làm Phán quan giám sát quân kỷ, chủ quản việc xét duyệt của giám sát quân kỷ, không ngờ y lại chủ động yêu cầu việc đúc tiền. Dương Nguyên Khánh nghĩ ngợi rồi đáp ứng:
- Được thôi! Ta giao cho ngươi năm mươi thợ cùng một trăm sĩ binh, cần bao nhiêu kinh phí cứ tự xin. Ta cho ngươi thời gian một tháng, đúc cho ta một đồng tiền Khai Hoàng Ngũ Chu.