Mưa phùn lất phất bay trên bầu trời, nước mưa đọng lại đầy trên những bãi đất hoang vu và những rãnh nước bên đường. Từ phía xa bóng dáng thành U Châu hiện ra mơ hồ.
Đại quân triều Tùy và phu dân đẫm bùn lầy lội, đương đầu với mưa phùn. Cùng với tiếng hò hét chửi mắng là tiếng vun vút của roi da, tiếng cút kít của trục xe tất cả hướng về phía trước. Thanh thế lẫy lừng tựa như tuyết lở.
Thi thoảng có thể thấy rãnh nước hai bên đường chất lẫn lộn thi thể của dân phu với xác của súc vật. Còn có những chiếc xe bò bốn bánh lật nhào. Sự chết lặng đọng trên nét mặt của mọi người. Cái chết đối với họ chỉ bình thường như cơm bữa. Những thi thể trong rãnh nước kia cũng chỉ giống như cỏ dại mọc bên đường, khiến cho họ nhắm mắt làm ngơ.
Cách đường lớn không xa có một ngọn núi trơ trụi. Dương Nguyên Khánh dừng ngựa trên gò đất, lặng lẽ nhìn chăm chú từng đội quân chậm rãi tiến lên phương bắc. Cờ bay phấp phới. Đội quân mầu đen cứ kéo dài vô biên vô tận.
Phía sau bỗng có một tiếng thở dài trầm thấp, Dương Nguyên Khánh vừa quay đầu lại thì thấy Tô Liệt vẻ mặt phiền muộn nhìn đội quân phía xa xa, ánh mắt đầy thất vọng.
-Ngươi cũng muốn đi Triều Tiên sao?
Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười hỏi.
-Ta chỉ hận không thể dẫn năm nghìn kỵ binh dũng mãnh tiến thẳng mà chiếm lấy Bình Nhưỡng, lấy đầu của đế vương Triều Tiên.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:
-Sẽ có một ngày như thế, nhưng không phải ngày hôm nay. Đi thôi!
Hắn quay ngựa đi xuống núi. Vừa xuống núi thì nhìn thấy mấy con ngựa từ xa chạy gấp tới. Dường như là mấy tên thái giám.
-Dương tổng quản!
Tên thái giám cũng nhìn thấy hắn liền hô to.
Mấy tên thái giám giục ngựa chạy lên. Thở hồng hộc nói:
-Dương tổng quản, chúng ta tìm ngươi khắp nơi.
-Sao vậy? Thánh Thượng muốn gặp ta sao?
-Dương tổng quản mau đi cung Lâm Sóc. Thánh Thượng triệu ngươi yết kiến.
-Đi thôi!
Dương Nguyên Khánh giục ngựa phi nhanh theo hướng về cung Lâm Sóc.
Không bao lâu đoàn người đã đến trước cung Lâm Sóc. Trước cửa cung Lâm Sóc hắn gặp Thái Thú Trác quận Thôi Hoằng Thăng, khuôn mặt Thôi Hoằng Thăng đầy vẻ u sầu. Trong lòng thấy kỳ quái, hắn liền tiến lên nói:
-Thôi Thái thú, đã xảy ra chuyện gì thế.
-Ai! ta đã già cả thế này, Thánh Thượng lại khen ta càng già càng dẻo dai, mới phong cho ta làm võ vệ đại tướng quân, lệnh cho ta phải xuất chiến!
Thôi Hoằng Thăng cười khổ một tiếng. Y thấy theo sau Dương Nguyên Khánh là đám thái giám nên không dám nói thêm gì nữa.
-Vậy Trác quận Thái Thú thì sao?
Ai đến đảm nhiệm?
Dương Nguyên Khánh vội vàng hỏi
-Trác quận Thái Thú vẫn là ta. Không hề bãi miễn chức của ta, trong lúc ta không ở đây sẽ do Vệ Úy Tự Thiếu Khanh Lý Uyên tạm thời thay thế.
‘Lý Uyên! Sao lại là hắn’ Dương Nguyên Khánh thầm nghĩ trong bụng.
-Dương tổng quản, Thánh Thượng đang nôn nóng chờ ngài.
Tên thái giám đứng bên thúc giục.
-Ta biết rồi!
Dương Nguyên Khánh liếc nhìn tên thái giám một cái, chắp tay nói với Thôi Hoằng Thăng:
-Thôi Thái Thú xin bảo trọng, bình an trở về!
-Đa tạ!
Thôi Hoằng Thăng thở dài một hơi, bước ra khỏi cung. Dương Nguyên Khánh nhìn bóng dáng hắn đi xa xa, trong đầu lại nảy ra ý nghĩ ‘ Hay là Dương Quảng cũng muốn mình phải xuất chinh?’
Trong Ngự Thư phòng, Hoàng đế Dương Quảng đang bàn giao công việc cho Lý Uyên. Trong tháng vòng bốn Lý Uyên phải đảm nhiệm chức Vệ Úy Thiếu Khanh, phụ trách quân khí, nghi thức. Đại chiến bùng nổ y cũng bận rộn. Dương Quảng thấy hắn có chút năng lực, hơn nữa y đối nhân xử thế khiêm tốn, từ trước tới nay không hề qua lại với Nguyên gia, y lại thành thật trung thực. Do đó Dương Quảng liền quyết định cho y làm Thái Thú Trác quận, hỗ trợ Dương Nguyên Khánh thay mình ổn định hậu phương.
-Trong chiến dịch Liêu Đông lần này Trác quận chính là hậu phương. Sẽ có rất nhiều dân phu quá cảnh. Ổn định lòng dân là công việc hàng đầu của Thái Thú Trác quận. Việc thứ hai là phải đảm bảo an toàn lương thực và vật tư. Trẫm không muốn có gì xảy ra ngoài ý muốn.
-Thần tuân chỉ!
Đúng lúc đó, một gã thái giám đi tới bẩm báo:
-Bẩm, Dương tổng quản đã tới.
-Cho hắn vào.
Dương Quảng làm đế vương, y tuyệt đối không bao giờ cho phép nhất phái ngạo mạn. Cho dù là trong nội các hay Trác quận, y đều muốn quyền lực phải được khống chễ lẫn nhau. Sau lưng Dương Nguyên Khánh là sĩ tộc Sơn Đông, mà Thôi Hoằng Thăng cũng là nhân vật chủ chốt trong sĩ tộc Sơn Đông. Điều này trái với nguyên tắc kiềm chế quyền lực của y. Cho nên y phải điều Thôi Hoằng Thăng mà lại cử quý tộc Quan Lũng Lý Uyên đến đảm nhiệm chức Thái Thú.
Kỳ thực thì Dương Quảng không hề muốn xóa sạch quý tộc Quan Lũng trên vũ đài chính trị. Có điều y hi vọng đánh cho quý tộc Quan Lũng hoàn toàn tàn phế, rút sống lưng của bọn họ, biến họ đổi thành sĩ tộc Quan Lũng, đối kháng với sĩ tộc Sơn Đông và sĩ tộc phương nam. Như vậy tam đại lợi ích của Đại Tùy sẽ chắc chắn nằm trong tay y. Vương triều Đại Tùy mới có thể hòa bình và ổn định lâu dài.
Cho nên một mặt hắn nghiêm đánh quý tộc Quan Lũng, mặt khác lại bắt đầu dùng quý tộc Quan Lũng tiến công những kẻ có thế mạnh và những kẻ bướng bỉnh không chịu khuất phục như dòng họ Nguyên. Đồng thời trọng dụng những kẻ nhu nhược và phái lương thiện, chẳng hạn như là Lý Uyên.
Lúc đó, Dương Nguyên Khánh vừa bước vào phòng, khom người thi lễ:
-Thần Dương Nguyên Khánh tham kiến bệ hạ.
-Dương ái khanh miễn lễ bình thân!
Dương Quảng chỉ chỉ vào Lý Uyên, khẽ cười nói:
-Năm đó ngươi và Lý Thiếu Khanh cùng sửa cung Phần Dương, phối hợp rất ăn ý. Lần này trẫm cử Lý Thiếu Khanh tạm thời giữ chức Thái Thú tại Trác quận. Hi vọng hai khanh sẽ thay trẫm ổn định hậu phương ở Trác quận, không nên để xảy ra bất cứ sai sót gì.
-Thần sẽ dốc toàn lực để hoàn thành.
Lúc ấy, Lý Uyên đứng phía sau Dương Nguyên Khánh cúi đầu thi lễ nói:
-Mong Dương tổng quản sẽ chiếu cố nhiều hơn.
-Không dám! không dám! Cũng mong Lý thiếu khanh chiếu cố nhiều hơn!
Dương Quảng gật gật đầu nói với Lý Uyên:
-Lý thiếu khanh lui trước, ta còn phải dặn dò Dương tổng quản vài câu.
Lý Uyên liền vội lui xuống. Thư phòng bỗng chở nên vô cùng im lặng. Dương Quảng trầm tư thật lâu rồi hỏi:
-Trẫm muốn biết, thế lực của Nguyên gia tại U Châu còn nhiều hay ít?
-Bệ hạ, đã hoàn thành sáu thành (6/10). Vẫn còn Bắc Bình quận và Ngư Dương quận.
-Tại sao lại tiến triển chậm như vậy? Hiện tại đã là ba tháng rồi.
Giọng của Dương Quảng thoáng chút không hài lòng.
-Hồi bẩm bệ hạ, hiện tại đang là thời khắc quan trọng của chiến dịch Liêu Đông. Thần không muốn nóng vội để tránh xảy ra bạo loạn, ảnh hưởng tới chiến dịch Liêu Đông.
Dương Nguyên Khánh và Dương Quảng đã ở chung nhiều năm. Hắn đã hiểu rõ phong cách qua cầu rút ván của y. Nếu hắn sớm diệt trừ sạch sẽ thế lực của Nguyên gia, Dương Quảng sẽ điều hắn đi. Nên hành sự lúc nào cũng giữ lại cho chính mình một con đường sống.
Đối với hắn mà nói thì chiến dịch Liêu Đông là một tấm chắn tốt nhất. Có việc gì cũng có thể lấy chiến dịch Liêu Đông làm vật cản. Đây cũng chính là điểm yếu của Dương Quảng.
Dương Nguyên Khánh chắc chắn bắt được điểm yếu của Dương Quảng. Một lúc lâu sau Dương Quảng nói không ra lời chỉ bất đắc dĩ nói:
-Hiếm có kẻ làm việc cẩn thận như khanh, như vậy rõ ràng trẫm đã không dùng nhầm người. Hi vọng khanh sẽ bảo vệ tốt U Châu đừng làm trẫm thất vọng. Lui đi!
Dương Quảng khoát tay, khiến Dương Nguyên Khánh lui xuống. Dương Quảng có chút mỏi mệt nhắm hai mắt tựa vào tháp mềm. Ngày mai y cũng muốn xuất phát, đầu óc y đang hỗn độn. Cần phải sắp xếp lại một chút.
Dương Quảng bổ nhiệm Dương Nguyên Khánh đến vùng đất trọng yếu U Châu không phải vì hắn tín nhiệm Dương Nguyên Khánh mà ngược lại trong lòng y càng kiêng nể Dương Nguyên Khánh hơn. Bởi vì Dương Nguyên Khánh đã dùng đến việc từ chức để ép y phải thỏa hiệp. Chừng nào Dương Nguyên Khánh còn có hữu dụng với y, y nhất định không thể không nhượng bộ.
Nhưng chính sự nhượng bộ này khiến cho Dương Quảng cứ canh cánh trong lòng. Tuy nhiên vừa nghĩ tới chiến dịch Liêu Đông sắp bùng nổ là y lại không thể không gác việc của Dương Nguyên Khánh sang một bên. Đành phải đợi sau khi chiến dịch kết thúc sẽ chậm rãi suy xét chuyện này.
Đúng lúc ấy tên thái giám Lý Trung Lương đem một chén trà sâm đến đặt trên ngự án, thấp giọng nói:
- Bệ hạ, đến lúc dùng trà rồi!
Dương Quảng ngồi dậy, nâng chén trà từ từ uống, đột nhiên hỏi Lý Trung Lương:
- Thừa Phụng, ngươi nói trẫm nghe nếu trẫm khôi phục chế độ điển kí là lợi nhiều hơn hay hại nhiều hơn?
Lý Trung Lương cuống quít nói:
- Lão nô không hiểu việc triều chính, không dám nói bừa.
- Ừm.
Dương Quảng ừ một tiếng, lầm bẩm:
- Lúc nãy Vũ Văn Thuật có đề xuất với trẫm khôi phục lại chế độ Nam triều điểm ký. Kỳ thực trẫm cũng không tán thành. Bởi vì trẫm có giám sát Ngự Sử, điều này đủ mạnh hơn chế độ tiểu nhân điển ký rồi. Nhưng… nó lại chưa chắc có tác dụng bằng điển ký.
Dương Quảng thở dài một tiếng, ánh mắt đầy mâu thuẫn. Có lẽ y quá chuyên chú nên không để ý tới ánh mắt âm u, lạnh lùng của Lý Trung Lương ở bên cạnh
Thái giám giống như một đám người sinh sống trong góc tối. Thân phận thấp hèn và sinh lý vặn vẹo khiến cho hầu hết thế giới nội tâm của họ đều u ám. Sự u ám này được bọn họ chôn sâu trong lòng. Nếu chế độ xuất hiện sự sơ hở thì sự âm u ấy sẽ phát ra, tham lam nắm lấy quyền lực.
Mà ở triều Tùy, loại âm u ấy cũng không có cơ hội phá kén mà ra. Nhưng chúng cũng thỉnh thoảng mà lộ ra một chút gì đó.
Lý Trung Lương trong lòng đầy oán hận. Sự oán hận ấy vừa là do thủ đoạn mạnh mẽ của Dương Nguyên Khánh, vừa là do sự vô tình của Dương Quảng.
Tối hôm qua đứa cháu trai Hàn Trì của y tìm đến y khóc lóc một hồi. Nó bị tước hết quân quyền, đuổi về Binh bộ, nay đang ngồi ngoài chiếu bên ngoài binh bộ chờ nhận chức. Mà trước nó còn có mấy trăm tên quan quân cũng đang chờ bổ nhiệm. Biết đến lúc nào mới tới lượt nó?
‘ Ta đã có lần bán mạng cho hắn, vậy mà hắn lại đối đãi với ta vô tình vô nghĩa’
Đây là tố cáo của cháu trai y Hàn Trì khiến Lý Trung Lương trong lòng đầy oán hận. Y đã nói với Dương Quảng rằng cháu trai y bị Dương Nguyên Khánh tẩy trừ. Nhưng Dương Quảng chỉ cười nhạt, căn bản không để tâm. Mất đi giá trị lợi dụng, cháu hắny trở nên không bằng con chó. Sự thật đau lòng khiến y mong muốn báo thù. Nhưng việc báo thù này y không dám nhằm vào Dương Quảng. Mà mục tiêu của y lại là kẻ đã tẩy chay cháu y chính là Dương Nguyên Khánh.
Lý Trung Lương nhanh bước ra khỏi ngự thư phòng. Trong Ngự thư phòng đầy hỗn độn. Bọn thái giám đang bận rộn thu dọn những hòm trang phục chuẩn bị cho ngày mai đi Liêu Đông.
Y đến ngoài điện cung Tử vi. Từ xa nhìn thấy một gã thị vệ quan quân ngồi trên lan can bạch ngọc, chân có vẻ không thuận tiện. Người này là Vũ Văn Thuật, con thứ tư của Vũ Văn Trí Cập. Hắn vì công lao của phụ thân mà lại vào cung làm thị vệ, làm Trực điện tướng quân, nhưng lại bị người đời trêu chọc gọi là tướng quân què chân. Chân y bị què là do năm đó là trong vụ án Võ Cử để lại.
-Vũ Văn tướng quân đang suy nghĩ gì vậy?
Lý Trung Lương ra cười nói với Vũ Văn Trí Cập.
Vũ Văn Trí Cập quay lại thấy Lý Trung Lương. Hắn hoảng sợ, cuống quýt thi lễ:
- Hóa ra là Lý công công!
Lý Trung Lương cười híp mắt nói:
- Phụ thân của ngươi đâu? Khi nào ông ấy mới xuất phát?
- Ngày mai phụ thân và thánh giá cùng xuất phát. Lý công công muốn tìm cha ta sao?
- Ta có tin muốn báo cho ông ấy.
Lý Trung Lương nhìn hai bên không có ai liền nói khẽ với Vũ Văn Trí Cập:
- Nói cho phụ thân ngươi biết, thánh thượng quả thực là rất kiêng nể Dương Nguyên Khánh. Ông ấy đang muốn tìm một người có thể giám sát tên Dương Nguyên Khánh này.