- Điện hạ và Vương phi theo ta nhập tịch!
Lúc này, các vị quan quân ngồi ở đây đều ôm quyền thi lễ:
- Tham kiến tổng quản!
Dương Nguyên Khánh hướng mọi người khoát tay nói:
- Hôm nay là hôn lễ của La tướng quân, không cần phải nhiều lễ tiết, mọi người cứ thoải mái ăn uống nói chuyện.
Dương Nguyên Khánh và Bùi Mẫn Thu ngồi xuống chủ vị. Vài người thị nữ đứng ở phía sau Bùi Mẫn Thu. Chỗ chủ vị chỉ có hai người bọn họ.
- Sĩ Tín đâu rồi, đi đón dâu rồi à?
Dương Nguyên Khánh cười tủm tỉm hỏi.
- Đã đi, đến tối mới có thể trở về.
La phụ nói tiếp:
- Điện hạ bận rộn việc quốc sự, thực không dám làm trễ nại. Điện hạ không cần chờ đón dâu, chỉ cần điện hạ đến, đó chính cho La gia mặt mũi.
Theo như lẽ thường, một kẻ bề trên như Dương Nguyên Khánh mà tham dự hôn lễ. Chỉ cần ngồi tạm một lá coi như đã mang lại thể diện lớn cho gia chủ rồi. Cho dù là hôn lễ là của sư đệ La Sĩ Tín, cũng không có khả năng ngồi cả buổi.
- Ta vừa mới tới sao có thể rời đi luôn. A thúc cứ việc đi tiếp đón khách nhân, ta ngồi đây là được rồi.
La phụ cũng không dám ngồi chung với Dương Nguyên Khánh, chỉ phải thi lễ lùi xuống. Lúc này, Bùi Mẫn Thu vừa liếc mắt một cái liền nhìn thấy Bùi U, có chút bất ngờ, vội vàng hướng Bùi U ngoắc tay:
- Bùi tỷ!
Bùi U đã thu xong tiền, có chút vui mừng. Nàng đang dặn dò bọn tiểu nhị cẩn thận hầu hạ. Chợt nghe thấy thanh âm của Bùi Mẫn Thu, nàng quay đầu nhìn lại. Thấy là Bùi Mẫn Thu, thì rất mừng rỡ, bước nhanh đến phía trước. Một người nữ thị vệ ngăn cản lại nàng.
Bùi Mẫn Thu cười giải thích nói:
- Không sao, đây là đường tỷ của ta, để cho tỷ ấy vào đi.
Một câu ‘Đây là đường tỷ của ta’ của Bùi Mẫn Thu khiến La phụ đứng cách đó không xa nhẹ nhàng thở ra. Đúng là Trình Giảo Kim nói không sai. Nếu là đường tỷ của Vương phi, một trăm xâu một bàn kia, cũng không phải là lỗ vốn. Bằng không ăn phải thiệt thòi lớn như vậy, trong lòng ông ta cũng có chút sợ.
Lúc này, phía sau dường như có người kéo áo ông ta. La phụ quay đầu lại, hóa ra là Trình Giảo Kim. Không biết y đã đứng phía sau mình bao lâu. La phụ nghĩ tới y vừa mới rồi chạy trốn, tức giận trong lòng lại dâng lên. Đang muốn mắng y, Trình Giảo Kim lại chỉ vào Bùi U đang ngồi ở chủ vị, thấp giọng nói:
- A thúc, cháu nói không sai chứ!
- Không sai cái đầu ngươi!
La phụ gõ lên đầu y một cái, thởi phì phò nói:
- Nhờ ngươi làm ít chuyện, ngươi lại tiêu tốn mất của ta bảy nghìn xâu tiền. Qua lần này, lần sau ta cũng không tin ngươi nữa.
Trình Giảo Kim vội vàng chắp tay nói:
- A thúc, lần này là lỗi của cháu. Bị tổn thất bảy ngàn xâu tiền, cháu xin nguyện gánh một nửa. Mong a thúc thứ lỗi.
La phụ thấy y thái độ thành khẩn, trong lòng liền tha thứ cho y, thở dài nói:
- Lần này coi như bỏ qua. Dù sao ngươi cũng không phải là tiền vứt đi. Tiền của chúng ta là do Sở Vương ban cho, giờ trả lại cho đường tỷ của Vương phi, cũng không coi là lỗ vốn. Chuyện này đến đây là chấm dứt, không cần nhắc lại.
Trong lòng Trình Giảo Kim hổ thẹn. Y nghĩ đến một lúc nào đó, có thể trả lại ân tình này cho La Sĩ Tín.
Bên trong chủ vị, Bùi U nhíu mày nói với Bùi Mẫn Thu:
- Sau muội chỉ mặc váy bằng đay tới. Đây chính là hôn lễ, mặc váy bằng đay, thực sự là khó coi.
Bùi Mẫn Thu bất đắc dĩ thở dài:
- Vậy thì tỷ nên hỏi người ngồi bên cạnh kia. Muội đã bảo hôm này là ngày vui mừng, nên cho La Sĩ Tín chút mặt mũi. Chàng lại nói ăn mặc giản dị một chút, có thể dạy luôn bọn họ cách tiết kiệm. Nhưng muội cảm thấy điều này thực làm khó các vị nữ quyến. Tỷ nói có đúng hay không?
Trước mặt Bùi U, Bùi Mẫn Thu nói chuyện thoải mái như còn hồi thiếu nữ. Nàng vứt hết vẻ rụt rè của Vương phi, nói ra hết oán giận với Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh chỉ phải ngồi ở một bên giả vờ câm điếc, coi như không nghe thấy gì.
Bùi Mẫn Thu lại hỏi:
- Tỷ cũng tới tham dự hôn lễ à. Con của tỷ đâu? Sao không dẫn tới đây.
Bùi U tự giễu cười:
- Loại hôn lễ của đại tướng quân này, ta một vị tiểu thương sao có thể được mời đến. Rượu và thức ăn mà các ngươi đang ăn, chính là do ta chuẩn bị.
Dương Nguyên Khánh nghe thấy vậy, liền nhớ tới những lời của La Sĩ Tín nói qua. Tiệc rượu hôm nay là do Trình Giảo Kim đặt. Trong lòng hắn lập tức minh bạch, tên tiểu tử Trình Giảo Kim này hẳn là muốn lấy lòng Bùi U. Hắn cười, thăm dò hỏi:
- Chắc hôm nay U tỷ kiếm được một món hời lớn đi!
- Kiếm lớn thì chưa nói tới. Nhưng tên thủ hạ xấu xí của Sở vương làm việc thực sự sảng khoái. Giúp ta kiếm được một món lợi nhỏ.
Nói đến đây, Bùi U bỗng nhiên cảnh giác nói với Dương Nguyên Khánh:
- Ta nói trước, lần này sắp đặt tiệc rượu đều có khế ước. Chủ nhà cũng đã đồng ý trả nợ. Sở vương chớ có nhiều chuyện, khiến ta kinh doanh lỗ vốn, như vậy ta không làm nữa!
Dương Nguyên Khánh cười cười, không nói thêm gì nữa. Hắn phỏng chừng Trình Giảo Kim bị lừa một số tiền. Tuy nhiên song phương đã thanh toán tiền, vậy thì hắn liền mặc kệ.
Lúc này, Dương Nguy dáng người cao béo bước nhanh tới, hướng Bùi Mẫn Thu thi lễ, rồi ngồi xổm xuống phía trước Dương Nguyên Khánh, thấp giọng nói:
- Tổng quản, có một việc quan trọng.
- Chuyện gi?
Dương Ngụy nói nhỏ vào tai của Dương Nguyên Khánh mấy câu. Dương Nguyên Khánh gật đầu, quay đầu nói với thê tử:
- Ta đi một chút sẽ quay lại.
Bùi Mẫn Thu tự nhiên cười nói:
- Phu quân cứ tùy ý, ở đây đã có U tủy bồi chuyện với thiếp.
Dương Nguyên Khánh đứng dậy, đi theo Dương Nguy đến đông viện của La phủ. Hơn mười người thị vệ cũng đi theo sau bọn họ. Đông viện là phòng khách, gần như không có người, cũng không có bày tiệc rượu. Bọn họ đi vào một căn phòng. Chỉ thấy trong phòng đứng một người, mắt xanh mũi cao, đầu đội nón mái hiên. Đúng là vị lão hữu Khang Ba Tư đã lâu không thấy.
- Lão Khang!
Dương Nguyên Khánh mừng rỡ, hô lên.
Khang Ba Tư tháo mũ xuống, khom người thi lễ, cười tủm tỉm nói:
- Thương nhân Túc Đặc Khang Ba Tư, tham kiến sở Vương điện hạ.
Dương Nguyên Khánh thấy trong phòng còn có người ngoài, liền nhịn kích động trong lòng, cười hỏi:
- Nghe nói lão về Túc Đặc rồi. Chuyến đi này chính là ba năm. Ở quê chắc buôn bán không tồi chứ.
- Quả thật không tệ. Phát triển rất nhanh chóng. Ta đã đi đến đế quốc La Mã, mang theo tơ lụa và đồ sứ Đông Phương. Những thứ này rất được vương công quý tộc ở nơi đó hoan nghênh. Ta còn được Hoàng đế ở đó ban một chức quan.
Đế quốc La Mã hay còn gọi là đế quốc Chiêm Đình. Ở triều Tùy, thì gọi là Đế quốc Đại Tần. Dương Nguyên Khánh cười hỏi:
- Nơi lão đến có phải là thành Rome hay không?
- Không ngờ Sở Vương lại biết nơi đấy.
Khang Ba Tư khen một tiếng, quay đầu giới thiệu cho Dương Nguyên Khánh hai người tùy tùng. Lúc vào cửa, Dương Nguyên Khánh đã chú ý tới hai người bọn họ. Bọn họ có đôi mắt màu xanh đậm, tóc nâu, chóp mũi rất lớn. Là điển hình của người phương Tây. Bọn họ chắc không phả là người Túc Đặc, hẳn là người Rome.
- Sở Vương điện hạ, hai người này là tử tù mà ta cứu được ở thành Rome. Bây giờ coi như là nô lệ của ta. Bọn họ vốn là thợ thủ công trong quân đội, nên có chút bản lĩnh. Ta đặc biệt mang bọn họ tới Đại Tùy, hy vọng có thể hữu dụng với điện hạ.
Hai người liền vội vàng tiến lên, tay đè ở trước ngực, hướng Dương Nguyên Khánh thi lễ. Dương Nguyên Khánh thấy tuổi bọn họ không còn nhỏ. Một người đã hơn bốn mươi tuổi, một người gần năm mươi tuổi. Tuy trải qua nhiều ngày đi đường gió thổi, khiến cho da bọn họ biến thành màu đen. Nhưng vẫn có thể nhận ra loại bệnh trạng trên mặt họ, đó là do lâu ngày bị nhốt ở trong tù mới có.
- Có thể cho ta chỗ tốt gì?
Dương Nguyên Khánh tò mò hỏi.
Khang Ba Tư khẽ mỉm cười, lấy một cái chai từ trong túi. Lại lấy ra một cái bát nhỏ, đổ một ít chất lỏng từ trong bình vào bát rồi đưa cho Dương Nguyên Khánh, cười nói:
- Điện hạ nhìn kỹ xem, có gì khác biệt?
Dương Nguyên Khánh nhận lấy chén nhỏ, bên trong chứa một chất lỏng có chút giống rượu nho, màu nâu nhạt, trong veo, tỏa ra một mùi vị nồng đậm.
- Là dầu hỏa?
Dương Nguyên Khánh lập tức nhận ra mùi vị này.
Nhưng cũng không phải là loại mùi khó chịu như dầu hỏa, hơn nữa cũng không đặc sệt và có màu đen nước đường như dầu hỏa bình thường. Loại chất lỏng này có vẻ giống rượu hơn. Tuy rằng loại chất lỏng này không giống với xăng ở tương lai, nhưng so với dầu hỏa thì đúng là tốt hơn nhiều.
- Điện hạ, đây chính là do hai người bọn họ luyện chế ra. Nguyên liệu cũng là dầu hỏa như quân Tùy, nhưng loại này nhẹ hơn dầu hỏa, nhiệt độ cũng cao hơn, khả năng thiêu đốt rất mạnh, là loại dầu hỏa được sử dụng phổ biến trong quân La Mã.
Khang Ba Tư châm lửa vào một tờ giấy, sau đó ném vào bên trong chén nhỏ. Một tiếng “Oanh!” vang lên, trong chén nhỏ bốc lên một ngọn lửa hừng hực, hoàn toàn không giống với loại dầu hỏa tạo ra khói đặc cuồn cuộn của quân Tùy. Dương Nguy đứng bên cạnh nhìn đến trợn mắt há mồm.
Khang Ba Tư đắc ý giới thiệu:
- Đây là dầu hỏa mà hai người luyện chế ở Khang Quốc, sức thiêu đốt rất mãnh liệt.
Dương Nguyên Khánh chăm chú nhìn ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực trong cái chén nhỏ chứa dầu hỏa mà không nói được lời nào.