Sống trong cảnh giam cầm lâu ngày khiến Dương Tú trở nên trầm mặc khác thường. Từ lúc ra khỏi hoàng cung đến nay, ông ta nói không quá ba câu. Hầu như ông ta chỉ yên lặng chấp nhận. Ông ta tựa như một con rối gỗ, mặc cho Nguyên gia sắp đặt.
Ồng ta vén màn xe, nhìn những bông tuyết bay tới tấp phía ngoài cửa sổ xe, trong ánh mắt hiện lên vẻ mất mát vô cùng. Tình cảm trong thế giới nội tâm của ông ta cũng chỉ có thể hiện ra qua ánh mắt.
Bỗng nhiên, ông ta nhìn thấy mấy tên binh lính của quân Tùy. Đúng lúc, một gã quan quân ngước lên nhìn ông ta. Ông ta lập tức nhớ tới cảnh năm đó bị đẩy vào trong viện. Mặc kệ ông ta cầu xin thế nào, binh lính quân Tùy vẫn đưa đứa con mà ông ta thương nhất đi. Kể từ đó hai cha con chân trời cách xa nhau. Trong ánh mắt Dương Tú đột nhiên bắn ra sự thù hận thấu xương, nhìn thẳng vào quan quân đứng cách đó không xa.
Dư Giáo Úy cũng phát hiện người đàn ông trốn ở bên trong xe ngựa. Trong lòng anh ta cũng có chút khó hiểu. Rõ ràng là xe ngựa chuyên chở hàng hoá, sao trong xe ngựa còn giấu một người? Nhưng anh ta không dám hỏi nhiều. Nguyên gia quyền thế, một Giáo Úy nho nhỏ như anh ta không gây vào thì tốt hơn.
Lúc này, người đàn ông bên trong xe ngựa nhìn anh ta với ánh mắt cay nghiệt thù hận khiến Dư Giáo Úy hoảng sợ. Ánh mắt này giống hệt như ánh mắt của dã thú khiến tim anh ta đập nhanh, hoảng sợ lui về phía sau hai bước. Rốt cuộc người này là ai vậy?
Cuối cùng, xe ngựa đã ra khỏi thành. Mấy trăm người dân lòng như lửa đốt cũng đi ra. Cửa thành chậm rãi đóng lại.
Dư Giáo Úy lắc đầu, vừa định lên thành đi ngủ một giấc, lại có binh lính gọi anh ta.
- Dư Giáo Úy, có người tìm giáo úy.
Dư Giáo Úy vừa quay đầu lại, chỉ thấy một người bộ dáng như quản gia đi lên trước. Một chiếc xe dừng ở phía xa xa.
- Dư tướng quân, lão gia nhà ta cho mời!
Dư Giáo Úy thấy xe ngựa có phần sang trọng. Hai bên còn có mấy chục tên thị vệ, anh ta không dám tự cao tự đại, liền hỏi:
- Lão gia nhà ông là ai?
Quản gia tiến đến sát tai anh ta nói hai câu. Dư Giáo Úy sợ tới mức biến sắc, hoang mang rối loạn vội vàng chạy tới trước xe ngựa. Tới trước cửa xe, anh ta quì một gối.
- Giáo Úy Dư Tung tham kiến Độc Cô tướng quốc!
Cửa xe mở ra, lộ ra khuôn mặt hòa ái tươi cười của Độc Cô Chấn.
- Lão phu chỉ ra ngoài xem cảnh tuyết rơi thôi.
Ông ta lại hỏi:
- Vừa rồi là xe ngựa nhà ai vậy? Sao lúc này mới ra khỏi thành?
- Hồi bẩm Độc Cô tướng quốc, đó là xe ngựa của Nguyên Gia, bên trong đều chở hàng hoá.
- À! Vừa rồi hình như ngươi nhìn thấy điều gì, dáng vẻ có chút sợ hãi. Là gì vậy?
Trong lòng Dư Giáo Úy có chút kinh ngạc. Sao nhất cử nhất động của mình, mà Độc Cô tướng quốc đều biết. Anh ta không dám giấu diếm chỉ đành nói:
- Vừa rồi ty chức phát hiện trong xe ngựa giấu một người, ước chừng bốn mươi năm mươi tuổi, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt hung ác giống như dã thú, cho nên ty chức giật mình kinh hãi.
- Vậy sao ngươi không đi tra hỏi?
Dư Giáo Úy cúi đầu, sau một lúc lâu mới khiếp đảm nói:
- Đó là xe ngựa của Nguyên Gia, ty chức không dám.
- Được rồi, ta sẽ không làm khó dễ ngươi. Ngươi đi đi!
Dư Giáo Úy thi lễ, vội vàng hoảng sợ rời đi. Độc Cô Chấn buông màn xe, xe ngựa quay đầu tiến về hướng bắc.
- Là y sao?
Trong xe ngựa, Độc Cô Lương ngồi ở phía sau hỏi.
Độc Cô Chấn gật đầu.
- Chắc chắn là y.
- Gia chủ, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?
Độc Cô Lương có chút lo lắng nói:
- Nếu Nguyên gia khởi sự, cháu sợ rằng sẽ tổn hại đến ích lợi của nhà Độc Cô chúng ta.
Độc Cô Chấn nhắm mắt lại, tựa vào gối mềm sau lưng. Một lúc lâu sau, ông ta mới mở to mắt nói:
- Nếu Nguyên gia muốn được việc, ông ta sẽ phải dựa vào sự ủng hộ của quý tộc Quan Lũng. Nếu bọn họ dám làm tổn hại đến lợi ích của nhà Độc Cô ta. Vậy bọn họ sẽ phải thất bại.
- Gia chủ, cháu cảm thấy không nên để cho Nguyên gia khởi sự. Nếu làm vậy, bọn họ sẽ trở thành mối họa cho chúng ta trong tương lai.
Từ trước đến nay, Độc Cô Lương vẫn cảm thấy người đối diện có chút khó hiểu. Đầu tiên là nâng đỡ Lý Uyên, Độc Cô gia gả người cho y. Hiện tại lại buông thả đối với Nguyên gia. Anh ta thực không thể lý giải được. Vì sao không tiêu diệt Nguyên gia khi còn trong trứng nước, diệt trừ kẻ địch ngày sau.
Độc Cô Chấn có thể cảm nhận được sự bất mãn trong lòng cháu mình. Ông ta khẽ thở dài. Người cháu trai này luôn coi trọng lợi ích trước mắt, luôn xem nhẹ thân cây, chỉ nhìn cành lá, luôn cảm thấy Nguyên gia sẽ đoạt lợi ích của Độc Cô gia, lại quên kẻ thù chân chính là triều Tùy.
- Bất kỳ chuyện gì đều có lợi có hại. Cho nên lúc nào chúng ta cũng phải cân nhắc lợi hại. Chỉ cần lợi lớn hơn hại, chính là khả thi. Tuy rằng tương lai Nguyên gia sẽ thành kẻ địch của chúng ta. Nhưng nguyên gia tạo phản sẽ khiến Dương Tùy bị đả kích trầm trọng. Kẻ thù thực sự của chúng ta không phải Nguyên gia, mà là Dương Tùy. Nguyên gia cũng giống chúng ta, đã có kẻ thù chung, vậy vì sao phải nội chiến trước?
Độc Cô Chấn lại cười lạnh một tiếng,
- Có Nguyên gia cam nguyện làm tiên phong, thay chúng ta làm Dương Tùy suy yếu, lại cớ sao mà không để bọn họ làm?
Sau khi mệnh lệnh chấp thuận vượt biên tiêu diệt phỉ được truyền xuống, ngay lập tức khiến các quận phương bắc chấn động. Có quận vui mừng, có quận lo lắng. Quận mạnh có thể tranh đoạt tài nguyên, mở rộng lợi ích. Quận yếu chỉ có thể bị người khác quản chế, chịu sự cướp đoạn của các quận khác, lại tỏ thái độ ủng hộ.
Nhưng mặc kệ, ủng hộ cũng vậy, phản đối cũng thế, phần lớn các quận đều án binh bất động. Không ai nguyện làm người dẫn đầu. Tất cả đều duy trì thái độ chờ đợi. Cuối cùng, quận đầu tiên đề xuất vượt biên tiêu diệt phỉ chính là quận Tề.
Ba ngày sau khi ý chỉ được phát ra, Thái Thú quận Tề Trương Tu Đà chính thức xin Binh bộ đưa quân vượt biên giới đi tiêu diệt phỉ. Lúc này, Binh bộ phê chuẩn cho Trương Tu Đà, chấp thuận cho ông ta vượt biên tiêu diệt phỉ.
Cuối tháng mười một, Trương Tu Đà tự mình dẫn mười ngàn quận binh tiến vào trong biên giới quận Tế Bắc, triển khai đợt tấn công mùa đông. Ở phía đông Ngư Sơn, huyện Dương Cốc, Trương Tu Đà chỉ một trận đánh tan quân của thủ lĩnh loạn phỉ Hàn Tiến Lạc chiếm cứ ở quận Tế Bắc, chém đầu mười ngàn người, bắt sống hơn mười ngàn người. Hàn Tiến Lạc dẫn mấy ngàn tàn quân lướt qua mặt băng Hoàng Hà, tuyệt vọng chạy trốn về phía bắc.
Trương Tu Đà cũng không đuổi theo bại quân. Cuối tháng mười một, Trương Tu Đà dẫn mười ngàn quân đội tiến vào chiếm giữ huyện Thọ Trương. Chỗ này chỉ cách biên giới quận Đông Bình có mười lăm dặm, chỉ cách nơi loạn phỉ tập trung ở Lương Sơn quận Đông Bình, có ba mươi dặm.
Lúc này đúng vào lúc trời đông giá rét, nam ngạn Hoàng Hà đều là tuyết trắng. Bởi vì mấy năm liên tục bị nạn trộm cướp hoành hành, trong vòng trăm dặm quận Tế Bắc đều hoang vu. Cảnh tượng tiêu điều trước mắt bất lợi cho quan binh tiêu diệt phỉ, liên tiếp đánh, liên tiếp thất bại, chỉ có thể co đầu rút cổ ở trong thành. Trên cơ bản, đã chắp tay tặng thôn làng cho loạn phỉ. Ở nơi đó cũng không còn người ở lại. Những người có gia cảnh bần hàn hoặc chết hoặc trốn, đều gia nhập đám phỉ làm cướp. Những người có gia cảnh hơi dư dả một chút thì trốn vào thị trấn. Trong thôn xóm, nơi nơi đều là tường đổ, chó hoang hoành hành.
Đội quân của Trương Tu Đà đóng quân ở phía đông huyện Thọ Trương, do mấy trăm lều lớn tạo thành. Lúc này, Trương Tu Đà cưỡi ngựa đi tới một gò đất nhỏ phía tây quân doanh. Ông ta nhìn về phía đồi núi và rừng rậm bị tuyết trắng bao trùm ở phía xa.
Năm nay Trương Tu Đà đã năm mươi tuổi. Năm tháng hằn sâu trên khuôn mặt ông ta, nhưng ánh mắt ông ta vẫn nghiêm khắc, bình tĩnh và tối tăm. Ánh mắt vẫn giống như mười chín năm trước khi ông ta gặp Dương Nguyên Khánh lần đầu tiên.
Hơn mười năm, uất ức thất bại, đã lấy đi tuổi trẻ của ông ta, khiến sức sống mãnh liệt trong ông ta theo năm tháng cũng dần dần biết mất. Nhưng dù thế nào ông ta cũng không tưởng tượng được, khi ông ta năm mươi tuổi, cuối cùng vận mệnh cũng mỉm cười với ông ta. Dương Tích Trí bị điều đi quận Hoằng Nông. Mà ông ta nhờ tiêu diệt phỉ ở núi Trường Bạch được thăng chức làm Thái thú quận Tề, gia phong làm Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu
Thật ra, ông ta cũng biết, đây cố gắng của đồ đệ ông ta, Dương Nguyên Khánh dành cho ông ta. Trương Tu Đà bình sinh chỉ cảm thấy xúc động trước hai sự kiện. Việc thứ nhất, ông ta cưới một người vợ tốt, người đã cùng chung hoạn nạn, đồng hội đồng thuyền với ông ta. Việc thứ hai, ông ta đã thu nhận được một đồ đệ tốt, trẻ tuổi đầy hứa hẹn, coi thầy như cha.
Lần này, mục đích chính trong việc ông ta vượt biên tiêu diệt phỉ chính là chịu sự ủy thác của Dương Nguyên Khánh, tiêu diệt phỉ Lương Sơn ở quận Đông Bình. Dương Nguyên Khánh đã nói rất rõ, phỉ Lương Sơn thật ra cũng không phải loạn phỉ, mà là binh sĩ riêng do cha hắn Dương Huyền Cảm bí mật chiêu mộ. Dương Nguyên Khánh không muốn cha tạo phản, nhưng hắn lại không khuyên can được, chỉ có thể dùng biện pháp vượt biên tiêu diệt phỉ phá nền móng của Dương Huyền Cảm, khiến ông ta không thể tạo phản.