Mục lục
Thiên Hạ Kiêu Hùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Nguyên Khánh hơi sửng sốt, đắc tội với Hoàng hậu, sao có thể? Nhưng vừa nghĩ lại, hắn liền hiểu rõ… là vấn đề của Tề vương.

- Hồi bẩm điện hạ, tôi chưa từng gặp Hoàng hậu nương nương, hai chữ ‘đắc tội’ từ đâu mà có. Nhưng hôm nay ta có gặp Tề vương.

Dương Chiêu vừa đến không lâu, đối với việc xảy ra ở cổng phủ cũng không biết gì. Nhưng y vừa vào phủ không lâu, thì có một viên hoạn quan nói với y, Hoàng hậu nương nương có chút bất mãn với Dương Nguyên Khánh, điều này khiến Dương Chiêu hoảng sợ, không biết đã xảy ra chuyện gì?

Nghe Nguyên Khánh nói ám chỉ, Dương Chiêu ngồi dậy, chăm chú nhìn Dương Nguyên Khánh, hỏi:

- Hôm nay lại xảy ra chuyện gì?

Dương Nguyên Khánh liền thuật lại tỉ mỉ sự việc đã xảy ra trước cổng phủ, bao gồm cả lời nói của Dương Giản, còn cả việc gã phái người ám sát hắn, đều thuật lại rõ ràng. Nhưng từ đầu đến cuối, Dương Nguyên Khánh đều giữ vẻ mặt bình tĩnh, sau khi nhìn thấy Dương Giản làm nhục nhã huynh trưởng lúc ở trạm dừng chân, Dương Nguyên Khánh đã nhìn không hợp mắt với hành động không phù hợp thân phận Tề vương của Dương Giản rồi.

Nhưng đối với việc người đàn ông cao lớn muốn ám sát hắn, Dương Nguyên Khánh cũng không chắc chắn. Hắn có cảm giác người đàn ông đó không phải phụng mệnh giết hắn, nếu là ám sát, gã sẽ không nhắc nhở hắn, mà giống với một cuộc tỉ thí võ nghệ hơn.

Dương Chiêu cũng rất lo lắng, hơn nữa nghe được việc Tiết Cử ám sát Dương Nguyên Khánh, y không kìm nổi mắng một câu, nói với Dương Nguyên Khánh:

- Ngươi không hiểu gã, từ nhỏ đến lớn làm việc bất chấp thủ đoạn. Nếu gã quyết định giết ngươi, gã sẽ dùng tất cả những thủ đoạn đê tiện, thậm chí bao gồm cả rượu đang để trên bàn mà ngươi uống, gã đều có khả năng đã hạ độc, ngươi tuyệt đối không được sơ suất.

- Ty chức nhất định sẽ cẩn thận.

Thật ra Dương Nguyên Khánh cũng rất đau đầu, đâm chính diện dễ tránh, đâm sau lưng khó phòng, bảo hắn làm thế nào mà phòng được? Lúc này, Dương Chiêu lấy từ bên cạnh ra một áo giáp đen như mực, đưa cho Dương Nguyên Khánh,

- Đây là thu được từ chỗ Hạ Nhược Bật, có lẽ là áo giáp của Độc Cô gia tộc, có tác dụng phòng ngự nhất định, ngươi mặc nó trên người, nói không chừng có thể cứu ngươi một mạng.

Dương Nguyên Khánh cũng không khách sáo, nhận lấy vật có hình dạng như một khuôn ngực đó. Thật ra bộ áo giáp này giống như nội y của phụ nữ triều Tùy, chỉ là chất liệu của bộ áo giáp này làm không phải làm bằng sợi đay, cũng không phải bằng sợi bông, mà lại giống như làm bằng lụa kim loại, thứ này có thể trở thành bảo vật phòng thân sao?

Dương Chiêu dường như hiểu được tâm tư của hắn, cười khổ một tiếng rồi nói:

- Đây là vật mà năm đó một giáo đồ của Bái Hỏa Giáo ở Tây Vực đã tặng cho Hoàng đế Tây Ngụy, sau đó Vũ Văn Thái lại tặng cho Độc Cô Tín, vẫn luôn được gia tộc y bảo quản. Thực ra, nó có thể phòng thân được hay không, phần lớn mọi người đều không rõ, ta chỉ nghe nói, thậm chí nó có thể so với Minh Quang giáp. Cho dù như vậy, ngươi cũng không thể xem như nó quá thần kỳ, nhưng, cho dù nó giống Minh Quang giáp, cũng đã không tệ rồi, ta cũng không có dịp mặc nó, nên tặng ngươi.

- Đa tạ điện hạ!

Dương Nguyên Khánh cẩn thận xếp lại, kẹp ở bên hông, lúc này, một viên hoạn quan bẩm báo:

- Điện hạ, Hoàng hậu phái người đến đây, chỉ đích danh tìm Dương Nguyên Khánh.

Dương Nguyên Khánh cười lạnh một tiếng, Dương Giản này cứ giống như một đứa trẻ hư, ở bên người bị đánh, liền trở về mách mẫu thân. Ngoài việc ám sát và mách mẫu thân ra, gã còn có bản lĩnh gì?

- Ta đi cùng ngươi!

Dương Chiêu biết là chuyện gì, y muốn ngồi dậy, Dương Nguyên Khánh lại ngăn lại, cười nói:

- Điện hạ không nên đi, Điện hạ đi, có lẽ vấn đề lại càng nghiêm trọng.

Dương Chiêu ngẫm nghĩ một chút, quả thật đúng như thế, đó là mẫu thân y, y lại đi cầu xin cho Dương Nguyên Khánh, chỉ biết sẽ càng làm mẫu thân tức giận, mẫu thân sẽ cho rằng trong mắt y, anh em còn không bằng người ngoài.

Y nghĩ một chút, bỗng nhiên có cách, liền cười nói:

- Vậy ngươi đi đi! Không cần lo lắng quá, mẫu hậu ta tuy nghiêm khắc, nhưng bà có nguyên tắc, từ trước đến nay chưa từng giết người, càng không giết đại thần triều đình. Chỉ có điều bà sẽ răn dạy ngươi, ngươi cứ chịu đựng, đừng tranh cãi với bà, nể mặt ta đi.

Dương Nguyên Khánh lắc đầu:

- Ta sẽ không tranh luận với Hoàng hậu Đại Tùy.

Hắn đứng lên định đi, bỗng nhiên nghĩ ra, liền cởi bỏ thanh kiếm trên thắt lưng, đưa cho Dương Chiêu bằng hai tay,

- Thanh kiếm này mong Điện hạ bảo quản giúp ta.

Dương Chiêu thầm khen ngợi sự cẩn thận của Dương Nguyên Khánh, Dương Nguyên Khánh biết gặp Hoàng hậu phải bỏ kiếm ra ngoài, một khi giao kiếm cho thị vệ của Hoàng hậu, liệu có thể lấy lại được thanh kiếm đó nữa hay không, thì lại là một việc khác.

Dương Chiêu nhận lấy thanh kiếm, nhẹ nhàng sờ vào chuôi ngọc của nó, đây là kiếm của phụ hoàng, y cũng rất mong có nó, nhưng y biết, thanh kiếm này là ban thưởng cho công cứu giá của Dương Nguyên Khánh ở cung Nhân Thọ. Ban thưởng kiếm thuộc loại ban thưởng cá nhân, chỉ có công cứu giá lớn như vậy, mới có thể có được.

- Ngươi yên tâm đi! Ta sẽ bảo quản thay ngươi.

Dương Nguyên Khánh thi lễ, rồi xoay người rời khỏi phòng. Hắn vừa đi, Dương Chiêu liền nỗ lực đứng dậy,

- Các ngươi đỡ ta, ta có chuyện quan trọng, nhanh lên!

Trước cổng có một viên hoạn quan cao béo, khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, mặc áo bào gấm hoạn quan rộng thùng thình, đầu đội mũ quan tam lương, xem ra rất có địa vị trong cung, vẻ mặt ngạo mạn, thấy Dương Nguyên Khánh đi ra, gã liền nói với vẻ rất không kiên nhẫn:

- Ngươi chính là Dương Nguyên Khánh?

Dương Nguyên Khánh chắp tay về phía gã:

- Chính là ta!

- Đi theo ta! Hoàng hậu nương nương triệu kiến ngươi.

Hoạn quan xoay người đi về phía chủ điện, lúc này thật ra Hoàng hậu còn chưa chính thức được sắc phong làm Hoàng hậu, thân phận chính thức vẫn là Thái tử phi. Nhưng ở trong cung, từ trên xuống dưới đều đã xưng bà là Hoàng hậu, mọi người đều biết, nương nương được phong Hoàng hậu là chuyện tất yếu.

Hoạn quan chỉ tay về phía bên trái, bên đó là một con đường nhỏ:

- Đi bên này! Nương nương đợi lâu nóng ruột, chúng ta phải đi nhanh một chút.

Dương Nguyên Khánh đi theo hoạn quan qua mấy cung điện, dọc theo con đường nhỏ đi về phía chủ viện. Dương Nguyên Khánh cũng biết con đường nhỏ này, là đường tắt đi tới chủ viện.

Hai bên con đường nhỏ trồng đầy cây tùng và cây bách, lúc này trời đã khá tối, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng ca hát ở phía xa, các vị khách đều đã vào điện, khiến bốn bề trở nên yên tĩnh.

Hai bên đường nhỏ, một gốc cây tùng bách cao lớn như một cây đao lớn, xếp thành hàng nhìn bọn họ. Một tiếng chim quạ bỗng kêu vang ‘quạc quạc’ hai tiếng, rồi bay về phía xa, tràn đầy sắc thái thê lương của những ngày cuối thu. Trên đường đi không một bóng người, chỉ có tiếng lá cây xào xạc dưới chân họ.

Dương Nguyên Khánh bước nhanh hơn, đi vào một cánh cửa nhỏ, sau đó đi vào một tiểu viện nhỏ với những bức tường bám đầy bụi dây gai, phía đông của bờ tường còn có một cái giếng hoang.

Trong viện có một con đường rải đá, đi ra ngoài theo cánh cửa đối diện, đi thẳng đến cánh cửa nhỏ phía đối diện, trên con đường đá rêu xanh phủ kín, dường như không hề có dấu chân, rõ ràng đây là một tiểu viện bị bỏ hoang, không ai lui tới. Nhưng nhìn xuyên qua cánh cửa đối diện, đã thấy chủ viện nằm ở phía sau, mơ hồ còn có thể thấy được sau cánh cửa có hai thị vệ đang đứng.

Trong tiểu viện truyền ra giọng nói khiến người ta chán ghét của tên hoạn quan, giọng nói sắc nhọn, nghe khẩu khí có vẻ rất ngạo mạn, làm cho người ta không thoải mái khi nghe.

- Lần đầu tiên gặp nương nương nhất định phải quỳ xuống thi lễ, ngươi nhớ kỹ chưa?

Gã lại nhắc lại một lần nữa, giống như Dương Nguyên Khánh sẽ phạm sai lầm trong việc này vậy. Dương Nguyên Khánh liếc nhìn gã với vẻ chán ghét, nói:

- Điều này ta biết!

- Đừng cắt ngang lời ta!

Giọng nói của viên hoạn quan càng trở nên chói tai, trong giọng nói tàn đầy sự phẫn nộ, lớn tiếng hét:

- Với nương nương cũng vậy, nương nương ghét nhất là người khác cắt ngang lời bà!

Dương Nguyên Khánh thật sự chán ghét giọng nói của viên hoạn quan, càng phản cảm hơn với cái kiểu thét chói tai như bị bệnh tâm thần này của gã. Hắn quay đầu lại, lúc này trong ánh mắt viên hoạn quan hiện lên một tia độc ác, nhanh chóng liếc nhìn Dương Nguyên Khánh, gã bỗng nhiên chỉ ra phía trước:

- Dương tướng quân, người đó là ông nội của ngươi sao? Người mặc kim giáp ấy!

Dương Nguyên Khánh kinh ngạc, nhìn theo ngón tay gã, đúng lúc này, tay kia của tên hoạn quan bỗng xuất hiện một con dao găm sắc bén, đâm nhanh vào hông của Dương Nguyên Khánh.

Dương Nguyên Khánh chỉ cảm thấy bên hông đột nhiên nhói đau, hắn quay đầu, thấy con dao găm sáng lóe bên hông cùng với ánh mắt kinh hãi của hoạn quan, gần như là một loại bản năng trên chiến trường, Dương Nguyên Khánh nắm lấy tay gã, vặn xương cổ tay gã, rồi đấm mạnh vào cổ họng gã. ‘Răng rắc’ một tiếng, xương cổ họng như bị đánh vỡ, hoạn quan thống khổ kêu một tiếng rồi ngã xuống đất, tiếng kêu thảm thiết cũng không thốt nổi ra ngoài.

Quân phục của Dương Nguyên Khánh đã bị đâm rách, hắn đưa tay đến bên hông, chậm rãi từ thắt lưng mò ra áo giáp hắn đã xếp thành một khối bỏ ở bên hông. Hắn gấp thành tám lượt gấp, trực tiếp kẹp ở đai lưng. Rất may mắn, một dao của hoạn quan đâm vào cái áo này, mặc dù là bảo y, nhưng cũng bị mũi dao sắc nhọn đâm thủng hai lớp, chứng tỏ cái gọi là bảo y này cũng không thể phòng bị được những ám sát trong cự ly gần, có lẽ nó có thể đối phó với những mũi tên bắn từ cự ly xa hơn, năm mươi bước trở lên. Nhưng cho dù thế nào, bảo y này cũng đã cứu hắn một mạng.

Dương Nguyên Khánh ngồi xổm xuống, vạch áo choàng của hoạn quan để tìm kiếm, lấy ra một lệnh bài bằng đồng ở bên hông gã. Lệnh bài bằng đồng này của hoạn quan, chứng minh thân phận của gã, mặt trước là tên, chức vụ và cấp bậc, mặt sau là nơi ở của gã. Dương Nguyên Khánh lật mặt sau, quả nhiên là một chữ ‘Tề’. Đây không phải người do Hoàng hậu phái đến, mà là tên hoạn quan do Tề vương phái đến đánh lén. Quả thật như lời Tấn vương đã nói, Tề vương vì giết hắn mà không từ thủ đoạn.

Dương Nguyên Khánh bước qua người tên hoạn quan, lúc này mới phát hiện gã đã chết vì hít thở không thông, điều này khiến Dương Nguyên Khánh rất bất ngờ. Hắn vốn định giao hoạn quan này cho Tấn vương, lại không ngờ thân thể của hoạn quan lại yếu ớt như vậy, chỉ một đấm đã mất mạng.

Hắn trầm tư một lát, thấy xung quanh không có người, liền lẳng lặng mang thi thể bước nhanh vài bước, vén bụi gai ra, lộ ra một cái giếng một bên đã sụp xuống, vách giếng mọc đầy rêu xanh, mép giếng còn có mấy con ốc sên. Dương Nguyên Khánh nhét thẳng thi thể vào trong giếng, sau một lúc mới truyền đến âm thanh ‘tủm’ một tiếng, giếng rất sâu.

Dương Nguyên Khánh phủi phủi tay, sát khí trong mắt lóe lên, nếu Tề vương đã muốn giết hắn, thì hắn sẽ lấy giết để chấm dứt giết chóc, xem ai độc ác hơn ai.

Sau một gốc cây đại thụ, một tên hoạn quan vừa lúc đau bụng trốn trong bụi cây vừa hay nhìn thấy được việc này, gã sợ tới mức đưa tay nhét vào miệng, ánh mắt vô cùng hoảng sợ. Gã cứ im lặng trốn trong bụi cây, không dám cử động.

Đúng lúc này, từ xa truyền đến một thanh âm chạy dồn dập, tiếp theo đó phía cánh cửa xuất hiện một vài tên hoạn quan, một nhóm người vội vã. Dương Nguyên Khánh hồi phục ý nghĩ, cao giọng hỏi:

- Các ngươi tìm ai?

- Chúng ta tìm Dương Nguyên Khánh, vị tướng quân này biết hắn sao?

Dương Nguyên Khánh chậm rãi bước lên trước, chắp tay nói:

- Ta chính là Dương Nguyên Khánh!

Sắc mặt tên hoạn quan đi đầu bỗng trở nên nghiêm nghị, lập tức lấy ra một ngọc bài, giơ lên cao nói:

- Truyền khẩu dụ của Hoàng hậu nương nương, truyền cho tử tước huyện Phi Hồ Dương Nguyên Khánh đến yết kiến!

Đây mới chính là hoạn quan thật sự mà Hoàng hậu phái đến, hẳn phải là không biết hắn mới đúng. Tên hoạn quan vừa rồi không ngờ lại nhận ra hắn, điều này không bình thường, hơn nữa trong tay gã cũng không có ngọc bài.

Dương Nguyên Khánh đương nhiên không cần quan tâm đến điều này, điều này có lẽ phải nên do thủ hạ của Tấn vương kiểm chứng, có lẽ đã kiểm chứng rồi, bọn họ mới đi bẩm báo với Tấn vương. Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên dừng bước, thầm kêu một tiếng ‘không tốt!’, rồi lập tức quay đầu chạy nhanh, mấy tên hoạn quan kia hô lớn:

- Dương tướng quân, ngươi chạy đi đâu? Hoàng hậu nương nương đang đợi ngươi.

Dương Nguyên Khánh chạy như trốn sét, hắn đã phát hiện có điểm bất ổn. Tên hoạn quan vừa rồi không có tín vật của Thái hậu, cũng không phải người bên cạnh Thái hậu, vậy người của Tấn vương tại sao còn vào bẩm báo giúp gã. Bọn họ ở lâu trong cung, lẽ nào không biết quy củ này?

Điều này chứng tỏ bên cạnh Tấn vương cũng có người của Tề vương, nói như vậy, có thể Tấn vương đang gặp nguy hiểm.

Dương Nguyên Khánh chạy nhanh, trong chốc lát đã chạy đến nơi vừa rồi Tấn vương đã triệu kiến hắn, vừa lúc thủ lĩnh thị vệ Vu Khánh Đồng từ cửa bên hông đi ra.

- Vu tướng quân!

Dương Nguyên Khánh gọi gã lại, Vu Khánh Đồng kinh ngạc,

- Không phải Hoàng hậu nương nương triệu kiến ngươi sao? Kết thúc nhanh như vậy?

- Trong việc này có vấn đề!

Dương Nguyên Khánh bước lên nói thầm mấy câu vào tai y Vu Khánh Đồng sắc mặt biến đổi, ánh mặt lập tức vừa sợ vừa giận, không ngờ còn có sự việc như thế này, bọn họ vẫn luôn không biết. Cũng may, lại để lộ dấu vết, chắc chắn sẽ điều tra ra được, đây cũng là may mắn. Nếu không phải Tề vương muốn giết Dương Nguyên Khánh, cho dù thế nào họ cũng không thể ngờ được, bên cạnh Tấn vương lại có người của Tề vương.

Gã vỗ vỗ bả vai Dương Nguyên Khánh, trong lòng vô cùng cảm kích:

- Đa tạ Tướng quân đã thông báo, chuyện này ta sẽ lập tức xử lý ổn thỏa, ngươi đi gặp Hoàng hậu nương nương trước đi.

Dương Nguyên Khánh liền vòng tay, xoay người cười nói với mấy tên hoạn quan đang thở hồng hộc chạy tới:

- Vất vả cho các vị rồi, chúng ta đi thôi!

Đi được vài bước, Dương Nguyên Khánh lại nghĩ đến một việc. Hắn lấy cớ đi nhà xí, đi vào cánh cửa bên hông cởi bỏ quần áo, nhanh chóng mặc bộ áo giáp đó lên trên người, bây giờ hắn tuyệt đối không thể sơ suất một chút nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK