- Nói đi! Con có hai việc gì muốn trình lên trẫm?
- Phụ hoàng, việc thứ nhất là con muốn từ chức Thiên Sách Thượng Tướng. Nhi thần có chỗ nào mạo phạm tới hoàng huynh nhi thần sẽ xin lỗi trước mặt huynh ấy.
Lý Uyên hơi ngẩn người. Kết quả này y thật không hề ngờ tới, y hiểu được ý trong câu nói của con trai, chính là y không mưu cầu chức vị Đông cung nữa, từ bỏ nội chiến, việc từ bỏ chức Thiên Sách Thượng tướng rõ ràng là ý này.
Thật ra thì Lý Uyên cũng đã nhận thức được cuộc nội chiến giữa huynh đệ họ chính là nguyên nhân gây nên sự thất bại nhiều lần của nhà Đường. Y cũng hi vọng hai huynh đệ chúng sẽ không tranh quyền đoạt lợi nữa, đồng tâm hiệp lực, trong ngoài nhất trí.
Thái độ của Lý Thế Dân khiến cho Lý Uyên được an ủi rất nhiều, một chút không vui mà quý tộc Quan Lũng dẫn đến ban nãy giờ cũng lập tức tan thành mây khói, y gật gật đầu nói:
- Thái độ của hoàng nhi chính là câu nói an ủi lớn nhất mà phụ hoàng được nghe năm nay, ta hi vọng huynh đệ hai người các con có thể dắt tay nhau đồng tâm, cùng trải qua khó khăn, nguy nan.
Lý Thế Dân dập đầu một cái:
- Nhi thần tuyệt đối không phụ kỳ vọng của phụ hoàng.
- Đứng lên nói đi!
Lý Uyên nói Lý Thế Dân đứng lên, lại mỉm cười nói:
- Vậy chuyện thứ hai mà con muốn nói là gì?
- Việc thứ hai mà nhi thần muốn nói chính là liên quan tới thế cục Giang Nam. Nhi thần cho rằng, việc Dương Nguyên Khánh tấn công tiêu diệt Lý Mật chỉ là bước đầu tiên của hắn. Bước tiếp theo của hắn sẽ là muốn tấn công Kinh Tương. Hiện nay nhi thần lo lắng nhất chính là Kinh Tương. Quận Nam Dương có bốn mươi nghìn quân Từ Thế Tích, còn quân số hiện tại của Giang Nam thì không rõ, nhưng nếu như suy xét liên quân Tiêu Đỗ nhi thần thấy ít nhất là một trăm năm mươi nghìn quân trở lên. Nếu như vậy thì một đông một bắc, tổng số binh lực bao vây Kinh Tương là khoảng hai trăm nghìn quân. Trong khi đó, Lý Hiếu Cung chỉ có tám mươi nghìn quân. Phụ hoàng, thế sự rất nguy cấp!
Đây mới là lý do chính là Lý Thế Dân chạy tới Trường An. Nếu như Kinh Tương thất thủ, Ba Thục càng không thể giữ được, như vậy thì đại Đường thật sự là hết.
Lý Uyên sau một hồi vẫn không nói gì, phải nói là cách nhìn của Lý Thế Dân và y như nhau. Y cho rằng bước tiếp theo của quân Tùy tất nhiên là phá Kinh Tương, chỉ là làm như thế nào để ứng phó. Điều này thì y nhất thời vẫn chưa đưa ra được chủ ý.
- Vậy theo ý của hoàng nhi, chúng ta nên ứng phó như thế nào với mối nguy Kinh Tương?
Lý Uyên biết, thứ tử Lý Thế Dân nếu đã bàn đến chuyện này thì nhất định là đã có cách.
Lý Thế Dân khom người thi lễ:
- Nhi thần có ba kế thượng, trung và hạ sách mời phụ hoàng định đoạt.
Lý Thế Dân cũng thông minh dần, mỗi lần kế sách của y đều bị từ chối, chính là vì kiên định chủ chiến. Lần này y đưa ra ba kế sách, bất kể là kế sách nào, chỉ cần thánh thượng chọn lấy một trong số đó thì cũng là công lao của y.
Lý Uyên gật đầu:
- Con nói đi! Là ba cách nào?
- Trước mắt chúng ta ở Quan Trung và Quan Nội có tổng cộng hai trăm nghìn quân, chúng ta có thể chia nhỏ đại quân ra mà đánh. Thượng sách của nhi thần chính là tập hợp một trăm nghìn quân đánh Hà Đông. Theo như nhi thần biết, một trăm nghìn quân Tùy coi giữ Hà Bắc và Thái Nguyên đều là lính mới, chỉ cần chúng ta tấn công mạnh mẽ, thừa dịp Tần Quỳnh không kịp hồi binh thì một tiếng trống kích động tình thần hăng hái của binh sĩ đến Thái Nguyên. Cứ cho là không tấn công được Thái Nguyên thì Dương Nguyên Khánh cũng không thể không buông tha kế hoạch tấn công Kinh Tương.
Lần này thì Lý Uyên thật sự đang suy nghĩ về phương án của Lý Thế Dân. Y chắp tay sau lưng đi lại vài bước trong phòng, lại quay đầu nói:
- Vậy trung sách là gì?
- Hồi bẩm phụ hoàng, trung sách của nhi thần cũng là phân binh thành hai đường. Một đường ba mươi nghìn quân nam tiến phòng ngự Ba Thục. Một đường khác, bảy mươi nghìn quân chi viện Kinh Tương, làm cho binh lực quân đội của Kinh Tương được đạt đến một trăm năm mươi nghìn quân. Hai bên quyết chiến Kinh Tương. Nếu như quân Đường thắng lợi, chúng ta nhân cơ hội này nắm lấy phía nam.
Lý Thế Dân vẫn không dừng lại, tiếp tục nói:
- Lại nói tới hạ sách, hạ sách của nhi thần chính là bỏ qua Kinh Tương, rút quân trở về Ba Thục, toàn lực bảo vệ Ba Thục không bị mất.
Lý Uyên đi đến trước cửa sổ, ba phương án này y đều có thể chấp nhận được, nhưng cũng đều không thể chấp nhận được. Bỏ Kinh Tương trốn về Ba Thục, y không thể đồng ý được, nhưng nếu chia binh mà đi và quyết chiến với quân Tùy một trận thì y lại không có lòng nào mà chuẩn bị. Thật lâu sau, y thở dài nói:
- Để trẫm suy nghĩ một chút!
Lý Thế Dân thi lễ:
- Nhi thần không quấy rầy phụ hoàng suy nghĩ nữa.
Nói xong, y cũng liếc qua tập tấu chương xin từ quan, y muốn khuyên phụ hoàng nhưng lý trí lại nói cho họ y biết, nếu như y lại nhắc đến chuyện này thì coi như công lao bỏ biển. Lý Thế Dân đành thi lễ rồi lui xuống.
Lý Thế Dân đi ra ngoài ngự thư phòng, ngẩng đầu, thật đúng lúc chạm mặt thái tử Lý Kiến Thành. Lý Kiến Thành mặt trầm xuống, hừ mạnh một tiếng, quay đầu lờ y đi.
Lý Thế Dân lại tiến lên phía trước, cúi đầu thi lễ:
- Thế Dân nhận lỗi trước hoàng huynh.
Lý Kiến Thành sững sờ, y không hề phản ứng, vẫn lạnh lùng nói:
- Giữa chúng ta còn điều gì mà nói nữa sao?
- Trước đây là Thế Dân không đúng, đệ luôn vọng tưởng những thứ không thuộc về mình. Hiện nay Thế Dân đã hoàn toàn tỉnh ngộ, đặc biệt đến xin lỗi hoàng huynh, đệ sẽ hết sức ủng hộ hoành huynh làm thái tử.
Nói xong, y lại hành lễ thật sâu, lúc này Lý Kiến Thành mới hiểu được ý của y, thì ra là muốn hòa giải với y. Lý Kiến Thành không giống như phụ thân Lý Uyên dễ dàng bị tình cảm cha con che lấp lý trí. Y tương đối bình tĩnh, hơn nữa y cũng rất hiểu người huynh đệ của mình. Y biết nhị đệ lòng dạ lang sói, tâm ý sâu đậm, nên tuyệt đối không thể dễ dàng từ bỏ việc tranh quyền đoạt vị với mình.
Tuy nhiên hiện nay Đại Đường đang gặp nguy nan, nếu như huynh đệ hai người có thể tạm thời hòa giải, điều này đối với Đại Đường chỉ có lợi chứ không có hại. Nghĩ đến đây, Lý Kiến Thành thản nhiên cười nói:
- Bây giờ đệ phải trở về Phù Phong rồi chứ?
Tuy rằng Lý Kiến Thành không hề nói lời nào là cầm tay hòa giải nhưng thái độ này của y rõ ràng là ý hòa giải. Lý Thế Dân đương nhiên hiểu được điều đó, y liền vội khom người thi lễ đáp:
- Thần đệ nghe theo sự sắp xếp của phụ hoàng, phụ hoàng không cho đệ trở về Phù Phong, nên đệ sẽ ở lại Trường An.
- Ừ!
Lý Kiến Thành gật gật đầu:
- Đệ đi trước đi, hôm khác có thời gian chúng ta lại nói chuyện.
- Vậy thần đệ xin cáo lui.
Lý Thế Dân thi lễ, quay người đi. Lý Kiến Thành nhìn theo bóng y, trong lòng đầy hoang mang, người huynh đệ của y thật sự đã tỉnh ngộ rồi sao?
Lúc này, một tên thái giám, cười nói:
- Thái tử điện hạ, thánh thượng truyền cho người vào.
Lý Kiến Thành mới ổn định lại tâm tư, tiến vào ngự thư phòng.
Trong ngự thư phòng, tâm tư Lý Uyên rõ ràng là đã tốt hơn rất nhiều, y cười hỏi:
- Con hẳn là đã gặp Thế Dân ngoài cửa rồi chứ?
- Vâng! Không ngờ đệ ấy lại xin lỗi nhi thần.
Lý Uyên vuốt râu cười nói:
- Điều này là nên làm mà. Trẫm thấy rất vui mừng, y chỉ cần có thể dừng cương trước bờ vực thì trẫm đều có thể tha lỗi cho y.
Lý Kiến Thành nghĩ, nếu không đoạt lấy quân quyền Tần Vương thì cứ như vậy coi như không giải quyết được việc gì cả. Tuy nhiên những lời nói này y không dám nói:
- Nhị đệ có phải là vì chuyện Lý Mật Giang Nam mà tới đúng không ạ?
- Đúng là như thế, y đưa ra ba kế sách để ứng phó với Kinh Tương, trẫm nhất thời chần chừ.
Lý Uyên liền nói qua một lần ba kế sách mà Lý Thế Dân đưa ra, cuối cùng nói:
- Trẫm thì có khuynh hướng nghiên về trung sách, lại không thấy trái với điều ước của hai bên, lại có thể thuận lợi mà đoạt lấy phía nam, hoàng nhi thấy thế nào?
Lý Kiến Thành nhìn tập tấu chương từ chức trên mặt đất, y tới đây chính là muốn thương lượng về chuyện từ quan của quý tộc Quan Lũng chứ không phải là cách đối phó với Kinh Tương. Nhưng nếu như phụ hoàng đã hỏi thì y lại không thể không thể hiện thái độ gì, nghĩ ngợi một chút, Lý Kiến Thành nói:
- Phụ hoàng, việc này chi bằng đưa lên họp chính sự, cùng bàn bạc với các vị tướng quốc.
Câu nói này làm thức tỉnh Lý Uyên, y gật gật đầu:
- Lời nói của hoàng nhi thật rất đúng, trẫm gần như đã quên mất chính sự.
Lý Kiến Thành thi lễ:
- Phụ hoàng, nhi thần chính là vì việc quý tộc Quan Lũng đồng loạt từ chức mà tới.
Khuôn mặt Lý Uyên trở nên nghiêm nghị trở lại, có chút không vui nói:
- Con định bảo ta cúi đầu trước bọn họ sao?
Lý Kiến Thành thở dài nói:
- Phụ hoàng, hiện này chúng ta không thể xảy ra nội loạn. Chuyện này do nhi thần chịu trách nhiệm gánh vác, nhi thần đi khuyên Độc Cô tướng quốc và Đậu tướng quân, nói với bọn họ biết rằng, phụ hoàng cũng không phải dự định đi tuần phía nam mà là chuẩn bị ngự giá thân chinh đi Giang Nam, để tiêu trừ hiểu lầm của bọn họ.
Tuy nói là như vậy nhưng kỳ thực là biến hình cúi đầu. Vẻ mặt của Lý Uyên càng thêm khó coi, cuối cùng mới lạnh lùng nói:
- Thôi được! Trước tiên hãy tạm gác chuyện này lại, sau đó trẫm mới xử lý bọn họ!
Quý tộc Quan Lũng lấy việc đồng loạt từ quan chính là ép Lý Uyên hủy bỏ kế hoạch đi tuần phía nam, cuối cùng nhờ sự cúi đầu của Lý Uyên mà thôi. Đúng như lời của Lý Thế Dân nói, quý tộc Quan Lũng chính là nền móng của đại Đường, trong lúc khó khăn như thế này bọn chúng sẽ không thể dễ dàng dao động gốc rễ.
Dù Lý Uyên bị ép từ bỏ suy nghĩ dời đô Ba Thục nhưng y lại không hề cam tâm. Y lại gửi mật chỉ cho tứ tử Nguyên Cát, lệnh cho y trấn thủ Thành Đô, làm tốt công tác chuẩn bị dời đô Ba Thục.
Sự thăm dò của Lý Uyên chỉ là một sự việc nhỏ xen giữa đại cục. Nhưng hiện nay vấn đề cấp bách mà Đại Đường phải đối mặt lại là nguy cơ Kinh Tương, làm sao để giải quyết nguy cơ này đây?
Đêm hôm đó, Lý Uyên đã triệu tập hội nghị chính sự ở điện Võ Đức. Trong đó có tổng cộng chín người tham gia gồm, năm vị tướng quốc Chính Sự Đường, Thái tử, Tần vương, và đại tướng quân Sài Thiệu, Nội Sử Thị Lang Phong Đức Di, tổng cộng chín người tham gia cùng nhau bàn bạc đưa ra đối sách ứng phó.
Trong điện ánh đèn đuốc chiếu sáng trưng, như ban ngày. Cả điện tràn ngập một mùi thơm đặc biệt thoang thoảng. Chín người phân làm hai bên, mỗi người đều có ghế ngồi, ai nấy đều ngồi thẳng lưng, vẻ mặt nghiêm nghị.
Lý Uyên ngồi ở bậc thềm ngọc trên giường rồng, chậm rãi nói với mọi người:
- Trẫm vừa nhận được tin tức từ Tương Dương truyền về. Dương Nguyên Khánh đã thu phục được quân đội của Tiêu Tiển và Đỗ Phục Uy, cộng thêm bộ phận quân Tùy nữa, tổng cộng có khoảng một trăm năm mươi nghìn quân, từ hai bờ sông Trường Giang xuất phát. Điều mà chúng ta lo lắng sắp trở thành hiện thực, hiện nay nguy hiểm, mọi người có gì cứ nói đi! Tối nay bất luận là nói điều gì trẫm đều đặc xá vô tội.
Mọi người đã biết trước được nội dung của cuộc thảo luận tối nay. Trên thực tế thì mọi người đều biết rất rõ, sau khi quân Tùy phá được Giang Nam thì bước tiếp theo chính là tấn công Kinh Tương. Chiến lược của quân Tùy đã rất rõ ràng rồi, chỉ là tiếp theo xem xem quân Đường đối phó như thế nào mà thôi.
Lý Uyên lại đem ba kế sách đối phó đó ra cho mọi người nghe, ý của y cũng đã rất rõ chính là y chuẩn bị chọn ra một trong số ba đối sách đó. Ngược lại thì mọi người ai cũng biết, không thể chọn ra cách thứ ba từ bỏ Kinh Tương được. Nếu Lý Uyên dứt khoát thì chính là chọn ra thượng sách, nếu như y cầu hòa thì chỉ có thể chọn trung sách.
Lúc này, Tiêu Vũ đứng lên nói:
- Bệ hạ, xin cho thần nói trước vài lời.
Lý Uyên gật đầu nói:
- Tiêu tướng quốc mời nói.
Tiêu Vũ trong lòng cũng tự có cách suy nghĩ của mình. Y tương đối nghiêng về trung sách nhưng cósố chi tiết y không tán thành cho lắm. Tiêu Vũ tiến đến giữa điện, nhìn mọi người một lượt, lại thi lễ trước Lý Uyên nói:
- Bệ hạ, trước tiên thần muốn có thái độ rõ ràng, Kinh Tương không thể mất. Mất đi kho lúa Kinh Tương chỉ còn lại Quan Lũng với Ba Thục thì thần e là không thể nuôi nổi ba trăm nghìn quân, cho nên thần ủng hộ trung sách. Triều đình cần phải phái viện binh đi chi viện cho Kinh Tương, nhưng còn chi tiết việc phái binh thì thần không có ý như vậy.
Lý Uyên khẽ mỉm cười nói:
- Có ý kiến gì khác cứ tự nhiên mà nói, tất cả những ý kiến khác nhau trẫm đều muốn nghe.
Tiêu Vũ lại tiếp tục nói:
- Mấu chốt là phái một trăm nghìn quân chi viện, mà ý của Tần vương là cho bảy mươi nghìn quân chi viện Kinh Tương còn ba mươi nghìn quân phòng ngự Ba Thục, nhưng vấn đề lại xuất hiện. Nếu làm như thế thì ở kinh thành chúng ta chỉ còn lại một trăm ngàn quân thì có thể bảo vệ cho Quan Lũng hay không? Đầu tiên trong kinh thành thì cần ít nhất là năm mươi nghìn quân, vậy còn lại có năm mươi nghìn quân thì nên phân chia như thế nào? Cho nên thần cho rằng điều đi một trăm nghìn quân thì có chút hơi nhiều.
Lời nói của Tiêu Vũ khiến mọi người trong điện xì xào bàn tán, khiến Lý Uyên nhíu mày. Nếu không nói thì không có cảm giác gì nhưng những lời phân tích của Tiêu Vũ lại khiến cho Lý Uyên càm thấy để lại một trăm nghìn quân phòng ngự Quan Lũng đúng là có chút hơi ít. Dù con số một trăm nghìn quân là một con số không nhỏ nhưng chủ yếu là phòng ngự kinh thành, năm mươi nghìn quân y vẫn còn thấy ít.
Lý Thế Dân đứng một bên bắt đầu nói:
- Phân tích của Tiêu tướng quốc tuy là có lý nhưng điều đi một trăm nghìn quân cũng là ranh giới cuối cùng rồi. Bởi vì hiện nay Ba Thục và Hán Trung đang trống quân, quân đóng ở đó chỉ có mười năm nghìn người lại còn phải tập trung ở Quan Trung. Nếu như không có ba mươi nghìn quân phòng ngự, một khi quân Tùy tiến vào Ba Thục từ phía Di Lăng hoặc là Lũng Tây thì Ba Thục coi như xong. Ngoài ra, hai trăm nghìn quân Tùy bao vây Kinh Tương, trong khi Kinh Tương cũng chỉ có ba mươi nghìn quân. Cứ cho là chúng ta tăng thêm bảy mươi nghìn quân thì cũng chỉ có thể là một trăm năm mươi nghìn cũng không bằng quân Tùy, huống hồ là quân Tùy còn có kỵ binh và thủy quân nữa. Tiêu tướng quốc, điều một trăm nghìn quân xuống phía nam, thật ra là cũng đã rất bảo thủ rồi.
Lý Thế Dân nói đến đây, liền đem đến cho mọi người một cảm giác giấu áo hở vai. Rõ ràng là nhà Đường vẫn còn ba trăm nghìn quân không ngờ lại cảm thấy không đủ dùng. Lúc này, Trần Thúc Đạt trầm giọng nói:
- Bệ hạ, nếu đã như vậy thì chỉ có thể nghĩ đến việc động viên lính.
Y vừa nói dứt lời thì cả Độc Cô Chấn và Đậu Quỹ bất ngờ đồng thanh cười lớn. Cái cười đồng thanh này khiến mọi người thấy lạnh cả người, không khí trong điện lập tức yên lặng. Lý Uyên có chút không vui, y lại nghĩ đến việc hai người lấy việc từ chức để uy hiếp mình. Cho dù bọn họ cũng đã rút lại đơn đó nhưng người lại lấy việc mình cúi đầu làm cái giá, khiến y nổi giận trong lòng.
Tuy nhiên ban nãy y cũng đã nói rồi, cứ nói thoải mái, không cần kiêng kị gì, y không thể nói mà không giữ lời. Nên Lý Uyên đành nhịn mà nói với Độc Cô Chấn:
- Độc Cô tướng quốc, khanh có ý kiến gì không?
Độc Cô Chấn đứng dậy thi lễ nói:
- Bệ hạ, cách nghĩ của Đậu tướng quốc thần không rõ nhưng việc mộ binh mà Trần tướng quốc vừa nói, vi thần nghĩ y nghĩ sự việc quá đơn giản rồi. Hiện nay hai chữ “mộ binh” sao có thể nói ra miệng một cách dễ dàng như vậy chứ?
Độc Cô Chấn không nói rõ nhưng mọi người đều hiểu ý của y, thật sự thì bởi vì mấy năm nay nhà Đường chiêu mộ binh lính quá mạnh, trước sau chiêu binh lên tới năm sáu trăm nghìn quân, gần như đã đạt tới mức quét sạch để làm binh lính. Nếu như lại mộ binh thêm nữa thì e là sẽ gây nên tạo phản.
Đậu Quỹ cũng nói:
- Độc Cô tướng quốc nói không sai, hiện nay trong số người làm nông thì những thanh niên trai tráng dưới bốn mươi tuổi không nhiều. Lần trước khi quân Tùy tấn công Quan Trung, triều đình đã tạm thời chiêu mộ khoảng sáu mươi ngàn thanh niên trai tráng trong kinh thành. Ban đầu vốn nói lời tốt đẹp là sau khi quân Tùy lui binh thì liền thả bọn họ trở về, kết quả lại không hề thả bọn họ về khiến cho danh dự của triều đình chịu phải một sự đả kích lớn. Thần lo rằng nếu như lại tiếp tục chiêu binh mạnh mẽ nữa thì người dân Quan Trung sẽ trốn tới Quan Bắc và Hà Bắc hết, như vậy thì nguy cơ lại càng lớn hơn nữa.
Lý Thế Dân đứng lên nói, thi lễ đối với Lý Uyên nói:
- Khởi bẩm phụ hoàng. Đậu tướng quốc và Độc Cô tướng quốc nói rất có lý, nhưng sự thực bày ra ở đây, nếu như không mộ binh thì chỉ có thể lấy một trăm nghìn quân đó mà bảo vệ Quan Lũng mà thôi, cứ cho là có chút khó khăn cho cả hai nhưng chúng ta nhất định phải đưa ra quyết định, rốt cuộc là mộ binh hay không?
Lúc này, Lý Kiến Thành từ đầu buổi họp tới giờ vẫn không hề hé răng nói nửa lời thì cũng thở dài nói:
- Nếu như thật sự cần phải mộ binh thì chỉ có thể làm điều đó ở Ba Thục, làm cho bọn họ thấy rằng tòng quân chính là để bảo vệ ruộng vườn của chính họ, đồng thời cũng chính là bảo đảm bọn họ không bao giờ rời bỏ Ba Thục. Thần nghĩ ít thì ba mươi năm mươi nghìn quân, nhiều thì tới bảy mươi tám mươi nghìn quân, chắc là có thể làm được.
Sài Thiệu cũng tiếp lời nói:
- Thần cũng tán thành ý kiến của Thái tử.
Lý Uyên chậm rãi nhìn một vòng tất cả mọi người, thấy mọi người đều không phản đối ý kiến, liền gật gật đầu nói:
- Nếu đã không ai phản đối thì cứ quyết định như vậy đi. Điều bảy mười nghìn quân tới chi viện khẩn cấp cho Quan Trung, ngoài ra ở Ba Thục tiếp tục chiêu mộ ba mươi nghìn quân nữa, sau đó đem số lượng quân chiêu mộ phân rõ cho các quận. Các quận nhất định phải hoàn thành số lượng binh lính chiêu mộ, nếu không thái thú nơi đó bị bãi miễn.
Dưới đó lại có một vấn đề nảy sinh, ai sẽ là người lãnh quân đến cứu trợ Kinh Tương. Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người lại quay qua nhìn về phía Lý Thế Dân, nhưng Lý Kiến Thành thì lại cho là không ổn, nên là Lý Hiếu Cung làm chủ tướng, rồi phái một người phó tướng nữa đi viện trợ. Nếu là Lý Thế Dân đi thì sẽ xuất hiện cục diện hai bên đều mạnh, trên phương diện chỉ huy sẽ nảy sinh vấn đề.
Lý Kiến Thành liền trầm giọng đề nghị:
- Phụ hoàng, nhi thần tiến cử Lễ bộ Thượng thư Dương Cung Nhân suất quân đi viện trợ cho Kinh Tương. Dương Thượng Thư văn võ song toàn, dùng binh mưu lược, để y đi tiếp viện Kinh vương, nhi thần cho rằng là thích hợp nhất.