Mục lục
Thiên Hạ Kiêu Hùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không bao lâu, binh lính đã đưa Trình Giảo Kim tiến vào một gian phòng trong nha môn. Vừa đến, Trình Giảo Kim đã nhếch miệng cười to:

- Lão Thịnh à! Ta đến đây là trả tiền cho ngươi. Thực ngại quá, kéo dài tận mười năm mới có thể trả lại ngươi…

Trình Giảo Kim cười híp mắt đặt một thỏi bạc năm mươi lượng trên bàn, lại liếc mắt nhìn Thịnh Ngạn Sư một cái, ân cần nói:

- Lão Thịnh, ngươi so với mười năm trước đã già đi rất nhiều.

Thịnh Ngạn Sư liếc thỏi bạc, lắc đầu, thản nhiên nói:

- Ngươi không cần phải lôi kéo làm quen. Ta sẽ không giết ngươi.

Trình Giảo Kim bị nói trúng tim đen, mặt già đỏ lên, ngập ngừng nói:

- Cái này… Là thể hiện thành ý của ta đối với tướng quân.

Thịnh Ngạn Sư không để ý tới vẻ xấu hổ của y, khoát tay áo nói:

- Mời Trình tướng quân ngồi!

Trình Giảo Kim ngồi xuống. Nếu Thịnh Ngạn Sư hứa hẹn không giết y, vậy thì y cũng không cần lo lắng đề phòng như vậy.

Trên thực tế, cũng là do Trình Giảo Kim sốt ruột muốn lập công. Y và Thịnh Ngạn Sư không phải là bạn thân, cũng không phải là đồng hương. Chỉ là mười năm trước có duyên gặp mặt một lần. Quả thật y cũng sợ Thịnh Ngạn Sư đẩy y ra ngoài chém.

- Lão mẫu của Thịnh tướng quân chắc hẳn vẫn còn sống ở quận Lương nhỉ!

Trình Giảo Kim thuận miệng hỏi một câu tỏ vẻ quan tâm. Thịnh Ngạn Sư lại biến sắc, cảnh giác nhìn chằm chằm vào y hỏi:

- Lời này của ngươi có ý gì?

Trình Giảo Kim ngẩn ra lập tức biết là hiểu nhầm, liền liên tục xua tay nói:

- Ta chỉ thuận miệng hỏi một câu, không có ý xấu gì. Thịnh tướng quân không nên hiểu lầm.

Thịnh Ngạn Sư nhìn vào y thật lâu, thấy quả thật là y không phải đang uy hiếp, mới buông lỏng tinh thần, miễn cường cười nói:

- Lão nhân gia hoài niệm cố thổ, không chịu đến Trường An. Trình tướng quân, ta nhớ năm đó ngươi từng mang mẫu thân ngươi đi khắp nơi chữa bệnh. Hiện tại bà ấy thế nào rồi?

- Lão nương của ta đã hết bệnh rồi, giờ rất khỏe. Nương tử sinh cho ta một đứa con gọi, tên là Trình Kiều Nương. Gần nhất nương tử lại có bầu, chỉ mong lần này ông trời sẽ cho ta một đứa con trai. Ta đã chuẩn bị sẵn tên của nó, tên là Trình Diên Tự, tên mụ là Thiết Ngưu.

Thịnh Ngạn Sư mỉm cười nói:

- Ngươi mong ngóng như vậy, chắc chắn sẽ là con trai.

Trình Giảo Kim cố ý buôn chuyện để lôi kéo tình cảm, hòa hoãn không khí giữa hai người. Y thấy Thịnh Ngạn Sư tươi cười, trong lòng mừng thầm, lại dò hỏi:

- Thịnh tướng quân có biết hay không, vài ngày trước, chúng ta đã công phá thành Trường An.

Thịnh Ngạn Sư yên lặng gật đầu. Chuyện này đã truyền khắp Quan Trung, gần như tất cả binh lính đều đã biết. Cho nên sĩ khí của quân Đường đang bị đả kích rất nặng nề. Lòng người bàng hoàng. Đến kinh thành còn bị quân Tùy công phá, thì người ta làm sao còn có thể tin tưởng vương triều Đường.

Tâm tình của Thịnh Ngạn Sư rất trầm trọng. Lần công phá kinh thành này lại là lúc quân Tùy vừa mới chiến xong với Đột Quyết, thực lực bị suy yếu rất lớn. Nếu một khi triều Tùy khôi phục lại thực lực, chỉ sợ Đường triều sẽ rơi vào nguy hiểm.

- Trình Tướng quân đến huyện Hội Ninh tìm ta có việc gì?

Thịnh Ngạn Sư không nghĩ nhắc lại việc ở Trường An.

Trình Giảo Kim không phải là người khéo miệng, cũng không biết dẫn chứng điển cố lịch sử, nhưng y lại rất giỏi trong việc suy đoán lòng người thông qua nét mặt.

Y nói về chuyện Trường An bị công phá nhằm dò xét Thịnh Ngạn Sư. Nếu Thịnh Ngạn Sư giận dữ tím mặt, vậy thì chứng tỏ y rất trung thành và tận tâm với Đường triều. Nếu như thế, thì y sẽ không nói thêm gì nữa, đưa thư xong thì lập tức rời đi. Giữ được tính mạng vẫn quan trọng hơn.

Nếu như vẻ mặt của Thịnh Ngạn Sư ảm đạm, như vậy chuyện này có đầu mối. Ít nhất, nó cũng nói ra rằng, Thịnh Ngạn Sư không còn sự tin tưởng với Đường triều.

Trình Giảo Kim thấy trên mặt của Thịnh Ngạn Sư lộ vẻ trầm trọng, trong lòng y không khỏi mừng thầm. Y dấu diếm thanh sắc nói:

- Kỳ thực, ta chỉ là người đưa tin. Điện hạ nhà ta có một phong thư tự viết gửi cho Trịnh tướng quân.

Trình Giảo Kim lấy ra một bức thư của Dương Nguyên Khánh từ trong lòng, đưa cho Thịnh Ngạn Sư.

Thịnh Ngạn Sư không nói một lời, nhận lấy bức thư liền đọc cẩn thận. Nội dung bức thư khiến y có chút giật mình kinh hãi, hít một hơi khí lạnh nói:

- Cái này…

Trình Giảo Kim cũng không biết Dương Nguyên Khánh đã đáp ứng điều kiện gì. Nhưng từ vẻ mặt của Thịnh Ngạn Sư, y có thể đoán được điều kiện là khá lớn.

Bỗng nhiên trong lòng của Trình Giảo Kim có chút không thoải mái. Mình đã theo Dương Nguyên Khánh nhiều năm như vậy, liều mạng đánh giặc mới kiếm được một ít gia sản. Nhưng tên Thịnh Ngạn Sư này, một công lao còn chưa lập, chỉ là đầu hàng thôi, đã thu hoạch được một món kếch sù. Đây quả thực là quá không công bằng.

Trình Giảo Kim vừa khó chịu vừa hối hận. Nhưng y vẫn không có quên nhiệm vụ của mình. Y lại khuyên nhủ:

- Thịnh tướng quân, điện hạ nhà ta khai ra giá không thấp chứ! Nếu ngươi bỏ qua cơ hội lần này, vậy thì đã không còn lần sau nữa rồi.

Thịnh Ngạn Sư im lặng một lúc lâu không nói. Cuối cùng y đứng lên, khoát tay nói:

- Trịnh tướng quân, ngươi trở về đi. Chuyện này ta cần phải suy nghĩ cẩn thận. Suy nghĩ xong thì ta sẽ có lời nhắn nhủ. Nếu ta không thể chấp nhận, chúng ta sẽ phải quyết chiến trên chiến trường.

Trình Giảo Kim nháy nháy mắt. Cứ như vậy đã đuổi mình đi rồi? Nhưng y biết rõ, dù mình hoa ngôn xảo ngữ thêm nữa, cũng không bằng một câu của Dương Nguyên Khánh. Nếu Dương Nguyên Khánh đã có thư, vậy thì mình không cần phải xen vào thêm. Trước cứ bảo vệ cái mệnh này đã.

Trình Giảo Kim cũng đứng lên, cười khan một tiếng:

- Vậy ta đi đây. Rất mong thấy được tin tốt từ tướng quân.

Thịnh Ngạn Sư không lộ vẻ gì, tiến lên mở cửa. Ra lệnh cho thân binh:

- Đưa Trình tướng quân ra khỏi thành.

Trình Giảo Kim chắp tay nói:

- Thịnh tướng quân, sau này còn gặp lại.

Y không dám ở đây lâu hơn, vội vàng liền đi. Thịnh Ngạn Sư đóng cửa, chậm rãi ngồi xuống. Y lại cẩn thận nhìn bức thư của Dương Nguyên Khánh một lần, nghiền ngẫm thâm ý ở trong đó.

Trong thư, Dương Nguyên Khánh đáp ứng cho y làm tổng quản Quan Nội đạo. Tổng quan Quan Nội đạo! Chỉ có tôn thất ở Đường triều mới có tư cách đảm nhiệm chức vụ cao như vậy. Phải như hai huynh đệ Lý Thần Thông, Lý Thần Phù mới có khả năng. Còn y chỉ là một nhân vật nhỏ, cùng lắm là đảm nhiệm tổng quản một châu.

Thịnh Ngạn Sư không thể không bội phục sự quyết đoán của Dương Nguyên Khánh. Cũng dám đem một đạo giao cho một hàng tướng.

Thịnh Ngạn Sư chắp tay sau lưng đi lại trong phòng. Kỳ thực, y cũng đã nghĩ đến bước phát triển của thiên hạ trong tương lai. Ở hai lần chiến dịch tranh đoạt Trung Nguyên, Đường triều đều thất bại. Gần như không có cơ hội trở lại phương bắc tranh đỉnh. Hơn nữa, Quan Trung sắp không còn giữ được. Ngay cả đô thành đều bị công phá, làm sao có thể khiến người khác tin tưởng.

Việc tranh đoạt phương bắc cùng triều Tùy đã không còn khả năng. Nếu như có thể phân chia thiên hạ thành nam bắc mà trị, thì là kết cục tốt nhất của Đường triều. Nhưng vấn đề là, triều Tùy có khả năng cho phép một mối họa như Đường triều tồn tại hay không? Giống như năm đó Dương Kiên, ông ta có dễ dàng tha thứ cho triều Trần ở phía nam cùng tồn tại với Đại Tùy sao?

Thịnh Ngạn Sư là người của quận Lương. Mẫu thân và huynh đệ của y đều ở quê nhà quận Lương. Nghe nói quê nhà đã bắt đầu chia ruộng. Y đứng ở trước cửa sổ, ngắm nghìn đông phương, trong lòng có chút thương cảm. Y bắt đầu tưởng niệm tới thân nhân.

Nhưng điều khiến Thịnh Ngạn Sư vẫn có chút do dự chính là, Thái Tử đối đãi với y không tệ, còn rất tin tưởng vào y. Nếu lúc này y phản bội Thái Tử, vậy thì y sẽ bị cắn rứt lương tâm. Một mặt là tiền đồ, mặt kia là lương tâm, Thịnh Ngạn Sư rơi vào đắn đo suy nghĩ…

Lúc này Dương Nguyên Khánh suất lĩnh mười ngàn kỵ binh Tùy đã tới một cánh đồng rộng bát ngát, nằm ở phía nam, cách huyện Hội Ninh chừng mười dặm. Trên cánh đồng bị phủ trắng đầy tuyết, mười nghìn kỵ binh Tùy xếp thành hàng mà đứng. Cả đội quân đều yên lặng theo dõi thành Hội Ninh phía xa xa. Thời tiết rét lạnh nhưng khô ráo. Dưới thời tiết thoáng đãng này, thành Hội Ninh hiện ra rất rõ ràng.

Dương Nguyên Khánh nhìn chăm chú huyện thành thật lâu, quay đầu hỏi Trình Giảo Kim:

- Y không nói cho ngươi biết, y cần suy nghĩ bao lâu sao?

Trình Giảo Kim vội vàng nói:

-Y không nói thêm gì. Chỉ nói là để ý xem xét rồi quyết định. Nếu đồng ý thì sẽ liên hệ với điện hạ. Nếu không đồng ý, thì hai quân quyết định tử chiến.

Dương Nguyên Khánh khẽ hừ một tiếng. Thịnh Ngạn Sư đang bày cái giá Điều này có thể lý giải. Nhưng dù tự cao tự đại đến mấy, cũng không nên kéo dài quá một canh giờ. Nếu mà vượt qua một canh giờ, thì chứng tỏ y bất kính đối với Dương Nguyên Khánh. Vậy thì đến lúc đó, cho dù y đầu hàng, hắn sẽ không chấp nhận.

Dương Nguyên Khánh nắm chắc trong lòng. Điều kiện mà hắn cho Thịnh Ngạn Sư là quá mê người. Nếu là người bình thường sẽ không thể cự tuyệt. Nếu Thịnh Ngạn Sư cự tuyệt, điều này chứng tỏ Thịnh Ngạn Sư rất trung thành và tận tâm đối với Đại Đường. Người như vậy nhất định phải giết, không có khả năng lưu lại hậu hoạn.

- Giờ là mấy giờ?

Dương Nguyên Khánh nhìn sắc trời một chút, quay đầu lại hỏi.

- Hồi bẩm điện hạ, bây giờ là buổi trưa hai khắc.

Dương Nguyên Khánh gật đầu. Lấy ra một lệnh tiễn đưa cho một người thân binh, ra lệnh cho y:

- Ngươi đi thông báo cho Bùi tổng quản. Nửa canh giờ sau, nếu quân Đường không đầu hàng, thì có thể đồng thời phát động tấn công.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK