Dương Trí Tích đã an bài tiệc thết khách xa đến ở Tể Thủy tửu quán, Trương Tu Đà, Tần Quỳnh và La Sĩ Tín cũng tham dự.
Mặc dù gọi là tiệc thết khách xa, nhưng thức ăn cũng rất đơn giản, một con gà đồi cách thủy, nướng mấy con cá, hai con thỏ rừng, còn lại đều là đồ ăn sơn dã.
Dương Trí Tích lấy ra một bình rượu từ trong ngực, áy náy nói với Dương Nguyên Khánh:
- Bình rượu này là bình cuối cùng của ta, khả năng cũng là bình rượu cuối cùng của huyện Lịch Thành, thiên hai, lại thêm nạn trộm cướp, một năm nay thật sự k, mong Dương sứ quân thứ lỗi.
Bên cạnh, Trương Tu Đà cũng cười nói:
- Tháng mười năm trước, trong toàn phạm vi quận Tề có lệnh cấm rượu, nhưng không phải lệnh cấm uống rượu, mà là cấm ủ rượu, hiện giờ lương thực quý giá, dùng để ủ rượu quá lãng phí.
Dương Nguyên Khánh biết sư phụ cực kỳ thích rượu, ông ta có thể đưa ra cái lệnh cấm uống rượu này thực không dễ dàng, liền cười nói:
- Trong nhà ở kinh thành con có cất mấy trăm bình rượu nho tốt nhất, con sẽ giữ cho mọi người, nếu mọi người tới kinh thành, mỗi người đưa hai bình.
Những lời này của Dương Nguyên Khánh lập tức khiến cho tiệc rượu trở nên náo nhiệt, La Sĩ Tín cười quái dị:
- Sư huynh quá keo kiệt rồi, chỉ đưa ta hai bình, theo ta thấy, mỗi người đưa mười bình mới phải.
Dương Nguyên Khánh vỗ vỗ vai y, cười tủm tỉm:
- Sư đệ cũng uống rượu sao?
La Sĩ Tín tính tình hoạt bát, cũng không chú ý lễ tiết, mặt mày hớn hở cười đáp:
- Sư phụ không cho uống, nhưng ta cũng vụng trộm uống một chút, sớm nghe nói rượu nho Đại Lợi không tệ. Năm kia tới kinh thành cũng không có tiền uống thử, sau mới nghe thì ra rượu nho Đại lợi là do chính sư huynh mình mở, ta thực hối hận! Sớm biết vậy ta đã chở một xe về, giờ có thể bán được giá cao.
Dương Nguyên Khánh cười ha hả:
- Rượu nho trong phủ của ta bên ngoài mua không được, dù có tiền cũng không mua được, ngay cả Tiêu Hoàng hậu phải phái người tới chỗ chị dâu xin rượu, cũng chỉ cho người năm bình, ngay cả cha vợ ta cũng chỉ tặng hai bình.
Dương Trí Tích dù sao cũng là hoàng tộc, cũng khá có kiến thức, sắc mặt biến đổi:
- Đệ nhất hầm rượu Đại Lợi?
- Vẫn là Thái Thú có kiến thức!
Ánh mắt Dương Trí Tích lộ vẻ hưng phấn, y yêu rượu như mạng, không ngờ Dương Nguyên Khánh lại đồng ý cho mình hai thùng trong đệ nhất hầm rượu Đại Lợi, y vội vàng nói với mọi người:
- Loại này một năm chỉ làm một trăm bình, toàn bộ đều tiến cống Thánh Thượng, dùng trong Quốc yến, bên ngoài căn bản không mua được, nhờ phúc Quận Thừa, không ngờ ta có thể có tới hai bình, ha ha!
Tần Quỳnh bên cạnh vẫn trầm ngâm đột nhiên hỏi:
- Nếu một năm chỉ làm một trăm bình, toàn bộ tiến cống Thánh Thượng, thì làm sao trong phủ Nguyên Khánh có tới mấy trăm bình?
Dương Nguyên Khánh giơ ngón cái:
- Vẫn là Tần Đại ca cẩn thận, đã hỏi tới điểm mấu chốt.
Hắn cười với mọi người:
- Thực không dối mọi người, ủ ra được đệ nhất rượu Đại Lợi thực ra mấu chốt là ở cây nho, ở phí đông thành Đại Lợi có một vườn nho ba mươi mấy mẫu, có thể là vì thổ nhưỡng gì đó, vườn nho này ra quả không bình thường, sản lượng không cao, nhưng rượu ủ ra lại có hương thuần hơn bình thường, lại cất vào hầm một năm, đó chính là đệ nhất rượu nổi danh. Nhưng trên thực tế, quả nhà họ thu hoạch của vườn này có thể ủ ra một trăm năm mươi bình rượu, trong đó một trăm bình tiến cống Thánh Thượng, năm mươi bình kia tất cả đều của chủ vườn, chỉ là của chủ vườn nho thôi!
Dương Nguyên Khánh chỉ chỉ vào mình, cười:
- Chính là tại hạ!
Cả tiệc rượu ngạc nhiên thán phục, Dương Trí Tích cười ha hả:
- Vậy Dương lão đệ có thể cho ta hai bình được không?
- Ta dứt khoát tặng Dương Thái Thú mười bình, đa tạ Thái Thú đã chiếu cố sư phụ ta mười năm qua!
Dương Trí Tích cười híp cả mắt, thực ra ý tại ngôn ngoại. Xét về quan hệ của Dương Nguyên Khánh và Trương Tu Đà, đối với thân phận của Dương Nguyên Khánh, là Tuần Sát Ngự Sử Đại Phu, nếu Dương Nguyên Khánh chịu nói tốt cho mình trong báo cáo Tuần Sát, để cho Thánh Thượng điều mình khỏi cái nơi chiến loạn quận Tề này, lão cũng sẽ nguyện ý đề cử Trương Tu Đà làm Thái Thú Tề quận, đương nhiên, lời này nói lúc này là không thể, chỉ có thể từ từ lén nói chuyện với Dương Nguyên Khánh.
Trương Tu Đà trầm ngâm một chút:
- Nguyên Khánh, vì sao lần này trạm Tuần Sát đầu tiên là quận Tề?
Hắn nghĩ một chút, thở dài:
- Chính là vì năm ngoái sư phụ một mình phát lương giúp nạn thiên tai, Thánh Thượng hạ chỉ, trước hết tuần tra quận Tề!
Năm trước quận Tề đại hạn, dân đói khắp nơi, hơn nữa triều đình trưng sáu trăm ngàn dân phu vận chuyển lương thực đi Liêu Đông khiến cho dân chúng sôi trào, huyện nha bị đập, nhà kho của quan bị đoạt. Việc Trương Tu Đà giết một người răn trăm người đã dọa sợ dân đói cướp lương thực, nhưng ông cũng biết, người quận Tề đã bị dồn đến tuyệt cảnh, nếu không cho bọn họ một con đường sống, hơn mười vạn người này sẽ lên núi làm tặc.
Bởi vậy, ông không để ý chúng quan phản đối, dứt khoát quyết định tự mở kho giúp nạn dân, để cho cảnh dân đói sắp bùng nổ một con đường thoát, ngọn lửa oán thán phẫn nộ của dân chúng dần dần dịu lại. Sau đó, Trương Tu Đà không những không bị xử phạt, Tùy Đế Dương Quảng còn đặc biệt khen ngợi, theo gương Trương Tu Đà, lệnh quan viên địa phương đều mở nhà kho cứu trợ thiên tai, cho tầng dân chúng thấp nhất sống qua mùa đông năm Đại Nghiệp thứ sáu gian nan nhất.
Lần này Dương Nguyên Khánh đến tuần tra thực ra là tổng kết việc năm ngoái mở kho giúp nạn dân, nếu không có chuyện hối lộ trái pháp luật gì đó, chuyện này coi như chấm dứt.
Còn vì sao kiểm tra quận Tề trước, giải thích theo lẽ thường thì quận Tề là nơi đầu tiên mở kho trợ cấp thiên tai, nên nơi kiểm tra đầu tiên sẽ là quận Tề.
Dương Nguyên Khánh nói qua về tình hình một hồi, Trương Tu Đà thản nhiên nói:
- Tất cả sổ sách cứu trợ thiên tai đều đầy đủ, rành mạch, Trương Tu Đà ta không tham mô một hạt lương thực. Nguyên Khánh, cứ việc công bằng mà kiểm tra, cho dù tra ra chuyện gì khác, ta cũng sẽ thản nhiên nhận xử phạt.
Vốn là tiệc thết khách xa thật là vui vẻ, thái độ của Trương Tu Đà đột nhiên trở nên nghiêm túc, bầu không khí nhẹ nhàng không còn, tất cả lặng ngắt như tờ, ngay cả La Sĩ Tín cũng không dám hé răng.
Dương Trí Tích thấy vậy vội vàng cười một tiếng:
- Trên tiệc rượu không nói chuyện công việc, chúng ta tiếp tục nói chuyện rượu nho nào. Dương lão đệ, không biết rượu nho Đại Lợi so với Cao Xương, loại nào tốt hơn?
Tan tiệc thết khách xa, trong quận nha chỉ còn lại Dương Nguyên Khánh và Trương Tu Đà. Lúc này Dương Nguyên Khánh mới công bằng nói:
- Trước khi đồ đệ đi, Thánh Thượng có ban cho con hai mệnh lệnh, hạn mức cao nhất là trăm thạch lương thực, hễ tra ra có binh sĩ quan viên tham ô quá năm trăm thạch đều buộc tội xử trảm, còn ai tham ô từ trăm thạch tới dưới năm trăm thạch phải kê vào một danh sách dâng lên Thánh Thượng, nếu thấp hơn trăm thạch có thể tha. Nhưng thực ra chúng con cũng phải kiểm tra sổ sách là chính, chỉ cần rõ ràng, thủ tục đầy đủ, cơ bản là có thể buông tha, cho nên kể cả sư phụ có chút vấn đề, con cũng sẽ không truy cứu, xin sư phụ cứ yên tâm.
Trương Tu Đà sa sầm nét mặt:
- Vừa rồi ta đã nói qua, ta trong sạch, thanh thanh bạch bạch, chẳng lẽ còn nghi ngờ lời của ta sao?
Dương Nguyên Khánh cười khổ:
- Trong mắt Ngự Sử không có hai chữ “Trong sạch”, nếu không tra ra vấn đề gì thì đó là Ngự Sử vô năng. Nếu báo cáo điều tra như vậy Thánh Thượng cũng không nhận, hơn nữa người là sư phụ con, con tra ra trong sạch, khẳng định sẽ có người muốn tới điều tra. Nếu là một Ngự Sử cương trực, có thể y sẽ bẩm báo chi tiết, còn nếu là một kẻ giỏi đón ý nói hùa Thánh ý, cho dù sư phụ không có vấn đề gì, y cũng sẽ bịa ra vấn đề, khi đó vấn đề sẽ trở nên nghiêm trọng. Sư phụ hiểu ý con chứ?
Trương Tu Đà lạnh lùng:
- Ý là muốn ta tạo ra chút vấn đề đúng không?
Giọng Trương Tu Đà vô cùng lạnh lùng, cũng kèm theo một tia thất vọng. Ông cảm thấy đồ đệ của mình đã hơi thay đổi, trở nên mười phần mưu quyền vị, tựa như một kẻ lõi đời chìm nổi trong quan trường, đã không còn là sự kiên cường chính trực thuở thiếu niên.
Trương Tu Đà chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ, nhìn về phương xa, nửa ngày sau mới hỏi:
- Nếu Ngự Sử thứ hai tạo ra bằng chứng giả bất lợi cho ta, sẽ có ảnh hưởng gì?
Dương Nguyên Khánh có thể cảm nhận được sự bất mãn trong lòng sư phụ đối với mình, hắn cũng biết nguyên nhân của sự bất mãn này. Nhưng lòng hắn cũng rất bất đắc dĩ, trong quan trường luôn có người ám phục, chỉ cần hơi vô ý sẽ chết vào tay đối thủ.
Thực ra Dương Quảng và hắn cũng chỉ cụ thể nói về giới tuyến xét xử vụ án, ít nhất trước tra ai, sau tra ai, Dương Quảng cũng không nói rõ, nhưng Thánh chỉ lại viết trước tiên tra quận Tề, mà Thánh chỉ là Ngu Thế Cơ phác thảo. Hắn nghi ngờ đây là Ngu Thế Cơ cố ý an bài, mục đích là đẩy quận Tề lên vị trí đầu tiên bị tra xét, như vậy sẽ khiến cho Dương Quảng liên tưởng đến mối quan hệ của mình và Trương Tu Đà.
Sau đó Ngu Thế Cơ có thể mượn chuyện này để nói chuyện mình, lại phái Ngự Sử, dùng cái chiêu chính mình đối phó với Trương Dịch Vân kia để đối phó với Trương Tu Đà.