- Thiếp hiện tại mới tin tưởng.
- Nàng tin tưởng cái gì?
- Thiếp tin tưởng tửu lâu này là của chàng.
- Sao bây giờ mới nghĩ ra?
Dương Nguyên Khánh cười hỏi.
Xuất Trần giảo hoạt cười:
- Thiếp vừa rồi gặp đại chưởng quỹ hướng Trương Thắng cúi đầu nịnh nót, mà đối với chàng lại lạnh nhạt. Lại thấy vẻ mặt Trương Thắng xấu hổ, có vẻ muốn giới thiệu chàng cho chưởng quầy, nhưng lại nói không nên lời. Điều này chứng tỏ Trương Thắng không phải là đông chủ mà chân chính đông chủ là chàng.
Dương Nguyên Khánh giơ tay nhẹ nhàng gõ xuống đầu nàng, cười nói:
- Nữu Nữu ngốc, khi nào đã trở nên thông minh như vậy?
- Chàng nha! Từ nhỏ, trong lòng chàng nghĩ gì thiếp đều biết hết.
Xuất Trần tựa đầu lên vai trượng phu, làm nũng nhỏ giọng nói:
- Nguyên Khánh ca ca, thiếp cũng muốn lại sinh cho chàng một chú nghé nhỏ.
Dương Nguyên Khánh ôm nàng cười nói:
- Ta đương nhiên nguyện ý, chỉ còn đợi nàng tìm ngày lành tháng tốt đề cày cấy.
Xuất Trần mặt hơi hơi đỏ, ghé vào lỗ tai hắn nói:
- Chàng đã quên rồi à? Băng nhi chính là đêm giao thừa có.
Dương Nguyên Khánh giật mình, cười gật gật đầu:
- Ta đã biết.
Bỗng nhiên xe ngựa dừng lại, chỉ nghe thấy bên ngoài xe truyền tới tiếng la hét ầm ĩ. Dương Nguyên Khánh cảm thấy kỳ quái, kéo màn xe hướng ra ngoài nhìn. Chỉ thấy cách đó không xa, trên quảng trường chợ Phong Đô, có hai nhóm người đang đánh nhau. Ước chừng khoảng trăm người, đều mặc quần áo gia đinh. Hai bên đều cầm gậy gỗ, rất nhiều người bị đánh cho đầu rơi máu chảy, tình thế thảm thiết. Dân chúng xung quanh đã vây kín, ở ngoài hô to gọi nhỏ, rất là ồn ào.
Đang quan sát, Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên thấy người quen, là Vũ Văn Trí Cập. Anh ta đang ngồi trên lưng ngựa, chỉ huy một bên gia đinh ẩu đả. Dương Nguyên Khánh liền cảm thấy hứng thú, không biết nhà Vũ Văn đang cùng nhà nào đánh nhau?
Dương Nguyên Khánh lập tức gọi một người thân binh:
- Đi hỏi thăm xem, nhà Vũ Văn đánh nhau với nhà nào vậy?
Thân binh tiến lên hỏi thăm, một lát trở về bẩm báo:
- Đại tướng quân, là gia đinh của Vũ Văn Thuật cùng gia đinh của Lý Hồn. Hôm nay là ngày thu thuế nợ, gia đinh hai nhà đều đến chợ Phong Đô thu thuế. Vừa lúc đụng nhau, liền đánh đập tàn nhẫn. Vũ Văn Trí Cập còn đang mắng to, nói Lý Hồn nợ tiền không trả.
Dương Nguyên Khánh mỉm cười. Lý Hồn cưới em gái của Vũ Văn Thuật. Vũ Văn Trí Cập không ngờ lại đang mắng dượng của mình, thật là thú vị.
- Đại tướng quân!
Một người thân binh khác tiến lên nói:
- Bên kia có người muốn gặp ngài.
Dương Nguyên Khánh nhìn sang hướng thân binh chỉ. Chỉ thấy một cỗ xe ngựa hoa lệ đang đỗ ở gần đấy. Có hơn trăm người tùy tùng khôi ngô, lực lưỡng. Nhìn ra được là gia đình giàu có nào đó.
Thân binh dẫn một người nam tử đi đến. Người nam tử tiến lên khom người thi lễ:
- Tham kiến Dương tổng quản, chủ nhân nhà ta cho mời.
Dương Nguyên Khánh thấy người này có chút quen quen, nhưng lại nhớ không nổi đã ở đâu gặp, liền cười hỏi:
- Hình như ta đã gặp qua ngươi, là ở chỗ nào nhỉ?
Người nam tử khẽ cười nói:
- Tổng quản quên rồi à, chúng ta ở Liêu Đông gặp qua, sau này lại gặp qua vài lần nữa.
Tiếng của người nam tử hơi lanh lảnh, Dương Nguyên Khánh liền nhớ tới, đây không phải hoạn quan họ Chu sao? Hắn đã thay đổi thành quần áo dân thường.
Dương Nguyên Khánh quay đầu hướng xe ngựa nhìn lại. Như vậy, người trong xe ngựa chính là…
Chu hoạn quan hiểu ý gật gật đầu:
- Chủ nhân nhà ta mời ngài sang gặp.
Dương Nguyên Khánh không dám chậm trễ. Nói hai tiếng với Xuất Trần liền xuống xe ngựa bước nhanh đi đến. Đi đến gần chiếc xe ngựa kia, hắn khom người thi lễ
- Thần Dương Nguyên Khánh tham kiến bệ hạ!
Màn xe mở ra, lộ ra một khuôn mặt gầy gầy. Đúng là Hoàng đế Dương Quảng, ông ta khẽ cười nói:
- Nguyên Khánh, sao ngươi lại ở đây?
Dương Nguyên Khánh quay đầu lại chỉ chỉ tửu quán:
- Thần đi ra ngoài ăn trưa.
Dương Quảng gật gật đầu:
- Trẫm đang cải trang xuất hành, ngươi không cần phải đa lễ.
Nói xong, ông ta liếc sang phía quảng trường, nhăn mặt nói:
- Bên kia xảy ra chuyện gì?
- Thần nghe nói là gia đinh nhà Vũ Văn Thuật cùng gia đinh nhà Lý Hồn đánh nhau, nguyên nhân có vẻ là Lý Hồn nợ tiền không trả.
Dương Quảng cảm thấy khó hiểu, Lý Hồn không phải là em rể Vũ Văn Thuật sao? Cùng là thân thích mà lại đánh nhau.
- Ngươi sang bảo bọn chúng dừng lại, đánh nhau trước mặt công chúng, còn gì là thể thống!
- Thần tuân chỉ!
Dương Nguyên Khánh quay đầu lại, xoay người trèo lên một con ngựa, nói với thân binh:
- Mang theo hai mươi người đi theo ta.
Hắn liền giục ngựa, mang theo hai mươi người thân binh xông vào nhóm gia đinh đang đánh nhau:
- Hết thảy dừng tay!
Hắn suất lĩnh hai mươi người kỵ binh vọt vào trong đám người, thuận tay đoạt được một cái gậy gỗ. Tả xung hữu đột, thế không thể đỡ, nháy mắt liền đánh ngã hơn hai mươi người. Thân binh cũng dùng roi ngựa quật, mạnh mẽ đem nhóm gia đinh tách thành hai nửa.
Dương Nguyên Khánh quát lên:
- Ta là tổng quản U Châu Dương Nguyên Khánh, tất cả dừng tay cho ta!
Gia đinh đứng hai bên thấy bọn họ thế tới hung mãnh. Lại nghe nói là Dương Nguyên Khánh, sợ tới mức đều dừng lại không đánh nhau nữa, hướng hai bên né tránh. Vũ Văn Trí Cập giận dữ, dùng roi ngựa chỉ vào Dương Nguyên Khánh:
- Dương Nguyên Khánh, ngươi muốn khiêu khích nhà Vũ Văn ta sao?
- Đồ không biết thức thời!
Dương Nguyên Khánh mắng một câu, xông lên đánh Vũ Văn Trí Cập xuống ngựa:
- Cút!
Vũ Văn Trí Cập lập tức từ trên ngựa rơi xuống. Đầu đập vào phải một tảng đá, lập tức đầu rơi máu chảy. Trong lòng vừa hận vừa tức, nhưng lại không dám gây gổ Dương Nguyên Khánh, chỉ phải ôm hận phất tay:
- Các huynh đệ, đi!
Bọn gia đinh sợ hãi đi theo Vũ Văn Trí Cập. Quản gia Lý Hồn tiến lên chắp tay cảm ơn:
- Đa tạ Dương tướng quân trượng nghĩa tương trợ.
Dương Nguyên Khánh lạnh lùng nói:
- Các ngươi đi nhanh đi! Đừng gây phiền phức cho chủ nhân các ngươi.
- Vâng! Chúng tôi đi ngay ạ.
Quản gia Lý Hồn mang theo hơn trăm người gia đinh hướng một bên khác rời đi. Dân chúng vây xem thấy đánh nhau kết thúc cũng đều tán đi.
Dương Nguyên Khánh lúc này mới trở lại trước xe ngựa của Dương Quảng, khom người thi lễ:
- Bệ hạ, đã xong.
- Làm không tồi!
Dương Quảng gật gật đầu, khen ngợi cười nói:
- Trẫm cải trang vi hành, ngươi cũng cùng trẫm đi đi.
Dương Nguyên Khánh bất đắc dĩ, chỉ phải lệnh thân binh mang Xuất Trần trở về nhà trước. Hắn thì cưỡi ngựa đi theo bảo vệ xe ngựa của Dương Quảng.
Đoàn người đi vào chợ Phong Đô. Đi đến một hàng gạo thì gặp phải cảnh tượng rất nhiều người chen lấn xô đẩy, điều này khiến Dương Quảng cũng giật mình kinh hãi. Mỗi người đều cầm một túi gạo và túi tiền to, trong con mắt đều là màu đỏ. Không có xếp hàng, chỉ có chen lấn và la hét ầm ĩ. Trên khuôn mặt đều thể hiện vẻ lo lắng.
Hôm nay Dương Quảng chính là tới xem giá lương thực. Tuy rằng ông ta đã mạnh mẽ thúc đẩy lần thứ hai đánh Triều Tiên. Nhưng trong lòng ông ta cũng có chút lo lắng. Cứ việc ông ta đã nghĩ đến giá lương thực tăng, nhưng tình hình trước mắt vẫn khiến ông ta chết lặng. Sau một lúc lâu cũng không thể nói một câu.
Lúc này Dương Nguyên Khánh thấy một người đàn ông đã mua được gạo, gian nan xô đẩy đám đông, liền nói với Dương Quảng:
- Bệ hạ, để thần hỏi hắn vài câu.
Dương Quảng gật gật đầu. Trong lòng ông ta có chút căm tức, mặt trầm như nước. Một lát, Dương Nguyên Khánh đưa người nam tử lại hỏi:
- Quan lão gia muốn hỏi ngươi một chút, ngươi phải trả lời thẳng thắn.
Nam tử quỳ xuống, cúi đầu nói:
- Tiểu dân tham kiến lão gia!
Hiển nhiên trận thế của Dương Quảng làm tên kia sợ hãi. Dương Quảng thản nhiên hỏi:
- Ngươi mua gạo mất bao lâu? Giá tiền bây giờ là bao nhiêu?
- Hồi bẩm lão gia, buổi chiều hôm qua tiểu nhân đã tới rồi. Mất sức của chín trâu hai hổ mớiua được hai đấu gạo. Hiện tại giá gạo đã là bảy trăm tiền, đây là tiền triều đình, nếu là tiền tư, còn đắt hơn.
- Tiền tư!
Dương Quảng kỳ quái hỏi:
- Tiền tư là tiền gì, cho ta xem.
Nam tử rút ra trong ngực vài đồng tiền. Thị vệ đưa tiền cho Dương Quảng. Dương Quảng nhìn kỹ, khuôn mặt căm tức rốt cuộc không che dấu được, oán hận nói:
- Quay về!
Tiền ông ta cũng không trả lại người mua gạo kia mà liền lệnh xa giá hồi cung. Dương Nguyên Khánh vội vàng rút ra một thỏi bạc từ trong lòng, đưa cho nam tử, giục ngựa đi theo.
Trở lại ngự thư phòng, Dương Quảng giận tím mặt:
- Nhanh chóng triệu nội các tới gặp ta!
Không bao lâu, Ngu Thế Cơ,Vũ Văn Thuật, Bùi Củ, Bùi Uẩn, Độc Cô Chấn, Phàn Tử Cái và Vệ Văn Thăng trước sau đi tới ngự thư phòng. Phàn Tử Cái đảm nhiệm Dân bộ Thượng thư, ông ta thay thế Dương Đạt bị chết bệnh. Vệ Văn Thăng đảm nhiệm Hình Bộ Thượng thư. Ông ta mới nhập tương hôm qua, thay thế Tô Uy đã bị miễn chức.
Bảy người tướng quốc đều không biết vì sao Dương Quảng tức giận. Trong lòng đều có chút bất an. Dương Quảng cầm vài đồng tiền tư đập xuống mặt bàn:
- Các ngươi nói cho trẫm biết, đây là cái gì?
Bảy người tướng quốc ngơ ngác nhìn nhau. Phàn Tử Cái hơi chút hiểu biết về tình hình dân gian. Ông ta khom người nói:
- Bệ hạ, tiền tư được đúc bắt đầu từ năm Đại Nghiệp thứ năm, tuy đã giết không ít kẻ đúc tiền, nhưng cấm mãi không hết ạ.
- Bởi vì các ngươi giết quá ít, nên không khiến bọn chúng sợ hãi.
Dương Quảng nghiến răng nghiến lợi nói:
- Từ hôm nay trở đi, bất kỳ kẻ nào tự mình đúc tiền, đều bắt cả nhà đem giết tịch thu tài sản. Không chỉ những kẻ đúc tiền, bất kỳ ai sử dụng tiền tư đều theo luật xử trảm.
Bảy người tướng quốc đều không dám hé răng, Dương Quảng trừng mắt lên:
- Các ngươi không tiếp chỉ sao?
Bảy người sợ tới mức đều khom người:
- Thần tuân chỉ!
Dương Quảng lập tức nói với Vũ Văn Thuật:
- Vũ Văn tướng quân, việc tra tiền tư liền giao cho khanh. Trẫm cho khanh thời gian mười ngày, trên thị trường nếu còn gặp bất kỳ kẻ nào còn giữ tiền tư, khanh hãy mang đầu đến gặp trẫm!
Vũ Văn Thuật kinh hồn táng đảm, cuống quít đáp:
- Thần nhất định xử lý tốt việc này!
Dương Quảng ra thêm lệnh:
- Lại truyền ý chỉ của trẫm, Kinh Triệu doãn Thôi Bá Túc bình ổn giá lương thực vô lực, ngay tại chỗ bãi miễn. Bổ nhiệm dân bộ Thượng thư Phàn Tử Cái kiêm nhiệm Kinh Triệu doãn.
Phàn Tử Cái cũng vội vàng thi lễ:
- Thần tuân chỉ!
Hơi chút do dự, Phàn Tử Cái lại nói:
- Khẩn cầu bệ hạ chấp thuận thần sử dụng nhà kho Thường Bình để hạ giá lương thực.
Dương Quảng lại lạnh lùng nói:
- Giá lương thực tăng vọt là do gian thương gây nên, khanh có thể cưỡng chế lệnh cho gian thương hạ giá lương thực. Kẻ nào dám cả gan không theo lập tức xử trảm tại chỗ. Phải làm đến nơi đến chốn, không cho phép dùng lương thực trong nhà kho triều đình.
Các đại thần đều lui xuống, Dương Quảng chắp tay sau lung, ở ngự thư phòng đi lại vài bước, rồi quay đầu lại hỏi:
- Dương Nguyên Khánh đâu? Hắn đi rồi sao?
Hoạn quan vội vàng đáp:
- Hồi bẩm bệ hạ, Dương tướng quân vẫn ở bên ngoài chờ!
- Tuyên hắn vào!
Một lát, Dương Nguyên Khánh vội vàng đi vào, khom người thi lễ:
- Tham kiến bệ hạ!
Dương Quảng chắp tay sau lưng đứng ở phía trước cửa sổ. Sau một lúc lâu, ông ta thản nhiên nói:
- Dương ái khanh, khanh cũng cho rằng trẫm đánh Triều Tiên sẽ khiến cho thiên hạ đại loạn?
Dương Nguyên Khánh không biết trả lời ra sao. Sau một lúc lâu mới nói:
- Bệ hạ, dân tâm đáng sợ!
Dương Quảng cười lạnh một tiếng”
- Từ xưa đến nay, loạn dân có ai làm được việc? Trần Thắng Ngô Quảng được việc sao? Loạn ở Hoàng Trung có được việc sao? Tần vong Hán diệt đều không liên quan gì đến dân. Cái gọi là dân tâm kỳ thật là một đống cát. Cho nên trẫm nói dân loạn không đáng để lo nghĩ, quan loạn mới có thể trí mạng.
Dương Quảng quay đầu lại nhìn chăm chú vào Dương Nguyên Khánh,
- Trẫm sở dĩ dám lần nữa chinh phạt Triều Tiên, là bởi vì điểm mấu chốt của trẫm vẫn còn. Tất cả Thái Thú của các quận Đại Tùy đều vào kinh báo cáo công tác, không thiếu người nào vắng họp. Phía nam vẫn như cũ bình tĩnh, dân chúng an cư lạc nghiệp, không có loạn dân gây rối. Cho nên trẫm mới quyết định lại chinh phạt Triều Tiên. Những nơi gây rối đơn giản là đất cũ của Bắc Tề, toàn là tiểu đả tiểu nháo. Trẫm cho bọn chúng náo, cho bọn chúng tự giết lẫn nhau, cho bọn chúng không có lương thực. Không có lương thực, chờ bọn chúng chết hết, trẫm sẽ đem người Hán phía nam di chuyển lên phía Bắc, thay đổi tình thế Hồ cường Hán nhược.
- Nhưng bệ hạ, Hồ cường Hán nhược là ở quan mà không ở dân. Người Hồ ở đấy dù sao cũng chiếm số ít, phần lớn vẫn là người Hán. Thần đề nghị bệ hạ dùng hai cách sức mạnh cứng rắn và trấn an, tạo phản có thể đồng thời bình ổn.
Dương Quảng lắc lắc đầu:
- Chuyện này khanh không cần quan tâm. Trong lòng trẫm đã quyết. Gọi khanh tới là chỉ muốn nói, lần này đánh Triều Tiên, khanh cũng phải theo trẫm xuất chinh.
Đợi Dương Nguyên Khánh cáo lui, Dương Quảng chắp tay sau lưng đi lại trong phòng một lát, lại ra lệnh:
-Truyền ba hoàng tôn tới gặp trẫm.
Một lát sau, Yến vương Dương Đàm, Việt vương Dương Đồng và Đại vương Dương Hựu - ba hoàng tôn vội vàng tới. Ba người đều là những thiếu niên chỉ tầm mười mấy tuổi, cùng nhau quỳ xuống,
-Tôn nhi tham kiến Hoàng tổ phụ!
Nhìn thấy ba người cháu trai yêu quý, sự phiền não trong lòng Dương Quảng như đã được quét sạch, ông liền cười nói:
-Miễn lễ, các cháu ngồi xuống cả đi.
Thái giám rải tấm lót ngồi cho ba hoàng tôn, ba người cùng ngồi xuống, Dương Quảng nói với ba người cháu:
-Trẫm luôn để các cháu đọc sách học lễ, nhưng gần đây trẫm nghĩ, nên để các cháu học được cách giải quyết một số chuyện. Vì thế về sau các cháu hàng ngày đều phải vào ngự thư phòng của ta đọc sách trong hai giờ đồng hồ, xem tấu chương, học cách trẫm xử lí chuyện quốc gia đại sự như thế nào.
Yến vương Dương Đàm cực kì thông minh, suy nghĩ một lúc rồi hỏi:
-Hoàng tổ phụ có việc muốn giao cho chúng con sao?
Dương Quảng hết sức vui mừng trước sự thông minh của đứa cháu, liền cười nheo mắt nói:
-Là có việc chuẩn bị giao cho các cháu, chỉ có điều không phải là cháu, mà là hai hoàng đệ của cháu. Cháu vẫn phải theo trẫm, trẫm sẽ tiếp tục dạy cháu cách xử lí chuyện chính sự.
Dương Quảng lại nói với Dương Đồng và Dương Hựu:
-Tháng tư năm tới, ta sẽ xuất chinh đi Cao Lệ, Kinh thành sẽ giao cho Đồng nhi trấn thủ, Tây Kinh Trường An sẽ do Hựu nhi trấn thủ, trẫm sẽ phái thêm các đại thần phụ tá cho các cháu.
Yến vương Dương Đàm trầm ngâm một lúc nói:
-Tại sao Hoàng tổ phụ cứ nhất định phải ngự giá thân chinh, thực ra cử một trọng thần đi đánh Cao Lệ là đủ rồi. Ví dụ như có thể cử U Châu Dương Nguyên Khánh và đại tướng quân Lai Hộ Nhi đi phối hợp. Dương Nguyên Khánh tấn công từ đại lục, Lai Hộ Nhi tấn công từ đường sông, Tôn nhi cho rằng lấy được Cao Lệ không hề khó.
Người khác khuyên Dương Quảng, Dương Quảng sẽ giận tím mặt. Nhưng cháu trai ông khuyên, ông lại không hề tức giận, Dương Quảng lại cười hiền từ nói:
-Các cháu còn nhỏ, có nhiều chuyện chưa hiểu được. Lần này trẫm đích thân xuất chinh không giống như những lần trước, sau này tư từ sẽ nói cho các cháu. Còn về Dương Nguyên Khánh, lần này trẫm chuẩn bị đưa hắn đi xuất chinh phía Đông, Đàm nhi chẳng phải rất muốn học bắn cung sao? Trẫm sẽ lệnh cho hắn dạy cháu trên đường đi.
-Đa tạ tổ phụ!
-Đi đi, dọn dẹp đồ đạc, ngày mai chính thức bắt đầu đến ngự thư phòng của trẫm để học.
...
Dương Nguyên Khánh rời khỏi Hoàng cung trở về phủ, vừa đi đến gần Đoan môn, đã nghe thấy từ phía sau có người gọi:
-Dương Tổng quản!
Dương Nguyên Khánh quay đầu lại, đã thấy Vũ Văn Thuật đã đứng ở phía sau gọi hắn. Hắn quay người xuống ngựa, Vũ Văn Thuật chạy vội tới, chắp tay thi lễ nói với hắn:
-Dương Tổng quản, đa tạ chuyện hôm nay.
Dương Nguyên Khánh biết y đang muốn nói tới chuyện đánh nhau ở cửa thành Phong Đô, liền cười đáp lễ lại:
-Có chút chuyện nhỏ, có đáng gì đâu.
Vũ Văn Thuật thở dài nói:
-Chỉ hận con trai quá ngu ngốc, Dương Tổng quản đã cứu nó một lần, nó còn không biết cảm ơn. Về nhà ta sẽ dạy dỗ nó tử tế, bảo nó tới tận nhà xin lỗi Dương Tổng quản.
-Cái này thì không cần. Chỉ là chuyện nhỏ, nếu đại tướng quân Vũ Văn Thuật không có chuyện gì khác, tại hạ xin cáo từ.
Dương Nguyên Khánh luôn cảnh giác với Vũ Văn Thuật, hơn nữa thù hận trước đây của bọn họ không thể cười một cái là xong hết. Hắn không muốn có quá nhiều vướng mắc với Vũ Văn Thuật, nhưng Vũ Văn Thuật lại rất hứng thú với Dương Nguyên Khánh, y không hề có ý định muốn cáo từ chút nào.
-Dương Tổng quản, có một chuyện ta cần nhắc nhở Tổng quản, thực ra là nên nhắc nhở lệnh tôn.
Trong lòng Dương Nguyên Khánh bỗng thấy cảnh giác:
-Tướng quân Vũ Văn Thuật, ý ngươi là gì vậy?
Vũ Văn Thuật cười híp mắt nói:
-Gần đây ta có xem qua một số bản phê duyệt của bộ binh, phát hiện thấy phụ thân Tổng quản đang chiêu mộ quận binh ởĐông Bình, quận binh đã vượt qua con số tám nghìn người. Dựa theo quy định chiêu binh của bộ binh, quận binh thông thường không được phép vượt ba nghìn người. Nếu vượt qua con số này, nhất định phải được Thánh thượng phê chuẩn. Giống như Trương Tu Đà ở quận Tề, Phùng Hiếu Từ ở quận Thanh Hà, bọn họ đều có sự phê chuẩn của Thánh thượng, nhưng phụ thân Tổng quản Dương Huyền Cảm chưa hề nhận được phê chuẩn. Nhưng Dương Tổng quản, Tổng quản nên khuyên lệnh tôn cẩn thận một chút, một khi Thánh thượng biết được, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
-Chuyện này ta hoàn toàn không biết, nhưng có điều ta cần cảm ơn sự nhắc nhở của đại tướng Vũ Văn Thuật, xin cáo từ!
Dương Nguyên Khánh thi lễ, quay người rời đi. Vũ Văn Thuật nhìn theo bóng dáng của Dương Nguyên Khánh, âm thầm cười, lẩm bẩm nói:
-Dương Nguyên Khánh, rút cuộc ta đã biết điểm yếu của ngươi ở đâu rồi?
...
Dương Nguyên Khánh về phủ, lập tức gọi thê tử Bùi Mẫn Thu vào thư phòng.
-Phu quân, xảy ra chuyện gì vậy?
Bùi Mẫn Thu nhìn thấy vẻ mặt phu quân mình rất nghiêm túc, trong lòng nàng cũng có chút căng thẳng.
-Hôm nay Thánh thượng nói với ta, ta cũng phải dẫn quân U Châu đi Liêu Đông.
Bùi Mẫn Thu kinh ngạc, vội vàng hỏi:
-Phu quân, xuất chinh Liêu Đông, sẽ có chuyện gì sao?
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu,
-Xuất chinh Liêu Đông, ta e sẽ có người tạo phản, hơn nữa ta càng lo lắng về phụ thân, ta lo ông chưa nhìn rõ được thể cục.
Bùi Mẫn Thu bỗng dưng cảm thấy đờ hết cả người, nàng hiểu được những lời phu quân nói, cha chồng lại có ý đồ tạo phản. Nàng mở to mắt một lúc lâu, bỗng dưng bắt đầu thấy hoảng hốt, kéo lấy tay Dương Nguyên Khánh:
-Phu quân, nên làm gì bây giờ?
-Nàng không cần vội, chỗ phụ thân ta biết cách đối phó. Quan trọng là phía các nàng, ta sẽ sắp xếp để mọi người rời kinh an toàn.
Dương Nguyên Khánh lấy ra một quyển tập đưa cho nàng,
-Bên trong cuốn tập này là một số đối sách được dùng khi khẩn cấp, nếu nàng phát hiện thấy có tình thế khẩn cấp, nên xem cuốn này, rất có khả năng ta đã dự liệu rồi. Cuốn tập này nàng cần cất giữ bên mình, không được để bất kì ai biết được, hiểu chưa?