Dương Nguyên Khánh cười lạnh một tiếng:
- Ta còn có chỗ chưa hiểu, rối cuộc ngươi gây ra tai họa gì? Chẳng lẽ là ta xử phạt sai?
- Không! Không! Không! Ty chức biết tội rồi.
Một lát sau, Dương Nguyên Khánh mới chậm rãi nói:
- Lúc này, ngươi cũng đã lập công, ta nhất định sẽ không xử phạt ngươi, nhưng cũng sẽ không khen ngợi ngươi, đi đi!
Trình Giảo Kim thi lễ lui xuống, Dương Nguyên Khánh lại bước đi thong thả trong lều, trong lòng lo lắng, từ chuyện lén uống rượu lần này có thể thấy được, hắn chắc chắn quân đội thực sự còn tồn tại lòng kiêu ngạo, thậm chí cả một tướng lĩnh cao cấp như Từ Thế Tích cũng có chút sơ suất, mười lăm tên quan quân lại có thể chuồn ra ngoài trong khi không trực quân doanh, vậy nên có thể thấy được trị quân chưa nghiêm, bị thắng lợi ở Hà Bắc làm suy nghĩ trở nên hồ đồ.
Như vậy thì làm sao có thể cùng quân Đường tranh giành Trung Nguyên, nghĩ thế Dương Nguyên Khánh dứt khoát hạ quyết tâm, hắn phải quản lí quân đội cực kỳ nghiêm khắc, phải xóa sạch hết sự kiêu ngạo của nội bộ trong thời gian ngắn nhất.
...
Ngoài thành quận Thượng Lạc, gió bụi mịt mù cuộn bay trên thao trường, mấy chục ngàn tướng sĩ vây chặt hai bên, tiếng trống vang như sấm, tiếng hò hét làm rung cả trời cao, trên sàn vật là hai gã đại tướng đang chiến đấu kịch liệt, một người là Chu Thiệu Phạm – con trai của Chu Pháp Thượng, tên còn lại đầu tóc màu vàng, mắt xanh mũi lớn, đây chính là thuộc hạ của Lý Thế Dân, mãnh tướng Đột Quyết Sử Đại Nại.
Chu Thiệu Phạm năm nay độ hai mươi tuổi, sử dụng ngựa trắng cùng thương bạc, kỹ thuật dùng thương tinh kỳ, mà Sử Đại Nại cũng là một mãnh tướng, y vô cùng mạnh mẽ, không dùng ngựa, cầm một cây giáo độc cước đồng nhân nặng một trăm hai mươi cân, tiếng múa giáo vù vù, cùng Chu Thiệu Phạm làm cho trời đất mù mịt.
Hai người chiến đấu, lấy sức làm đầu, Chu Thiệu Phạm tuy giỏi kỹ thuật dùng thương nhưng lại không thể tới gần Sử Đại Nại, chỉ có thể dựa vào tốc độ của chiến mã để tìm kiếm một cơ hội.
Gã thúc chiến mã hướng sang bên trái một chút, tìm được một kẽ hở, cây thương bạc rung lên, một nhát đâm vào sườn trái Sử Đại Nại.
Xa xa Lý Thế Dân cùng phó tướng là Khuất Đột Thông, quân sư Phòng Huyền Linh, Trưởng sử Trưởng Tôn Vô Kỵ đứng trên đài cao quan sát, cạnh Lý Thế Dân là em trai gã Lý Huyền Phách. Ánh mắt lanh lợi của y nhìn thấu chiến cuộc trên sàn vật, lắc đầu nói:
- Chu Thiệu Phạm sẽ thua thôi!
Lý Thế Dân ngoài tài bắn cung mạnh mẽ, võ nghệ cũng chỉ bình thường, gã không thể nhìn ra Chu Thiệu Phạm đã phạm phải lỗi gì mà thất bại được, trong lòng bán tín bán nghi.
Lúc này, chiến trường thay đổi, Chu Thiệu Phạm cuối cùng lại đâm vào một khoảng không, Sử Đại Nại lúc nãy là cố tình lộ ra sơ hở, y ha hả cười, mạnh mẽ dùng giáo độc cước đồng nhân đập gãy cán thương của Chu Thiệu Phạm, “Đang!” một tiếng, Chu Thiệu Phạm bị chấn động đến độ bàn tay tê dại, gần như không thể cầm thương được nữa.
Gã biết Sử Đại Nại thủ hạ lưu tình, nếu như đánh thật, gã có thể sẽ mất mạng, gã liền rời khỏi vòng chiến, chắp tay nói:
- Đa tạ Sử tướng quân nương tay, ta chịu thua!
- Đa tạ! Đa tạ!.
Sử Đại Nại vô cùng đắc ý, cầm cây giáo giơ lên cao, tứ phía đều hoan hô chúc mừng, Sử Đại Nại đã liên tiếp đánh bại hai tướng Hầu Quân Tập cùng Chu Thiệu Phạm.
Lý Thế Dân khen ngợi gật đầu:
- Không hổ danh là Tây Đột Quyết đệ nhất mãnh tướng, quả nhiên phi thường.
Lúc này, Lý Huyền Phách lòng nóng như lửa đốt nói:
- Nhị ca, cho ta lên nữa!
Lý Thế Dân do dự một lát, bên cạnh Phòng Huyền Linh nói khẽ vào lỗ tai Lý Thế Dân:
- Đây chính là lúc để Huyền Phách lập uy.
Lý Thế Dân đồng ý, gật đầu:
- Được, nếu quá ba hiệp mà không thắng, thì ngươi thua!
Lý Huyền Phách vui mừng, chạy xuống đài cao, xoay người lên ngựa, cầm một thanh đại chùy vung lên, tiếng như sấm sét:
- Hoàng phát lang (kẻ tóc vàng) chớ vội mừng rỡ, ta đến đây!
Binh sĩ tứ phương tung hô, Triệu vương Lý Huyền Phách còn được gọi là đệ nhất mãnh tướng Đại Đường, gã muốn tới đánh Tây Đột Quyết đệ nhất mãnh tướng, liền làm cho bọn lính vô cùng hứng thú.
Sử Đại Nại trong lòng bỡ ngỡ, mặc dù y chưa từng đấu với Lý Huyền Phách, nhưng võ nghệ y chỉ ngang tầm Khâu Hành Cung, còn nếu tỷ thí với Lý Huyền Phách thì cuối cùng thì chỉ là kẻ bại trận thôi.
Lý Huyền Phách tuy thân hình dị dạng, đầu rất nhỏ, vai lại rộng dị thường, hơn nữa gã bẩm sinh ngu dốt, nhưng luyện võ cực siêu, tinh thông mười tám loại võ nghệ, nhất là khi dùng một đôi chùy Lôi công thì xuất thần nhập hóa, mạnh mẽ lạ thường, chúng nặng đến hai trăm bốn mươi cân, được coi như thiên hạ đệ nhất binh khí.
Có vài người đã từng lập ra một danh sách xếp hạng các võ tướng, đứng đầu là Triệu vương Lý Huyền Phách, thứ hai là đại tướng quân Vũ Văn Thành Đô, hoàng thúc Dương Nguyên Khánh triều Tùy xếp thứ ba, mãnh tướng La Sĩ Tín của triều Tùy xếp thứ tư, người thứ năm là Phách vương Tiết Cử của Tây Tần, thứ sáu là đại tướng Bùi Hành Nghiễm của triều Tùy, mãnh tướng của triều Đường là Uất Trì Cung xếp thứ bảy, đại tướng Tần Quỳnh của triều Tùy xếp thứ tám, thứ chín là mãnh tướng Đơn Hùng Tín của Tây Ngụy, thứ mười là đại tướng Khâu Hành Cung của triều Đường.
Đó là mười mãnh tướng của Tùy Đường, tuy rằng là người triều Đường sắp xếp nhưng đã dần dần truyền lưu khắp thiên hạ, đương nhiên đó chỉ xét về võ công, còn nếu xét về mưu lược, thì Dương Nguyên Khánh xứng đáng ở hạng nhất.
Sử Đại Nại tuy tự xưng là là đứng thứ hai mươi thiên hạ về võ công, nhưng trước mặt thiên hạ đệ nhất võ nghệ Lý Huyền Phách, y tự biết lượng sức.
Y vội chắp tay cười, nói:
- Triệu vương điện hạ võ nghệ vô song, ty chức sao dám đánh một trận cùng điện hạ cho được?
Lý Huyền Phách ngạo nghễ nói:
- Đừng ngại, ngươi cứ việc chiến đấu, có thể trụ được ba hiệp, thì là ngươi thắng!
Lý Huyền Phách nói thế làm khơi lên lòng hiếu thắng của Sử Đại Nại, y liền chắp tay nói:
- Vậy mạt tướng đắc tội!
Y xoay vai một chút tích lực y hét lớn một tiếng, xoay đầu giáo hướng về phía Lý Huyền Phách, lực vô cùng mạnh.
Lý Huyền Phách cũng hô to:
- Tới đây!.
Gã cũng xoay đại chùy, tung một chiêu song phong quán nhĩ (một chiêu của Thái Cực) tạo ra một làn gió xoáy, hai chùy liền hướng Sử Đại Nại đánh tới, chỉ nghe “Leng keng” một tiếng lớn, chùy giáo cùng tấn công, cánh tay Sử Đại Nại rung động như bị chặt đứt, y tuột tay, giáo bay ra xa mấy trượng.
Sử Đại Nại không đứng nổi, liên tiếp lùi lại mấy bước ngồi phịch xuống đất, y thất kinh đến chết lặng.
Võ đài tỷ thí vẫn tiến hành hừng hực khí thế, nhưng Lý Thế Dân đã quay trở lại lều lớn. Lúc này, y đang suất lĩnh hơn mười vạn tinh binh tiến công Lạc Dương, tình thế bắt buộc, nhưng áp lực quân Tùy ở phía nam lại khiến y lo lắng.
- Đám quân Tùy này sẽ đi về phía nam tới quận Đông, phân tán quân chủ lực của Tây Ngụy từ hai bên, sau đó quân Tùy sẽ trợ giúp đánh Lạc Dương.
Nói đến đây, Lý Thế Dân thoáng nhìn qua Phòng Huyền Linh, thấy gã cười cười, vuốt râu mà không nói lời nào. Đây hiển nhiên là muốn nói gã không có ý kiến, Lý Thế Dân không khỏi ngẩn ra:
- Tiên sinh cho rằng ta nói sai sao?
- Điện hạ nói không sai, chỉ là người quá coi thường Dương Nguyên Khánh.
Phòng Huyền Linh cười tiếp lấy cây gỗ, chỉ nơi Giang Hoài, nói:
- Nếu như ta đoán không sai, Dương Nguyên Khánh đã có minh ước với Đỗ Phục Uy, để Đỗ Phục Uy kiềm chế Lý Mật ở phía nam. Như vậy, cho dù Lý Mật muốn trợ giúp chúng ta cũng không thể dốc hết sức lực. Hơn nữa quân Tùy đang kiềm chế Đông quận, cho nên quân Lý Mật viện trợ chúng ta sẽ không quá lớn, tối đa cũng chỉ xuất binh mang tính tượng trưng. Điện hạ không thể trông cậy quá nhiều vào Lý Mật.
Lý Thế Dân lặng lẽ không nói, tuy rằng triều đình đã sớm tính tới việc triều Tùy sẽ xuất binh can thiệp đông chinh cho nên đã liên lạc bí mật với Lý Mật, kết thành đồng minh đối phó quân Tùy ở phía nam, nhưng không ngờ Dương Nguyên Khánh và Đỗ Phục Uy cũng kết minh, chuyện này nằm ngoài ý liệu của y. Nói như vậy, y cũng không thể quá trông cậy vào quân Tây Ngụy.
Lý Thế Dân miễn cưỡng cười:
- Vậy chúng ta coi như không có viện trợ của Lý Mật, độc chiến với quân Tùy.
Hai ngày sau, mười vạn quân Đường khởi hành đông chinh, chậm rãi xuất phát hướng quận Hoằng Nông. Để đối phó chiến dịch lần này, triều Đường đã cấp ba mươi vạn thạch lương thực làm quân lương cho Tương Dương, cũng huy động từ ba quận Tương Dương, Nam Dương, Tích Dương tổng cộng mười lăm vạn dân phu làm vận tải hậu cần. Cùng lúc đó, quân Đường mang theo một số lượng lớn lương thực, quân nhu, vật phẩm các loại. Đội ngũ mười vạn đại quân liếc mắt chỉ thấy đầu không thấy đuôi, kéo dài hơn mười dặm.
Bóng ma chiến tranh bao phủ Lạc Dương, tin tức không ngừng truyền đến. Quân tiên phong của quân Đường đã đến Huyện Lô Thị. Quân tiên phong của quân Đường đã đến Huyện Trường Uyên... Tin tức liên tiếp truyền đến, áp bách nội tâm người Lạc Dương, khiến Lạc Dương một mảnh khủng hoảng.
Đầu tiên đó là giá cả lương thực lại lần nữa tăng vọt, một đấu gạo từ ba trăm quan lên thẳng đến một nghìn quan. Thứ hai là giá cả súc vật tăng mạnh, một con lừa chào giá một trăm ngàn tiền, sau đó là bão táp giá cả vàng bạc. Giá một lượng hoàng kim tại chợ đêm đã lên gần năm trăm xâu tiền, hơn nữa vàng bạc rất thưa thớt, không ai chịu xuất ra vàng bạc tới đổi.