Dưới sự khẩn cầu ba lần bảy lượt của Lý Kiến Thành. Lý Uyên cuối cùng cũng đồng ý phái binh từ Hà Tây đến chi viện cho quận Hội Ninh. Mặc dù Lý Uyên không muốn cùng Dương Nguyên Khánh tái chiến, nhưng ông ta cũng tuyệt không muốn mất đi mỏ bạc Hội Ninh… Trên sa mạc Gôbi thênh thang, một nhánh kỵ binh ùn ùn, hăng hái phóng về phía đông dọc theo trì đạo (quốc lộ xưa của Trung Quốc) rộng lớn trên sa mạc. Tinh kỳ che đầy trời, đây là một chi kỵ binh hai vạn quân Đường. Đại tướng cầm đầu đúng là quận Tương Ấp Vương Lý Thần Phù.
Lý Thần Phù khoảng ba mươi bảy ba mươi tám tuổi, tướng mạo khá giống với hoàng huynh Lý Thần Thông, chiếc mũi cao thẳng, hai mắt sáng ngời có thần, sử dụng một thanh Nhạn Linh trường đao nặng sáu mươi cân, cung tên, cưỡi ngựa thành thạo, võ nghệ xuất chúng.
Hà Tây vốn là phạm vi thế lực của Lý Thần Thông. Sau khi Lý Thần Thông tiếp quản năm quận ở phía nam Quan Nội đạo, y liền tiến cử Lý Thần Phủ chủ quản quân chính ở Hà Tây.
Có thể nói mỗi người đều có tâm cơ, Lý Kiến Thành muốn nhân cơ hội thu hồi thế lực ở Hà Tây, mà Lý Thần Phù cũng muốn mượn cơ hội lần này tiếp quản quận Hội Ninh, một lần nữa không chế năm quận ở phía nam quan.
cho nên sau khi y nhận được chỉ thị viết tay gửi bằng chim ưng của của Lý Uyên, liền dẫn hai mươi ngàn kỵ binh chạy suốt đêm đến quận Hội Ninh. Đúng như phán đoán của Bùi Nhân Cơ, chỉ cần một ngày một đêm, đại quân của Lý Thần Phù đã từ từ đến gần Hoàng Hà.
Sắc trời đã xế chiều, vầng thái ương nhè nhẹ chiếu trên bãi đá trải rộng trên sa mạc Gôbi. Đây cũng là một hiện tượng thú vị, có lẽ chịu ảnh hưởng của dãy núi Hạ Lan ở phía bắc. Phía đông Hoàng Hà nước chảy dồi dào, mùa đông tuyết rơi trắng xóa, cả một vùng đất rộng lớn phía tây Hoàng Hà, lượng nước chảy lại rất ít, mùa đông cũng ít khi có tuyết., tạo thành vùng sa mạc Gôbi trải dài gần trăm dặm.
Lý Thần Phù vô cùng quen thuộc với địa hình này. Y biết đã sắp đến Hoàng Hà rồi, liền lệnh cho đại quân thả chậm ngựa lại, đi từ từ, chờ đợi tin tức của thám tử.
Lúc này, một đội kỵ binh từ xa phóng đến. Tinh thần Lý Thần Phù chấn tỉnh lại, đây là thám tử y phái đi đã trở lại.
Chỉ một lát đội kỵ binh đã nhanh chóng tới trước mặt y. Trong đội ngũ có một gã quân sĩ báo tin, đội trưởng đội thám tử dẫn tên quân sĩ báo tin bước lên, quỳ một gối bẩm báo:
-Khởi bẩm Đại soái, bên Hoàng Hà cũng không có mai phục. Nhưng chúng tôi gặp Giáo Úy báo tin do Thịnh Tướng quân phái tới.
Lý Thần Phù liếc mắt đánh gía tên Giáo Úy một cái, chỉ cảm thấy có chút quen mắt, hình như là thân binh Giáo Úy của Thịnh Ngạn Sư:
-Ngươi là… Tôn Giáo Úy sao?
Lý Thần Phù cũng miễn cưỡng nhớ tên họ của gã.
Giáo Úy quỳ một gối xuống thi lễ một cái.
-Ty chức là Tôn Đạt. Mấy tháng trước đã phụng mệnh Thịnh tướng quân gửi đến một phong thư cho điện hạ.
Giáo Úy lại lấy ra lệnh tiễn, hai tay trình lên nói:
-Bởi vì sợ bị quân Tuy chặn đoạt lấy tin tình báo, cho nên không có văn bản thư tín, chỉ có lời nhắn.
Lý Thần Phù nhận lệnh tiễn nhìn một chút, lại hỏi:
-Có lời nhắn gì?
Giáo Úy trầm giọng nói:
-Buổi trưa hôm nay Dương Nguyên Khánh đã dẫn quân đánh xuống phía nam núi mỏ bạc. Chỉ còn lại mười lăm ngàn quân phía bắc quận Hội Ninh của Bùi Nhân Cơ. Thịnh Tướng quân hy vọng có thể phân công với điện hạ, đội quân của Bùi Nhân Cơ ở phía bắc do chúng tôi đối phó, còn mười ngàn kỵ binh của Dương Nguyên Khánh ở phía nam vùng mỏ thì do điện hạ phụ trách tiêu diệt. Công lao thì chia ba bảy, điện hạ chiếm bảy phần.
Lý Thần Phù ngửa mặt lên trời cười to, Thịnh Ngạn Sư tính toán thật là tuyệt diệu vô cùng. Không ngờ nhường mình đi đối phó Dương Nguyên Khánh, giống như là cho mình chiếm chiếm phần ngon lớn vậy. Thật ra là Thịnh Ngạn Sư hy vọng mình và Dương Nguyên Khánh lưỡng bại câu thương, sau đó y đến cướp công lớn. Thuận tay thu luôn quân đội của mình về, khó trách Thái Tử xem y là tâm phúc, quả nhiên là rất có tâm kế!
Lý Thần Phù mặt trầm xuống.
-Ta là quận Vương, là Nguyên soái của hành quân Hà Tây, không tới phiên Thịnh Ngạn Sư chỉ đạo ta. Nếu thánh chỉ lệnh cho ta bảo vệ Hội Ninh, vậy thì ở đây do ta làm chủ.
-Nhưng… Điện hạ, Thịnh tướng quân đã xuất quân lên phía bắc nghênh chiến với quân của Bùi Nhân Cơ rồi.
-Đó là chuyện của y, liên quan gì đến ta chứ!
Lý Thần Phù tức giận quát lên một tiếng, giật mạnh dây cương chiến mã phóng nhanh ra nơi cách Hoàng Hà vài dặm. Y hiện tại phải nhanh đến thị trấn, sau khi cho quân nghỉ ngơi, rồi xem xét, an bài cách tác chiến.
Lý Thần Phù suốt dọc đường không ngừng cười lạnh. Muốn dùng việc đã rồi để ép mình, Thánh Thượng đã cho y chỉ thị viết tay rất rõ ràng, phái y tới cứu viện quận Hội Ninh, chứ không phải tới cứu Thịnh Ngạn Sư. Thịnh Ngạn Sư sống chết thế nào cũng không liên hệ gì đến y. Khi Lý Thần Phù chạy tới huyện Hội Ninh, huyện Hội Ninh đã là một tòa thành trống không, chỉ có hơn trăm thủ binh, quan đứng đầu chính là thân binh của Thịnh Ngạn Sư_Giáo Úy Tôn Đạt.
Tôn Đạt cũng theo sau chạy đến, y gọi binh lính gác thành đến bên cạnh mình. Mọi người trở mình lên ngựa, Tô Đạt trên ngựa chắp tay thi lễ, nổi giận đùng đùng nói:
-Điện hạ là con cháu hoàng thất, không phải là người ta có thể đụng đến được. Nếu điện hạ đã không chịu chấp nhận sự sắp đặt của Thịnh tướng quân, vậy ta đành phải trở về bẩm báo với Thịnh tướng quân, điện hạ xin bảo trọng!
Nói xong, y vung tay lên:
-Chúng ta đi!
Hơn trăm kỵ binh thúc ngựa đi theo, nhanh chóng chạy gấp về biên giới phía bắc. Lý Thần Phù hừ mạnh một tiếng, nhưng cũng không ngăn cản bọn họ. Y thật ra rất hy vọng Thịnh Ngạn Sư có thể trở về, để mình vừa lúc có thể tiếp quản quân đội của y.
Nhìn đội kỵ binh đi xa, y quay đầu lại ra lệnh nói:
-Toàn quân vào thành, lập tức nổi lửa nấu cơm…
Tình hình trong thị trấn làm cho Lý Thần Phù hơi ngẩn người ra. Tất cả phòng ốc đều bị san bằng thành bình địa, khắp nơi là gạch ngói, đất đá vụn. Các khúc gỗ thì chồng chất bên tường thành, giống một ngọn núi nhỏ. Gần ngàn cái lều lớn được dựng chật nứt trong huyện thành. Từng cái từng cái, gần như dựng đầy cả cái thị trấn chỉ lớn như lòng bàn tay.
Tuy nhiên, suy nghĩ lại, Lý Thần Phù liền hiểu được thị trấn quá nhỏ, không chứa được hai mươi ngàn quân. Thịnh Ngạn Sư bèn đuổi dân chúng bên trong thành đi, san bằng phòng ốc, dùng gỗ để nhóm lửa, cũng là một cách tạm thời.
Lúc này, đã là hoàng hôn, các binh lính trải qua một ngày một đêm hành quân gấp gáp, sớm đã vừa mệt vừa đói. Không chờ Lý Thần Phù hạ lệnh, bọn họ đều đã rối rít tìm doanh trại, uống nước ăn cơm, rải thảm ngủ, trong thành loạn thành một đám hỗn độn.
-Đại soái, hạ trại như vậy, rất dễ bị quân Tùy dùng lửa tấn công.
Một viên phó tướng cẩn thận nhắc nhở Lý Thần Phù.
Lý Thần Phù cũng đang vì chuyện này mà phát sầu. Quân trướng dày đặc như vậy, nếu quân Tùy từ bên ngoài bắn tên lửa vào, hậu quả không cần nói cũng biết. Nhưng hạ trại ở bên ngoài cũng rất dễ bị đánh lén và dùng lửa công, càng thêm nguy hiểm. Y trầm tư một lát ra lệnh:
-Truyền mệnh lệnh của ta, dỡ bỏ một nửa doanh trướng.
Lý Thần Phù suy xét đến việc doanh trướng không nên dày đặc như vậy, nên phân tán bớt lều trại. Cho dù có bị hỏa công thì có lẽ cũng có thể cứu kịp. Nhưng mệnh lệnh của y lại làm cho binh sĩ quân Đường oán than. Tất cả mọi người đều đã chia doanh trướng, tự sắp xếp chỗ nghỉ ngơi xong xuôi. Bây giờ lại muốn dỡ bỏ một nửa doanh trướng, ai cũng không muốn dọn đi.
Bảy mồm tám miệng chửi rửa, gầm rú, thậm chí còn vì tranh đoạt doanh trướng mà xảy ra ẩu đả, trong doanh địa loạn cào cào. Hành quân Tư Mã Triệu Thự không còn cách nào, đành phải chạy tới bẩm báo với Lý Thần Phù:
-Đại soái, binh sĩ đã rất mỏi mệt rồi, đều không chịu dỡ bớt doanh trướng, loạn vô cùng.
Lý Thần Phù tức giận nói:
-Chẳng lẽ quân lệnh của ta không có tác dụng sao?
Lúc này một tên tướng lĩnh khuyên nhủ:
-Đại soái, thật ra dỡ bớt trại cũng vô dụng. Ban đêm gió lớn, nếu thật sự bị hỏa công cũng khó có thể né tránh. Không bằng phải thêm thám tử tuần tra trinh sát,phong tỏa nghiêm mật bốn phía, một khi có biến chúng ta có thể rút khỏi thành trì.
Lý Thần Phù thấy sắc trời đã tối, binh lính đã vô cùng mỏi mệt. Không còn động đậy gì nổi, mà quan trọng hơn là thủ hạ y nói cũng rất có lý. Dỡ bớt doanh trướng cũng không thể phòng bị hỏa công.
Bất đắc dĩ, y đành phải gật đầu. Ra lệnh cho Phó tướng Lý Hàn Văn nói:
- Phái ra một ngàn thám tử tuần tra ở ngoài, phải canh phòng nghiêm mật trong vòng mười dặm, nếu có gì bất thường đều phải đến bẩm báo.
Một ngàn danh quân Đường như chớp nhoàng chạy ra ngoài thành, nghiêm mật tuần tra trong phạm vi mười dặm.
Màn đêm dần buông xuống, những âm thanh hỗn độn bên trong cũng dần dần biến mất. Các binh sĩ đều đã mỏi mệt chìm vào giấc ngủ, chỉ có hơn một ngàn binh lính đi qua lại tuần tra ở trên tường thành, cảnh giác nhìn chăm chú vào tình hình ở nơi xa.
Hơn mười dặm về phía nam, Dương Nguyên Khánh đang ở trên một đồi tuyết, lạnh lùng nhìn chăm chú vào thành trì trong tầm mắt ở nơi xa xa. Lý Thành Phù vào thành đúng như dự liệu của hắn. Lý Thần Phù không có hoài nghi Thịnh Ngạn Sư đã đầu hàng quân Tùy, đây là mấu chốt thành bại của cả cuộc chiến.
La Sĩ Tín ở phía sau cười nói:
-Ty chức bây giờ mới hiểu được kế gậy ông đập lưng ông của Điện hạ. Thành trì này không phải chính là một cái gậy sao sao?
Trình Giảo Kim có chút lo lắng nói:
-Dùng lửa thiêu có phải hơi quá tàn nhẫn không…..?
La Sĩ Tín bên cạnh cũng kinh ngạc nhìn y một cái. Tiểu tử này từ khi nào thì trở nên biết từ bi hỉ xả như vậy? Trình Giảo Kim mở miệng giải thích:
-Ta không phải là thương hại bọn chúng. Ý ta muốn nói là, nhiều quân chết cháy như vậy thật sự đáng tiếc.
-Bọn họ có thể lựa chọn, không muốn chết thì đầu hàng.
Dương Nguyên Khánh hừ lạnh một tiếng. Lúc này từ xa truyền đến tiếng vó ngựa, lính trinh sát dẫn một tên kỵ binh phóng nhanh tới, kỵ binh tiến lên khom người bẩm báo:
-Khởi bẩm Điện hạ, Bùi tổng quản để ra lệnh cho ty chức đến truyền tin tức. Đã chuẩn bị ổn thỏa, bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ.
-Lúc nào rồi?
Dương Nguyên Khánh quay đầu lại hỏi.
-Hồi bẩm điện hạ, sắp đến canh một rồi.
Thời gian hẹn đã sắp đến, Dương Nguyên Khánh nói với kỵ binh:
-Nói với Bùi tổng quản, lấy ánh lửa trong thành làm hiệu, giữ nguyên kế hoạch hành động.
-Tuân lệnh!
Kỵ binh thi lễ, quay ngựa lại chạy vội đi.
Dương Nguyên Khánh ngẩng đầu nhìn ánh trăng. Trăng như ngọc bàn, ánh trăng tinh khiết rọi xuyên qua từng đám mây đen, tựa như những tia sáng bạc soi chiếu cả vùng đất rộng lớn. Đêm tuyết yên tĩnh này vốn là một đêm để nắm tay nữ nhân thả bộ dưới ánh trăng, nhưng ánh trăng lúc này lại không che dấu được sát khí.
Cách đó không xa, mười ngàn kỵ binh quân Tùy đã chuẩn bị sẵn sàng. Đao ra khỏi võ, cung đã lên tên, đằng đằng sát khí. Trong lòng Dương Nguyên Khánh bỗng dâng lên một loại tâm trạng mong muốn chém giết dữ dội không cách nào làm giảm xuống được. Ngày tiêu diệt Lý Đường ngày càng gần… Tường thành huyện Lương Xuyên rất thấp, cao chỉ có một trượng, đã tổn hại từ xưa, có vài chỗ đã sụp đổ. Trên thành binh lính đang tuần tra qua lại, vô cùng cảnh giác. Cách đó không xa, một dòng nước xiết chảy sát cạnh phía nam tòa thành, đổ Hoàng Hà cách đó vài dặm. Từ giữa sông chia ra một dòng chảy, chảy quanh thành tạo thành một con hào bảo vệ thành. Lúc này nước sông đã đóng băng, bốn phía yên tĩnh không tiếng động, không hề có sức sống.
Rất nhiều mưu kế có thể đã dùng lâu mà vẫn hiệu quả. Nguyên nhân lần nữa thành công là ở chỗ có rất nhiều người trong cuộc đã chết, không thể nào đem bài học bi thảm truyền thụ cho những người sau, lần này cũng không phải là ngoại lệ.
Từ tường thành nhìn xuống, cứ cách mỗi mấy trăm bước là có thể thấy một cái hố. Khi gạch của thành bị long ra liền bị dân chúng trong thành trộm đi xây nhà. Mấy cái hố trở thành hang ổ của chuột rắn.
Ở góc tây nam có một động bình thường bỗng nhiên rung lên một cái, một cánh tay trắng bệch từ trong động đưa ra ngoài, ngay sau đó lộ ra một khuôn mặt nhỏ gầy. Đây không phải là một đúa nhỏ, mà là một nam tử vóc người gầy nhỏ.
Y nhìn ánh trăng một cái, rồi quay đầu lại thấp giọng nói:
-Lão ngũ, đã tới giờ rồi.
Bọn họ lại chui trở về, không bao lâu, ở góc chất gỗ ở trong thành từ từ xuất hiện một động đen. Hai binh lính quân Tùy dáng người gầy nhỏ từ trong động chui ra. Bọn họ trốn ở sau đống gỗ, cảnh giác quan sát tình hình bốn phía.
Trong bóng tối, gió Bắc gào thét trên từng doanh trướng. Cây cỏ dại mọc quanh một đại doanh, doanh trướng cách hai người gần nhất chừng ba mươi bước. Bọn họ nhìn nhau một cái, cùng gật đầu. Một tên binh lính lấy ra một cung và hỏa tiễn từ trong lòng đất, lệnh cho một tên binh lính nhanh nhẹn tạt dầu hỏa lên đống củi.
“Tạch…! Tạch…!”,sau hai tiếng nhỏ vang lên, một ngọn lửa trong tay tên lính cháy lên. Một tên binh lính khác châm lửa lên tên.
-Là ai?
Trên đầu bỗng nhiên có người lớn tiếng quát hỏi. Ánh lửa làm cho quân thủ thành chú ý. Bọn họ bị phát hiện rồi, nhưng đã đến khắc cuối cùng, tiếng dây cung đã vang lên. Một cây hỏa tiễn bay lên không, vẽ ra một đạo ánh sáng chói mắt, chuẩn xác cắm trên lều lớn. Trên lều lớn có bôi dầu, rất nhanh cháy thành một cái lỗ, hỏa tiễn rơi vào trong trướng.
Trên tường thành vang lên những tiếng cảnh báo chói tai. "T…A…N…G…G! T…A…N…G…G! T…A…N…G…G!” vang vọng trong đêm khuya yên tĩnh. Một đám lớn lính gác cầm theo trường mâu chạy dọc theo tường thành, dũng mạnh chạy đến. Bên trong thành bắt đầu xôn xao. Hai tên lính thuận tay ném cái đánh lửa vào đống gỗ. Đống gỗ lập tức bùng lên ngọn lửa màu lam, nhanh chóng lan ra. Hai tên lính chui nhanh vào động giống như chuột, không thấy bóng dáng.
Loại dầu hỏa này là loại dầu hỏa mới của quân Tùy, sau khi được kĩ thuật mới của hai người La Mã tinh luyên qua vài lần, chất dầu càng nhẹ, sức cháy càng mạnh hơn. Gỗ xây nhà đã sớm phơi nắng hong gió, rất dễ cháy. Dầu hỏa lại cộng với củi khô, ngọn lửa lớn bắt đầu thiêu đốt hừng hực.
Lúc này bên trong thành trở nên hỗn loạn. Lều bị đốt đầu tiên đã cháy dứt dây thừng, bị gió nổi lên, làm từng mảnh vải bố bị bốc cháy bay khắp tứ phía. Mấy chục cái lều xung quanh đều bị bắt lửa, lửa cháy phừng phừng. Ngọn lửa lớn như một cái miệng khổng lồ đầy máu của ma quỷ, vô tình cắn nuốt hết thảy. Thế lửa rất mạnh, chỉ một lát sau, gần như một nửa lều lớn đều bị đốt cháy.
Chiến mã bị kinh động, hí lên dữ dội. Kéo đứt dây cương phóng dọc theo tường thành. Đám binh sĩ hoảng sợ vô cùng, phóng ra khỏi trướng, phần lớn còn không có mặc giáp trụ, có người còn đi chân không. Ngọn lửa ngút trời trong thành làm cho mọi người đều hồn bay phách lạc. Bản năng sinh tồn khiến bọn họ liều lĩnh lao tới cửa thành, trong thành tiếng la khóc long trời.
Lúc này, bên ngoài thành, tiếng kèn không ngừng vang lên. Tiếng "Tu…" liên tục. Lập tức trên cả vùng đất rộng lớn, tiếng vó ngựa vang lên như sấm rền.
Hai mươi ngàn quân Tùy từ hai hướng nam bắc đánh tới. Bao vây hai cửa nam bắc của huyện thành Lương Xuyên. Tựa như bày ra hai cái túi lớn. Quân Đường chạy từ bên trong thành ra đã không còn đường nào có thể đi.
Nhưng lúc này, có thể làm tù binh của quân Tùy đã là may mắn của binh lính quân Đường. Bên trong thành đã thành biển lửa, ngọn lửa hừng hực đã nuốt chửng toàn bộ tòa thành. Thế lửa mãnh liệt thiêu rụi cả thành, binh lính quân Đường bị cháy đến la hét thảm thương, những người nhanh chân nhanh phóng ra khỏi thành thì thoát chết, còn những người không kịp chạy trốn thì táng thân trong biển lửa. Thậm chí có mấy ngàn binh lính chạy lên tường thành, liều mạng nhảy từ trên tường thành xuống.
Đại doanh của Lý Thần Phù ở giữa, y bị thân binh đánh thức, chân trần chạy ra khỏi lều lớn. Lều lớn đã là một biển lửa, toàn bộ lều lớn xung quanh y đều đã bị cháy. Bọn lính điên cuồng la hét bỏ chạy. Hai mắt Lý Thần Phù đỏ lên, cố hét to:
-Người đâu! Người đâu mau tới!
Nhưng lúc này đã không cón ai để ý đến y. Các thân binh ai nấy cũng đều tự mình chạy trốn. Bỗng nhiên phía sau y truyền lên tiếng hí của chiến mã. Lý Thần Phù quay mạnh đầu lại, trong mắt lộ ra một tia kinh hoàng. Chỉ thấy một con chiến mã bị kinh hoảng xông thẳng đến y. Lý Thần Phù trốn không kịp, hét thảm một tiếng, bị chiến mã tông bay ra ngoài, rơi trên một cái lều lớn còn chưa bị đốt, ngất ngay tức khắc.
Một hồi lâu sau, y tỉnh cố gắng đứng dậy. Hai chân và ngực lại truyền đến một trận đau đớn mãnh liệt. Xương sườn và xương đùi y đều bị tông gãy. Bốn phía ngoại trừ lửa lớn, không còn một người nào cả. Lý Thần Phù kinh hoàng hét to:
-Cứu mạng a! Người đâu mau tới cứu ta!
Không có bất kỳ người nào đáp lại. Lúc này, một tấm vải đang cháy bay xuống trước mặt y. Lý Thần Phù hoảng sợ kêu to:
-Không! Không!
Tấm vải cũng không hiểu lời y kêu ta, đã rơi trên lều lớn. Lều lớn bị đốt lên, thế lửa rất mạnh, càng lúc lại càng lớn. Ngọn lửa lớn dần nuốt hoàn toàn tiếng kêu thảm của Lý Thần Phù… Thế lửa mãnh liệt đốt cháy thành, hơn mười ngàn con chiến mã và gần bốn ngàn quân Đường bị chết cháy ở bên trong thành huyện Lương Xuyên. Mười sáu ngàn người còn lại chạy thoát ra ngoài đều bị bắt.
Trận chiến này đã hoàn toàn thay đổi thế cục của Quan Nội đạo và Hà Tây. Dương Nguyên Khánh lập tức lệnh cho Bùi Nhân Cơ dẫn mười lăm ngàn quân Phong Châu thẳng hướng Hà Tây. Cùng lúc đó, tại phía xa, Tô Định Phương tại Đôn Hoàn xa xôi cũng nhận được mệnh lệnh, thống lĩnh hơn mười ngàn kỵ binh xuất phát về hướng quận Trương Dịch.
Hai quân của Bùi Nhân Cơ và Tô Định Phương giáp công, cùng nhau tấn công tiêu diệt mười ngàn quân Đường cuối cùng của quận Trương Dịch. Còn Dương Nguyên Khánh thì ở lại quận Hội Ninh chỉnh đốn ba mươi lăm ngàn hàng quân. Hắn kiên nhẫn chờ tin tức của triều Đường…
Thịnh Ngạn Sư đầu hàng, Lý Thần Phù đã chết. Tin tức quân Hà Tây ở quận Hội Ninh thảm bại giống như mọc cánh. Chỉ gần hai này sau đã truyền tới Trường An.
Cùng lúc còn truyền đến tin ba mươi ngàn quân Tùy xuất binh đến quận Diên An, quân Đường đóng ở quận Diên An bị buộc phải rút lui về phía nam. Thất bại nặng nề liên tiếp, đả kích trầm trọng tại thủ phủ còn chưa kịp lắng xuống, cùng với tin tức Hoàng hậu nhà Đường qua đời. Bầu trời Trường An bao phủ trong mây đen, làm cho tin vui công phá được Lạc Dương cũng không thể xóa đi bầu không khí u ám ở Trường An.
Phủ Tần Vương, Lý Thế Dân mới vừa chiến thắng từ Lạc Dương trở về. Nghênh đón y không có tiếng chiêng trống vui vẻ, không có phụ hoàng dẫn bá quan lại ra nghênh đón, càng không có dân chúng Trường An mang giỏ cơm ấm canh ra đón.
Chỉ có một loạt đả kích trầm trọng. Thành Trường An bị Dương Nguyên Khánh lãnh mười ngàn kỵ binh quân Tùy dùng cách đánh lén công phá. Phụ hoàng bị ép rút quân khỏi Lạc Dương. Đây nghĩa là đợi hai mươi ngàn quân Đường tử trận của y liều chết đánh hạ Lạc Dương, sau cùng lại dâng hai tay cho quân Tùy.