Tên thủ lĩnh của quân Tùy bộ dạng vô cùng mập mạp, tuổi chừng ngoài ba mươi, hai con mắt y lúc nào cũng vô cùng giảo hoạt.
Người này chính là Bàn Ngư năm đó, nhưng mà hiện tại chẳng còn ai gọi y là Bàn Ngư nữa. Tên y là Ngư Toàn Hồng, mọi người thường gọi y là Ngư tham quân, hiện nay đang giữ chức Lục Sự Tham Quân của quận Ngũ Nguyên, đồng thời chủ quản công tác kinh doanh của huyện Ngũ Nguyên. Các hoạt động kinh doanh của Phong Châu và Ô Đồ Bộ cũng do y toàn quyền phụ trách, trong hai năm vừa qua y đã từng tới Ô Đồ Bộ hai lần.
Lần này y phụng mệnh Dương Nguyên Khánh khẩn cấp tới Ô Đồ Bộ. Trải qua gần một tháng trời lặn lội đường xa, cuối cùng bọn họ cũng tới được nha trướng của Ô Đồ Bộ.
-Ngư tham quân, đó chính là doanh trướng của Ô Đồ Bộ sao?
Một gã Giáo Úy chỉ vào doanh trướng phía xa xa hỏi.
Ngư Toàn Hồng mắng lớn:
-Bà nội nó, cuối cùng cũng tới rồi!
Y vung tay hô to:
-Các huynh đệ, theo ta đi hưởng thụ gái đẹp Hiệt Dát Tư thôi!
Đám quân Tùy lớn tiếng hoan hô rồi theo Ngư tham quân đi về hướng doanh trướng ở phía xa.
Ô Đồ Bộ là một bộ tộc của Đột Quyết, là bộ lạc Ô Đồ của con rể Khải Dân Khả Hãn, từng là thế lực lớn thứ hai ở Đột Quyết. Năm Đại Nghiệp thứ sáu, Khải Dân Khả Hãn chết bất đắc kỳ tử, Thủy Tất Khả Hãn bất chấp tranh luận lên đăng vị, vì thế mà bên trong Đột Quyết xuất hiện nội chiến. Ô Đồ không thừa nhận Thủy Tất Khả Hãn lên đăng vị liền thống lĩnh hơn mười vạn quân của bản tộc di chuyển về hướng tây bắc khống chế được Hiệt Dát Tư bộ và Đô Ba bộ ở Thiết Lặc. Trong tay y có hơn hai mươi vạn giáp binh, được gọi là Bắc Đột Quyết, luôn đối địch với Thủy Tất Khả Hãn. Hai bộ tộc này giao chiến với nhau đã hơn mười năm, có thắng có bại. Nhưng Thủy Tất Khả Hãn từ sau khi được Triều Tùy trợ thủ, kỹ thuật chế tạo cung nỏ cũng ngày càng tăng cao. Nhờ có cung tiễn hùng mạnh, cuối cùng vào mùa thu Đại Nghiệp năm thứ chín Thủy Tất Khả Hãn đã đánh Ô Đồ bộ đại bại. Quân Ô Đồ bộ bị đánh thảm hại phải trốn đi thật xa, từ vùng Khố Tô rời tới lưu vực sông Kiếm Thủy, cùng sống chung với Hiệt Dát Tư bộ.
Hai năm trôi qua, Ô Đồ bộ cũng đã dần dần thoát khỏi sự ám ảnh của trận đại bại rồi, binh lực cũng từ tám vạn người tăng lên tới hai mươi vạn người. Điều quan trọng hơn nữa là bọn họ cũng đã nắm bắt được kỹ thuật chế cung tiên tiến, lại phối hợp với chiến đao sắc bén của người Hiệt Dát Tư nữa, quân lực vì thế mà trở nên vô cùng cường thịnh.
Chuyến đi sứ tới Ô Đồ bộ lần này Ngư Toàn Hồng phải gánh vác sứ mệnh vô vùng quan trọng. Y có nhiệm vụ phải thuyết phục Ô Đồ bộ từ phía bắc tấn công nha trướng của Đột Quyết, ép quân Đột Quyết phải lui binh.
Ô Đồ nghe nói Ngư Toàn Hồng đã tới liền tự mình ra ngoài trướng nghênh đón. Hai người ôm nhau cười lớn, hai người đã từng gặp nhau nhiều lần nên đã khá thân thiết. Ngoài ra tính cách của Ngư Toàn Hồng nhanh nhẹn cởi mở, yêu thích nữ sắc làm Ô Đồ và các thuộc hạ cảm thấy vô cùng thân thiết, ai nấy đều quý mến y.
-Vẫn sắp xếp như thói quen cũ sao?
Ô Đồ cười nói:
-Ta đã sai người tìm cho ngươi hai thiếu nữ Hiệt Dát Tư xinh đẹp nhất rồi.
Thói quen cũ của Ngư Toàn Hồng là rượu thịt no say rồi mới ôm hai thiếu nữ Hiệt Dát Tư đi ngủ. Rượu sắc no say tinh thần sảng khoái xong, ngày hôm sau mới bắt đầu bàn chuyện chính sự.
Không ngờ Ngư Toàn Hồng lại lắc đầu cười khổ nói:
-Lần này nếu làm theo như quy tắc cũ thì Tổng quản chém đầu ta mất, chúng ta bàn chính sự trước đi!
Ô Đồ lập tức đoán được Ngư Toàn Hồng gánh vác trọng trách trên vai tới đây mà. Y vội vàng sai thuộc hạ đi sắp xếp cho quân Tùy rồi ôm vai Ngư Toàn Hồng đi vào trong đại trướng:
-Đi thôi! Chúng ta nói chuyện chính sự trước, sau đó sẽ bàn tới quy tắc cũ sau!
Hai người vào trong đại trướng rồi ngồi xuống. Ngư Toàn Hồng hiện giờ đã có thể nói tiếng Đột Quyết khá lưu loát, gã liền đem tin tức Thủy Tất Khả Hãn đích thân thống lĩnh ba mươi vạn đại quân tiến nam hạ cho Ô Đô nghe. Ô Đồ giật mình kinh ngạc, Đốt Cát lại dẫn ba mươi vạn đại quân nam hạ sao?
-Ngươi có thể khẳng định đại quân Đột Quyết đang tấn công Phong Châu sao?
Chuyện này vô cùng quan trọng, hiện giờ đang là mùa xuân, chỉ còn khoảng một hai tháng nữa là tới thời kỳ dê sinh sản, những người chăn nuôi sẽ vô cùng bận rộn. Thời điểm này nếu không phải Phong Châu bị tấn công thì Ô Đồ cũng sẽ không lo nhiều chuyện như vậy.
Ngư Toàn Hồng lắc đầu:
-Không phải ta khẳng định mà là Tổng quản khẳng định. Người nói bất kể là mối hận xưa hay là lợi ích thì Thủy Tất Khả Hãn lần này nhất định sẽ dốc toàn lực tấn công Phong Châu. Tổng quản hy vọng Ô Đồ có thể tuân theo ước định hai bên đã thống nhất trước đó mà xuất binh tiến công doanh trướng Đột Quyết.
Ngư Toàn Hồng lấy ra một phong thư do chính tay Dương Nguyên Khánh tự viết đưa cho Ô Đồ xem:
-Ngài xem đi!
Ô Đồ nhận lấy bức thư, nội dung thư và những gì Ngư Toàn Hồng nói không có gì khác lắm. Giữa y và Dương Nguyên Khánh đã ký kết hiệp ước hỗ trợ về quân sự nên tất nhiên y sẽ không mặc nhiên đứng nhìn. Ô Đồ trầm tư một lát nói:
-Ý của Dương tổng quản là muốn ta tấn công Đột Quyết chứ không phải phái binh viện trợ Phong Châu. Đúng không vậy?
-Đúng vậy, phủ Tổng quản Phong Châu vì chuyện này còn mở cuộc họp để thảo luận. Rốt cuộc là mời Bắc Đột Quyết trực tiếp tới tiếp viện cho Phong Châu hay tấn công doanh trại của Đột Quyết, ép Đột Quyết lui binh? Lúc đó hai phương án này được mọi người tranh luận rất kịch liệt, xét về mặt hiệu quả thì trực tiếp viện trợ Phong Châu sẽ có hiệu quả hơn. Nhưng Tổng quản nói nếu như Ô Đồ bộ trực tiếp tham chiến thì rất có khả năng Thủy Tất Khả Hãn sẽ tổ chức tấn công Ô Đồ bộ quy mô lớn một lần nữa. Với thực lực như hiện giờ, Ô Đồ bộ vẫn còn thua xa Thủy Tất Khả Hãn, Tổng quản không muốn Ô Đồ bộ bị tiêu diệt nên Tổng quản muốn Ô Đồ bộ gián tiếp trợ giúp Phong Châu.
Ô Đồ yên lặng gật gật đầu, y cũng là lãnh đạo nên y hiểu được Dương Nguyên Khánh nói như vậy rõ ràng chỉ là tìm một cái cớ mà thôi. Nguyên nhân thực sự thì Ô Đồ thực sự cũng nghĩ ra được.
Một khi quân Tùy ở Phong Châu bắt tay với Bắc Đột Quyết tiến hành xâm lược Thủy Tất Khả Hãn ở phía nam, vậy thì tính chất của trận chiến này sẽ thay đổi rất lớn. Nếu như vậy Dương Nguyên Khánh sẽ phá vỡ đại nghĩa chống cự dị tộc xâm lược của mình mà biến thành trân chiến liên quân có lợi ích với một ngoại tộc khác để đối phó với một ngoại tộc.
Ô Đồ có thể hiểu được nỗi khổ của Dương Nguyên Khánh, y trịnh trọng đáp ứng nói:
-Được rồi! Ta sẽ dẫn tám vạn đại quân tấn công doanh trại Đột Quyết, ép Đốt Cát phải lui binh.
Trên bến tàu huyện Cửu Nguyên, ba mươi chiếc thuyền hai tầng lớn lẳng lặng thả neo xuống bến tàu. Lớp băng ở Hoàng Hà cũng đã tan hơn phân nửa, những tảng băng vụn vặt còn lại bập bềnh trên sông nhưng cũng không đủ sức để tạo sự uy hiếp tới những con tàu kia.
Lúc này, xe ngựa dừng chật kín hết bến tàu, đám binh lính đang thay nhau vận chuyển những chiếc hòm lên thuyền. Một đám lão nhân cùng phụ nữ và trẻ em đang ở trên bờ kiên nhẫn chờ đợi để lên thuyền, họ đều là gia quyến của các quan lớn ở Phong Châu chuẩn bị di tản khỏi đây. Số người này đã là đám người cuối cùng rút lui khỏi Phong Châu rồi.
Người nhà Dương Nguyên Khánh đứng bên bến tàu, Dương Nguyên Khánh ôm đứa con thứ Dương Tĩnh của mình vào lòng, tay nắm chặt tay đứa con trưởng Dương Ninh, hai đứa con gái thì đứng phía sau hắn. Đối với đám trẻ mà nói giờ phút này chỉ có phụ thân mới đem lại cho chúng cảm giác an toàn nhất. Trưởng nữ của Dương Nguyên Khánh là Dương Băng giờ đã mười tuổi, dung nhan thanh tú xinh đẹp, ôn nhu dịu dàng. Nó nắm chặt tay muội muội yên lặng đi theo phía sau phụ thân.
Dương Nguyên Khánh đã có một đại gia đình. Đầu năm mới hắn đã cưới Giang Bội Hoa, Uất Trì Oản làm thiếp. Xuất Trần hiện giờ cũng đang mang trong mình đứa con thứ hai, cái thai hiện giờ đã được hơn sáu tháng, Lục Trà cũng đã có bầu rồi.
Số lượng thành viên trong gia đình không ngừng tăng lên khiến trách nhiệm trên đôi vai của những người làm cha làm mẹ cũng nặng thêm vài phần.
-Phụ thân, chúng ta chuyển nhà sao?
Đứa con thứ Dương Tĩnh mà Dương Nguyên Khánh đang ôm trong lòng nhẹ nhàng hỏi.
Dương Nguyên Khánh cười nói:
-Đúng vậy! Ở đây mùa xuân bão cát quá lớn, chúng ta tới phía nam, nơi đó có nhiều cây hơn. Chẳng phải Tĩnh nhi thích ngồi thuyền sao, lần này chúng ta sẽ đi thuyền.
-Phụ thân, con thích ngồi thuyền.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Tĩnh nở một nụ cười rất tươi. Nó có dáng vẻ rất nho nhã, rất giống với mẫu thân A Liên của nó.
Đứa con cả Dương Ninh của Dương Nguyên Khánh vừa tròn sáu tuổi. Nó rất giống Dương Nguyên Khánh, thân thể cường tráng cao lớn, miệt mài đọc sách luyện võ. Nó đã hiểu được không ít chuyện trên đời, nhưng dù sao thì nó cũng còn nhỏ nên vẫn còn cái vẻ ngây thơ của trẻ con.
-Phụ thân, con cũng biết võ công, con có thể ở lại giúp người chống lại người Đột Quyết được không?
Dương Nguyên Khánh vỗ vỗ vai nó cười nói:
-Thằng nhỏ này, tới quận Linh Võ đừng nghĩ là được nghỉ ngơi, phải chịu khó đọc sách luyện võ, nhất định không được lười biếng. Còn nữa, mỗi ngày phải kiên trì tới hồ nước luyện đao. Nếu con dám lười biếng thì cha sẽ cho con ăn roi biết chưa.
Dương Ninh lè lưỡi, thực sự nó cũng có ý nghỉ muốn lười biếng nghỉ ngơi.
Lúc này, trưởng nữ Dương Băng nhẹ nhàng kéo cánh tay phụ thân, cẩn thận dặn dò:
-Phụ thân, cha nhất định phải giữ gìn đấy!
Dương Nguyên Khánh thương yêu nhất, cảm thấy áy náy nhất chính là đứa con gái trưởng của mình. Thời gian hắn ở cùng con nhỏ quá ngắn ngủi, chớp mắt một cái mà từ một tiểu nha đầu đã biến thành một cô nương mười tuổi rồi. Chuyện này khiến Dương Nguyên Khánh cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, đồng thời nó cũng nhắc nhở hắn phải dành thời gian cho người thân nhiều hơn nữa.
-Băng nhi, trên đường phải chăm sóc mẫu thân. Bà ấy đang mang bầu, con nhất định phải cố gắng chăm sóc người, đừng có mà chỉ lo ham chơi biết chưa.
-Phụ thân yên tâm, Băng nhi sẽ chăm sóc mẫu thân thật tốt.
Trưởng nữ của Dương Nguyên Khánh thực chất chỉ mới có chín tuổi, nhưng nó rất hiểu chuyện, cũng rất cẩn thận chu đáo khiến Dương Nguyên Khánh thấy vô cùng vui mừng.
Nhìn đám trẻ đáng yêu của mình, hắn tự nhủ mình phải bảo vệ bọn nhỏ không để chúng phải chịu bất cứ chút tổn thương nào, trận đại chiến này với quân Đột Quyết hắn nhất định không được thua.
Tiếng chuông lên thuyền vang lên, đám gia quyến trên bờ lục tục lên thuyền. Vì mỗi gia đình đều có nha hoàn tôi tớ, hòm rương cũng nhiều nên thường là mỗi nhà một thuyền. Người nhà Dương Nguyên Khánh ngồi trên chiếc thuyền thứ hai, trưởng tử Dương Ninh vô cùng nghịch ngợm chạy nhanh như sóc lên thuyền.
Dương Tĩnh thấy ca ca lên thuyền thì vội vàng hét lớn, Dương Nguyên Khánh thả nó xuống để hai tỷ tỷ dẫn nó lên thuyền.
Bùi Mẫn Thu đi lên rồi cười nói:
-Chàng không tiễn bọn thiếp một đoạn sao?
Dương Nguyên Khánh vô cùng cảm kích sự khoan dung, độ lượng, tâm địa lương thiện của thê tử mình. Nàng luôn quản lý gia đình gọn gàng ngăn nắp, chưa bao giờ Dương Nguyên Khánh phải lo lắng về việc nhà. Cái này chính là đạo lý thê hiền gia đạo hưng. (ý nói có vợ hiền thì gia đình hạnh phúc, phát đạt)
Hắn lắc đầu cười nói:
-Ta phải tới thành Đại Lợi ngay bây giờ, mọi người đi đường bảo trọng, cứ an tâm ở quận Võ Linh chờ tin thắng lợi của ta.
Bùi Mẫn Thu thản nhiên cười:
-Vậy thiếp xin chúc các chàng kỳ khai đắc thắng (thắng ngay từ trận đầu), chúng thiếp lên thuyền đây.
-Ừ, mọi người đi đi!
Dương Nguyên Khánh lại quay đầu lại nhìn qua mấy thê thiếp một lượt. Đột nhiên hắn phát hiện không thấy A Tư Đóa ở đó, hắn ngạc nhiên hỏi:
-A Tư Đóa đâu?
Bùi Mẫn Thu thở dài:
-Cô ấy không muốn đi, cô ấy nói cô ấy là tội nhân, một mực muốn ở lại cùng chàng tác chiến, thiếp khuyên thế nào cô ấy cũng không nghe.
-Vớ vẩn!
Sắt mặt Dương Nguyên Khánh trầm xuống, hắn vẫn luôn lo lắng cho A Tư Đóa, không ngờ tới giờ phút then chốt thì nàng lại gây chuyện.
Bùi Mẫn Thu cũng khuyên hắn:
-Phu quân, tâm tình cô ấy không được tốt, chàng phải thông cảm cho cô ấy nhiều hơn, từ từ khuyên bảo cô ấy.
Dương Nguyên Khánh trong lòng hiểu rất rõ, hắn bèn thở dài nói:
-Được rồi! Ta sẽ khuyên bảo nàng, bảo nàng cưỡi ngựa tới quận Linh Võ.
Mọi người lên thuyền, chiếc thuyền lớn từ từ khởi hành. Dương Nguyên Khánh cũng mấy thê nữ đứng bên bờ sông vẫy tay cáo biệt. Hắn ngóng nhìn chiếc thuyền lớn chậm rãi rời khỏi bến tàu chạy về hướng Hoàng Hà.
Dương Nguyên Khánh cưỡi ngựa một mạch vội vã trở về huyện thành Cửu Nguyên. Lúc này huyện thành Cửu Nguyên đã trở thành một tòa thành trống không, những con đường ngày trước rộn ràng người qua lại hiện giờ chỉ còn một khoảng không vắng vẻ. Người đi đường không có, chỉ có những toán sĩ binh đang cưỡi ngựa đi tuần tra mà thôi, gần như toàn bộ dân chúng ở đây đều đã tản cư đi nơi khác rồi. Những người không đi tản cư được như người già góa bụa và trẻ em cũng đều bị quan phủ ép lên thuyền đưa đi nơi khác hết rồi. Toàn bộ quan viên trong huyện cũng đều di tản tới quận Linh Võ, toàn bộ quận Ngũ Nguyên hiện giờ đều do quân Phong Châu tiếp quản.
Dương Nguyên Khánh cưỡi ngựa phi thẳng tới phủ đệ của mình, cánh cửa lớn đã khóa lại, trước cửa có vài tên binh đang canh gác. Hắn quay người xuống ngựa hỏi:
-Trong phủ còn có người sao?
-Hồi bẩm tổng quản, trong phủ trống không, không còn ai cả.
Dương Nguyên Khánh cảm thấy khó hiểu, A Tư Đóa rốt cuộc đi đâu rồi. Hắn lại hỏi:
-Công chúa đâu? Mọi người có nhìn thấy công chúa không?
Một gã binh lính nói:
-Khoảng nửa canh giờ trước ty chức có thấy nàng cưỡi ngựa rời khỏi thành, trên người mặc võ trang, còn mang theo cả hành lý nữa.
-Nàng ấy có nói đi đâu không?
-Ty chức không dám hỏi, công chúa mặc áo giáp, lưng đeo cung đao, bộ dáng đằng đằng sát khí.
Dương Nguyên Khánh bất đắc dĩ, A Tư Đóa không biết đã đi về hướng nào rồi, hiện giờ hắn cũng không thể lo nổi cho nàng nữa. Hắn đành quay ngựa lại dẫn hơn ba trăm cận binh cưỡi ngựa chạy về hướng thành Đại Lợi.
……
Trưa ngày hôm sau Dương Nguyên khánh đã tới thành Đại Lợi. Lúc này các quan lớn và đốc quân của quân Phong Châu đều đã tề tựu ở thành Đại Lợi. Dương Nguyên Khánh tổ chức hội nghị động viên trước trận chiến ở Nghị sự đường.
Nghị sự đường cũng không rộng lắm, hơn bốn mươi người đứng chật kín cả gian phòng. Không ai nói câu nào, người nào người nấy đều vô cùng nghiêm túc, ánh mắt tràn đầy sự khẩn trương và mong chờ.
Ba người Tần Quỳnh, La Sĩ Tín, Ngưu Tiến Đạt ngồi cùng một chỗ, bọn họ nửa tháng trước vừa mới tới Phong Châu thì đã gặp phải trận đại chiến ác liệt ở Phong Châu rồi.
Trước mắt, ba người bọn họ tạm thời đảm nhiệm chức Đô úy dân đoàn. Theo quy định của Phong Châu, những võ tướng mới vào nhất định phải nhậm chức ở dân đoàn hai tháng rồi sau đó mới được chuyển làm quan quân chính quy. Tần Quỳnh, La Sĩ Tín tuy có quan hệ rất tốt với Dương Nguyên Khánh nhưng bọn họ cũng không thể phá bỏ quy tắc này được.
-Các vị sứ quân, các vị tướng quân, ta đã nhận được tin tình báo chính xác rồi. Ba mươi vạn kỵ binh Đột Quyết mang theo quân nhu lương thảo đang tiến công về hướng Phong Châu, tốc độ tuy không nhanh nhưng mục tiêu lại rất rõ ràng.
Dương Nguyên Khánh thanh âm trầm thấp, hắn cố gắng chậm rãi nói để tất cả mọi người hiện diện ở đó đều có thể nghe rõ lời hắn nói. Hắn dùng một cây gỗ chỉ vào tấm bản đồ nói:
-Đại quân Đột Quyết men theo Âm Sơn tới đây, đây là đường lối tiến công truyền thống của chúng. Thật may là chúng không phải men theo Hoàng Hà tới Hà Sáo. Như vậy năm tòa thành trì của chúng ta cũng có thể được bảo toàn.
Ngừng lại một lát, Dương Nguyên Khánh lại nói:
-Trận này chính trận chiến ác nghiệt nhất mà quân Phong Châu gặp phải. Mọi người nhất định phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, rất có thể trong chúng ta sẽ có người phải hy sinh trong trận chiến. Đây là chuyện mà không ai trong chúng ta mong muốn nhưng chúng ta cũng không thể không đối mặt với nó. Tuy nhiên nhìn từ một góc độ khác thì đây cũng là một cơ hội cho chúng ta, đây là cơ hội cho chúng ta đánh tan toàn bộ quân Đột Quyết. Vậy nên lần này cho dù chúng ta phải thiệt hại lớn thì cũng phải khiến cho quân Đột Quyết trả giá đắt, khiến bọn chúng ít nhất trong vòng mười năm không dám đi xâm chiếm nữa.
Nói tới đây Dương Nguyên Khánh buông cây gỗ xuống, hắn nhìn Lý Tĩnh gật gật đầu, rồi lại quay lại nói với các tướng lĩnh:
-Tiếp theo Lý Tư Mã sẽ nói về tình hình bố trí binh lực cụ thể cho mọi người.
Dương Nguyên Khánh ngồi xuống. Lý Tĩnh đứng lên nói với mọi người:
-Các vị tướng quân, việc bố trí binh lực lần này như sau. Bảy vạn đại quân trong số mười vạn đại quân sẽ ở lại, ba vạn còn lại sẽ đóng giữ ở quận Linh Võ. Tám vạn dân đoàn cũng chỉ lưu lại ba vạn, năm vạn còn lại cũng đóng giữ ở quận Linh Võ….
Việc bố trí binh lực lần này Dương Nguyên Khánh đã suy nghĩ rất cặn kẽ mới đưa ra quyết định. Mục tiêu chiến lược của hắn rất rõ ràng, vừa làm quân đội Đột Quyết thiệt hại nặng nề vừa ra sức bảo toàn lực lượng.
-Mười vạn quân chủ yếu lấy phòng ngự làm chính, lần lượt phân bố ở bốn tòa thành trì: thành Đại Lợi, thành Cửu Nguyên, thành Vĩnh Châu và thành Hà Khẩu. Bốn nơi này đều có vị trí chiến lược quan trọng, chỉ cần trấn giữ chắc được bốn vị trí quan trọng này thì quân Đột Quyết cũng không dám tấn công bừa bãi. Kế hoạch tác chiến lần này chắc mọi người đã nắm được rồi, mọi người hãy xem thật kỹ. Ta còn muốn nhắc nhở mọi người hai chuyện nữa, một là bốn tòa thành trì nhất định phải liên hệ chặt chẽ với nhau, phải đảm bảo thông tin được an toàn. Ngoài ra còn có quân đội viện trợ ở bốn thành, ước chừng năm ngàn kỵ binh do Lý Tĩnh thống soái.
…..
Cuộc họp kết thúc, các tướng quân người nào người nấy cưỡi ngựa phi nhanh về các thành trì phòng ngự. Dương Nguyên Khánh thì dẫn ba người Tần Quỳnh đi thị sát ở trên thành. Từng cỗ máy bắn đá, pháo đá, cung nỏ được dựng lên dựa vào tường. Những tảng đá được xếp chồng chất như núi, trong kho hàng cất giữ một số lượng tên lớn cùng với rất nhiều thùng dầu hỏa tới từ quận Diên An nữa.
Dương Nguyên Khánh nhìn chăm chú vào mấy ngàn sĩ binh đang bố trí phòng ngự ở cánh đồng rộng lớn phía bắc thành Đại Lợi. Đứng nhìn một lúc lâu sau hắn mới quay đầu cười nói với ba người kia:
-Nửa tháng này mọi người cảm thấy Phong Châu thế nào?