Mấy ngày nay, trong lòng Hoàng Quân Hán vừa là khẩn trương vừa là chờ mong, dù sao Lý Hiếu Cung cũng là Quận vương Hà Gian, y buộc tội nhất định sẽ có hiệu quả, cho dù là đắc tội với Tề vương, nhưng ít ra vợ bé của gã có thể trở về, gã có thể bảo vệ tôn nghiêm. Nhưng trong lòng Hoàng Quân Hán còn có một chút bất an, dù sao Tề vương cũng là con của Hoàng Đế, thật sự Thánh Thượng sẽ giáng tội con mình sao?
Vừa rồi Lý Hiếu Cung phái thân binh tìm đến gã, Ngự Sử của triều đình đã đến, điều này làm cho trong lòng Hoàng Quân Hán khong yên, gã biết là việc mình chờ đợi đã đến.
Mới vừa đi tới trước lều lớn trung quân, lại nghe thấy từ trong lều lớn truyền ra tiếng tức giận quát lớn của chủ tướng Lý Hiếu Cung:
- Sao lại không đủ chứng cớ? Việc này trước tiên phải điều Tề vương về kinh, rồi đổi soái. Sau đó mới bàn đến chuyện khác, hiện tại đại chiến sắp tới, Thánh Thượng cũng không có đổi soái, phải cần chứng cớ gì, trận này bảo ta phải đánh như thế nào?
Hoàng Quân Hán dừng bước, trong lòng gã nguội lạnh đi một nửa, chứng cớ không đủ, gã làm có chứng cớ gì? Chẳng lẽ không có chứng cớ không thể trừng phạt Tề vương sao?
Lúc này lại nghe thấy được âm thanh của Ngự Sử:
- Quận Vương điện hạ, dù sao y cũng là Tề vương, nếu đưa y trở về Trường An, không phải là nói cho vua và dân chúng là thật sự y cướp đoạt vợ bé của đại tướng sao? Khi đó làm cho bệ hạ giấu mặt đi đâu. Điện hạ, ngài cũng thông cảm một chút cho sự khó xử của Thánh Thượng.
Nếu vừa rồi trong lòng chỉ có nguội lạnh một nửa, vậy thì bây giờ trong lòng Hoàng Quân Hán hoàn toàn rơi vào hố băng, chuyện gã lo lắng nhất cuối cùng đã xảy ra. Thánh Thượng vốn là không muốn xử phạt con mình, mà là tìm lý do đến giúp Lý Nguyên Cát giải vây. Hoàng Quân Hán cười buồn bã, khó trách Lý Nguyên Cát không kiêng nể gì cướp người con gái của gã, cũng là bởi vì Vương tử phạm pháp, không có khả năng bị tội như thường dân.
Trong lều lớn, Lý Hiếu Cung chắp tay sau lưng đi qua đi lại, trong lòng đã phẫn nộ tới cực điểm, y không thể ngờ rằng kết quả sẽ như thế này. Thánh Thượng phái Ngự Sử đến, không phải là vì bảo vệ công lý, mà là vì che đậy, y tưởng rằng bằng một tờ tấu chương, Thánh Thượng có thể triệu hồi Lý Nguyên Cát trước, đổi một Nguyên soái, và đợi đánh xong trận này, sau đó lại điều tra, đây là cách làm bình thường.
Nhưng Thánh Thượng đã thiên vị làm cho hy vọng của y sụp đổ, ngược lại làm cho cục diện trở nên phức tạp hơn. Dưới tình hình này, làm sao Lý Nguyên Cát có thể phối hợp tác chiến với mình, Thánh Thượng vì cái gọi là tôn nghiêm đế vương phải làm hỏng toàn bộ chiến cuộc.
Lý Hiếu Cung không phải Hoàng đế, cho nên y không thể giải thích trái tim của đế vương sao lại thế.
Lúc này, Lý Hiếu Cung ngẩng đầu, thấy Hoàng Quân Hán đứng ở trước cửa lều, lập tức trong lòng cảm thấy áy náy, thu lại sự ph trên khuôn mặt, miễn cưỡng cười nói:
- Hoàng Tướng quân, đây là Ngự Sử phụng chỉ đến điều tra việc lần trước, tướng quân vào đi!
Hoàng Quân Hán mặt vẫn như cũ đi vào, vội thi lễ với Lý Hiếu Cung và Vu Chí Ninh một cái, không nói được một lời. Lý Hiếu Cung vỗ nhẹ bả vai gã, không kìm nổi thở dài nói:
- Ngồi xuống trước đã!
Hoàng Quân Hán ngồi xuống, lạnh lùng thản nhiên nói:
- Ngự Sử có cái gì muốn hỏi sao?
Vu Chí Ninh ho khan một tiếng, cười nói:
- Thánh Thượng rất thông cảm với cảnh ngộ của Hoàng Tướng quân, đối với những gì Tề vương đã làm cũng rất tức giận, cho nên đặc biệt sai ta đến điều tra chân tướng. Nếu thật sự có chuyện này, nhất định sẽ nghiêm khắc trừng phạt Tề vương, xin Hoàng Tướng quân yên tâm.
Hoàng Quân Hán cười nhạt một tiếng:
- Ta đoán rằng vợ bé của ta hiện giờ hẳn là chết rồi, đã bị Tề vương giết người bịt miệng, ta còn có cái gì để nói đâu?
Trên mặt Vu Chí Ninh lộ ra vẻ xấu hổ, cười khan nói:
- Không thể nói như vậy được, nếu Tề vương dám cả gan làm như vậy, y chỉ biết tội thêm một bậc, Hoàng Tướng quân phải tin bệ hạ khoan dung ngay thẳng.
Hoàng Quân Hán vẫn lạnh lùng như trước nói:
- Vậy ngươi cần hỏi ta cái gì?
Vu Chí Ninh tinh thần phấn chấn, vội vàng nói:
- Chính là việc Tề vương cướp đi ái thiếp của Hoàng Tướng quân, Hoàng Tướng quân có chứng cớ gì hay không?
Hoàng Quân Hán suy nghĩ một chút nói:
- Thân binh của ta chỉ ra và xác nhận, có thể tính là chứng cớ không?
Vu Chí Ninh lộ vẻ bối rối:
- Thân binh của Hoàng Tướng quân sợ rằng không ổn, tốt nhất là người thứ ba chứng nhận, hoặc là có chứng cớ gì trực tiếp, ví dụ như đồ vật gì bên người Tề vương rơi ở hiện trường, hiện tại lại nằm trên tay Hoàng Tướng quân.
Rốt cục Hoàng Quân Hán ức chế trong lòng không chịu nỗi phẫn nộ, gã bực tức nói:
- Làm cho Ngự Sử thất vọng rồi, ta không có bất kỳ chứng cớ nào! Có lẽ ta thật sự là vu cáo hãm hại Tề vương.
- Cái này…
Vu Chí Ninh nhìn thoáng qua Lý Hiếu Cung, vẻ mặt rất khó xử, trong lòng Lý Hiếu Cung hiểu được, y nghĩ vấn đề rất đơn giản, cho dù Thánh Thượng muốn xử phạt, đại thần trong triều đình cũng thông cảm cũng sẽ không làm cho Tề vương bị phạt. Ví dụ như gã Vu Ngự Sử ngay trước mắt này, trong lòng bọn họ, so với mọi thứ thì duy trì hình tượng của đế vương đều rất quan trọng.
Kết quả cuối cùng Lý Hiếu Cung cũng nghĩ đến, đơn giản là Thánh Thượng sẽ bồi thường Hoàng Quân Hán một mặt nào đó, sau đó chuyện này lập tức không giải quyết được gì.
Trong lòng Lý Hiếu Cung thở dài một tiếng, lòng người khó đoán, quan trường phức tạp, không phải y có thể dự đoán được, y cười khổ một tiếng nói:
- Ngự Sử đi đường đã mệt mỏi, đi xuống nghỉ ngơi trước đi!
Vu Chí Ninh biết là Lý Hiếu Cung muốn nói với Hoàng Quân Hán một chút, lão gật nhẹ đầu, đứng dậy đi cùng thân binh nghỉ ngơi trước. Trong lều lớn chỉ còn lại Lý Hiếu Cung và Hoàng Quân Hán, trong lều vô cùng yên tĩnh, không khí có vẻ có chút căng thẳng.
Một lúc sau, Hoàng Quân Hán thở dài:
- Dự đoán Vạn Xuân của ty chức đã không còn trên thế gian này, đánh tới y có ý nghĩa gì? Chuyện này ty chức nhận biết được, ai bảo y là Tề vương.
Lý Hiếu Cung cảm thấy áy náy nhìn gã, tình ý sâu xa nói:
- Đợi đánh xong trận này, chúng ta về Trường an, ta sẽ nói rõ chuyện này với Thánh Thượng, ta tin tưởng Thánh Thưởng sẽ cho ngươi một câu trả lời, có lẽ ngươi có thể nhận được một niềm vui bất ngờ.
Hoàng Quân Hán trầm mặc không nói, gã hiểu được Lý Hiếu Cung nói cái gì là niềm vui bất ngờ? Trong lòng y dâng lên một sự sỉ nhục lớn, nhưng y vẫn kiềm chế được phẫn hận trong lòng, Lý Hiếu Cung lại vỗ bờ vai của y:
- Đợi chiến tranh chấm dứt, ta sẽ đi tìm Thánh Thượng, nhưng hiện tại tạm thời gác lại chuyện này, đại chiến đã đến, chúng ta phải toàn lực đối phó với Vương Thế Sung, Dương Nguyên Khánh có thể sẽ qua sông?
Hoàng Quân Hán cả kinh:
- Dương Nguyên Khánh sẽ qua sông sao?
Lý Hiếu Cung thần sắc vô cùng ngưng trọng:
- Ta vừa nhận được tin tình báo, trên mặt sông ở bến Phong Lăng xuất hiện rất nhiều thuyền, ta nghi ngờ Dương Nguyên Khánh sẽ vượt qua sông từ bến Phong Lăng.
- Nhưng quân phòng thủ của chúng ta ở bến Phong Lăng chưa tới hai nghìn người.
- Cho nên ta mới lo lắng!
Lý Hiếu Cung lo lắng nói:
- Quyết không thể để Dương Nguyên Khánh cắt đường lui của chúng ta.
Y nhìn thoáng qua Hoàng Quân Hán, lại nói:
- Ngươi có thể dẫn sáu nghìn người cốt lõi đến huyện Văn Hương phòng thủ, hai nghìn người đóng quân ở đó cũng sẽ thuộc sự chỉ huy của ngươi, khi cần thiết, ngươi có thể sử dụng dầu hỏa phong tỏa mặt sông, Dương Nguyên Khánh đã từng châm dầu hỏa phong tỏa mặt sông ở quận Hà Nội để đối phó với Lý Mật, hiệu quả rất tốt.
- Hàm Cốc Quan không thủ sao?
Hoàng Quân Hán hỏi.
Lý Hiếu Cung thở dài một tiếng:
- Mặt khác ta sẽ phái người đi phòng thủ ở Hàm Cốc Quan, quan trọng là huyện Văn Hương, nơi này mới là nơi quan trọng trong quan trọng của việc phòng ngự.
Hoàng Quân Hán yên lặng gật nhẹ đầu:
- Ty chức sẽ xuất phát ngay!
*****
Đêm càng về khuya, đã sắp đến canh một. Lý Hiếu Cung vẫn như mọi ngày ngồi đọc sách trong lều lớn, nhưng hôm nay dòng suy nghĩ của y vô cùng nôn nóng không yên, y luôn cảm thấy có điều gì làm cho y cảm thấy sợ, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể là việc của Hoàng Quân Hán và thái độ của Thánh Thượng, nhưng trong lòng y vẫn có cảm giác mình nôn nóng không yên và chuyện này không có vấn đề gì, là có việc khác.
Lý Hiếu Cung chắp tay sau lưng đi lại trong lều lớn, khi y đi được vòng thứ năm, bỗng nhiên có một suy nghĩ trong đầu gã lóe lên, như bị sét đánh trúng, y đứng đó không nhúc nhích, y đã nghĩ đến chuyện gì làm cho mình lo âu bất an, là việc Dương Nguyên Khánh và Vương Thế Sung, đã bảy tám ngày rồi, không ngờ không có chút động tĩnh nào, việc này thật sự là rất lạ, chẳng lẽ là ….
Trong lòng gã dâng lên một cảm giác cực kỳ bất an, gã cảm thấy Dương Nguyên Khánh cũng biết việc Hoàng Quân Hán, cho nên y mới có thể lặng yên như vậy.
Đúng lúc này, âm thanh của thân binh truyền đến từ ngoài cửa lều rất khẩn trương:
- Điện hạ, binh lính tuần tra trinh sát bẩm báo, phát hiện trên mặt sông có điều khác thường!