Mục lục
Thiên Hạ Kiêu Hùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xuất Trần bỏ mũ xuống, cởi áo choàng ra, cô ngồi xuống trước một cái bàn gỗ tử đàn ấn tượng, cười nói:

-Một quán rượu lại có thể dùng bàn gỗ tử đàn, thật không biết chủ nhân của quán rượu này là ai, lại xa xỉ như thế này.

Dương Nguyên Khánh cười mỉm:

-Nếu chủ nhân của quán rượu này là ta thì sao?

Xuất Trần ngạc nhiên, cô liền mỉm cười:

-Chàng lại hay nói đùa, tổng quản U Châu đường đường không làm, lại có thể mở quán rượu, cái này không phải là phong cách làm việc của chàng mà.

-Nàng vẫn là người hiểu ta nhất.

Xuất Trần cười vui vẻ đắc ý:

-Tất nhiên, điểm này ngay cả Mẫn Thu đều thừa nhận không bằng thiếp.

Dương Nguyên Khánh cười cười, nói với một người tỳ nữ:

-Rượu và thức ăn ta đã gọi rồi, mau mang lên nhé!

Dương Nguyên Khánh đi tới phía trước cửa sổ, từ đây có thể nhìn rõ khu thương nghiệp của toàn bộ chợ Phong Đô. Cách đó không xa là chợ Mễ, trên đường lớn chợ Mễ người đông nghìn nghịt, đầu người dày đặc, trên một đoạn đường ngắn ngủi chặt ních mấy nghìn người, tiếng la hét ầm ĩ, liên tiếp những tiếng gào thét, tất cả mọi người đều đang tranh giành chen lấn mua lương thực.

Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu, sự xuất hiện của cảnh tượng này có lẽ nên nói là nằm trong dự đoán của hắn.

Lúc này có tiếng gõ cửa, một vệ binh nói:

-Đại tướng quân, họ tới rồi.

-Cho họ vào!

Một lát sau, hai người từ bên ngoài bước vào, một người trước là thủ lĩnh thân binh của Dương Nguyên Khánh Trương Thắng, người còn lại là Khang Ba Tư. Xuất Trần đứng sững một lúc, cô lập tức hiểu được, Dương Nguyên Khánh không phải là tới ăn cơm, mà là tới đây gặp bọn họ. Nhưng cô vẫn có chút nghĩ không ra, vì sao không gặp mặt ở nhà, sao phải tới đây?

Dương Nguyên Khánh cười rồi nói với cô:

-Nàng ngồi đây một lát, ta nói với họ mấy câu.

Xuất Trần gật đầu:

-Chàng đi đi!

Dương Nguyên Khánh lệnh cho bọn tỳ nữ lui ra, hắn đi ra phòng ngoài, cho hai người ngồi xuống.

Trên thực tế, quán rượu này đúng là trụ sở tình báo của Dương Nguyên Khánh ở kinh thành, do thủ lĩnh thị vệ Trương Thắng dùng tên giả mua lại, mà Khang Ba Tư đang kinh doanh một đế quốc thương nghiệp khổng lồ ở chợ Phong Đô, vốn đầu tư chín phần mười đều là Dương Nguyên Khánh đầu tư vào.

-Hôm qua Thánh Thượng đã chính thức tuyên bố chiến tranh Triều Tiên lần thứ hai. Sự phản ứng của kinh thành như thế nào?

Trương Thắng lắc đầu nói khổ sở:

-Tin tức này có thể nói đã dâng lên một làn sóng lớn, mỗi người đều đang tranh giành thu mua lương thực, giá gạo tăng vọt, một đấu gạo từ bốn trăm văn một đêm tăng vọt lên bảy trăm văn. Hơn nữa giá vàng và giá bạc cũng tăng gấp ba lần, trên thị trường đã không đổi được vàng bạc.

-Không chỉ là lương thực!

Bên cạnh đó, Khang Ba tư nói tiếp:

-Hiện tại cái gì cũng đang tranh mua, tơ lụa, lá trà, rượu, súc vật, châu báu, thiết bị sắt. Trước mỗi cửa hàng đều chật ních người, giá cả đều đang tăng. Ôi! Trước đây là tiền rẻ vật đắt, tin tức chiến tranh vừa công bố, mọi người đều phát điên như nhau.

Khang Ba Tư lấy ra một hộp sắt từ trong lòng, nói:

-Thuộc hạ đưa cho Đại tướng quân xem cái này, Đại tướng quân liền biết vì sao hiện tại giá hàng hóa càng ngày càng đắt, đời sống dân thường khó khăn.

Khang Ba Tư mở hộp sắt, từ bên trong lấy ra hai mươi đồng tiền ngũ thù, từng đồng đặt trên bàn. Y đem đồng tiền thứ nhất đưa cho Dương Nguyên Khánh:

-Đây là tiền ngũ thù năm Khai Hoàng, Đại tướng quân hẳn là rất quen thuộc.

Dương Nguyên Khánh nhận lấy miếng tiền đồng, hắn thật sự rất quen, hồi nhỏ đồng tiền này có thể mua một chén nước mật, hoặc có thể mua một cái bánh nhân thịt dê.

-Đại tướng quân, lượng đồng nguyên chất của năm tiền ngũ thù năm Khai Hoàng rất cao. Trên cơ bản đạt được 95%, nhưng hiện tại trên thị trường đã không nhìn thấy nữa, mọi người đều cất nó đi.

Khang Ba Tư lại cầm một đồng tiền đưa cho hắn:

-Đây là tiền ngũ thù năm Đại Nghiệp, đúc vào năm Đại Nghiệp thứ hai, lượng đồng nguyên chất là 83%, trên thị trường cũng có, nhưng đã không còn nhiều nữa.

-Đây cũng là tiền ngũ thù năm Đại Nghiệp, đúc vào năm Đại Nghiệp thứ ba, lượng đồng nguyên chất 80%, giống cái trước, trên thị trường đã không còn nhiều.

Khang Ba Tư đẩy mười bảy đồng tiền còn lại lên phía trước:

-Những cái này đều là tiền thông hành hiện giờ, một nửa là tiền quan, một nửa là tiền tư.

-Tiền tư sao?

Dương Nguyên Khánh hỏi vẻ kinh ngạc:

-Bây giờ đã bắt đầu có người tạo ra tiền tư sao?

Khang Ba Tư gật đầu:

-Sau năm Đại Nghiệp thứ năm đã xuất hiện rồi, quan phủ đã giết một nhóm người tạo tiền tư, nhưng không có tác dụng, tiền riêng càng ngày càng lan tràn, hàm lượng đồng lại càng thấp, mời Đại Tướng quân xem.

Khang Ba Tư nhặt lên một đồng tiền, dùng sức bẻ, tiền bị gẫy thành hai miếng:

-Đây là kiểu tiền quan nhiều nhất trên thị trường. Năm ngoái đúc ra số lượng lớn, lượng đồng nguyên chất nhiều nhất 20%. Cái này vẫn tốt, tiền tư ngay cả 20% cũng không có, còn có tiền sắt số lượng lớn, thậm chí tiền vải.

Dương Nguyên Khánh có điểm không rõ, hỏi:

-Cái gì gọi là tiền vải?

-Ở đây thuộc hạ có.

Trương Thắng lấy ra hai miếng vàng cực mỏng từ trong lòng, đưa cho Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh nhận loại tiền vải này, không khỏi ngây người, đây là hai mảnh vải, cắt thành hình dáng của tiền đồng.

Khang Ba Tư lắc đầu cười đau khổ:

-Kiểu tiền vải này cũng lưu thông, nhưng tiện nhất, mười tiền này bằng một tiền sử dụng. Hiện tại tiền gì cũng có, đủ loại, thương nhân không để lại tiền, thu được tiền mục nát, thì lỗ vốn, cho nên kinh doanh rất khó làm, làm một phiếu kinh doanh, phân biệt rõ tiền cũng tốn mất nửa ngày.

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, hắn có thể lý giải, mức độ sụp đổ lớn của một vương triều cũng là sự sụp đổ của nền kinh tế. Vấn đề lớn nhất của triều Tùy là mất trật tự, nếu Dương Quảng nghe theo đề nghị của Lý Cảnh, hạ quyết tâm dùng thời gian ba năm khôi phục trật tự, như vậy sức mạnh của quốc gia sẽ có thể khôi phục lại dần dần. Nhưng con đường mà Dương Quảng đi lại hoàn toàn tương phản, cuộc chiến tranh Triều Tiên lần một của năm Đại Nghiệp thứ tám vừa mới chấm dứt, thời gian mới cách vài tháng, lại bắt đầu cuộc chiến tranh Triều Tiên lần thứ hai, như thế, thiên hạ làm sao có thể không loạn.

Thực ra Dương Nguyên Khánh cũng hiểu được tâm tư của Dương Quảng. Theo Dương Quảng, chiến tranh Triều Tiên không có cái gì gọi là lần thứ hai, lần thứ ba, chỉ có một lần, chẳng qua lần thứ hai và lần thứ ba đều là sự tiếp diễn của lần thứ nhất. Ông ta cho rằng chiến tranh lần đầu tiên chỉ là đánh chưa xong. Ông ta cũng không thừa nhận thất bại, cho nên phải tiếp tục đánh.

Nhưng sự cảm nhận của người trong thiên hạ lại không giống vậy, lần đầu tiên chính là thất bại, sau đó không để ý người trong thiên hạ chết sống ra sao, lại phát động lần thứ hai, lần thứ ba, tự nhiên mất hết lòng dân.

Lý Cảnh người trung thành và tận tâm với Đại Tùy đã bị giết, lấy cái chết của Lý Cảnh chặn mồm của hàng trăm quan lại, hơn nữa những người gian nịnh như Vũ Văn Thuật, Ngu Thế Cơ, Hộc Tư Chính lại được trọng dụng, Đại Tùy làm sao có thể không mất.

Dương Nguyên Khánh khẽ thở dài. Hiện tại chiến tranh Triều Tiên lần thứ hai đã không thể tránh né, thiên hạ đại loạn ngay trước mắt, hắn nhất định phải suy nghĩ rõ ràng về các loại nguy hiểm.

Nghĩ vậy, Dương Nguyên Khánh nói với Trương Thắng:

-Tình báo của Trường An và Giang Đô phải thành lập nhanh một chút. Tình báo ở Trường An có thể tạm thời xây dựng trong cửa hàng Khang Ba Tư ở chợ Tây, sau đó sẽ mở rộng dần ra.

Hắn lại hỏi Khang Ba Tư:

-Không có vấn đề gì chứ!

Khang Ba Tư gật gật đầu:

-Cửa hàng rất to, còn có hầm, đủ cho trăm người náu mình.

Trương Thắng suy nghĩ rồi nói:

-Tình báo bên Trường An, ta quyết định để Lưu Chính phụ trách, y vốn dĩ chính là người Trường An, làm việc rất chăm chỉ.

-Cái này do ngươi quyết, nếu cần tài chính cứ việc lấy từ chỗ lão Khang.

Dương Nguyên Khánh vỗ vỗ vào bả vai Khang Ba Tư cười nói:

-Hôm nào ta phải kiểm tra tài khoản của ngươi, xem người có thậm thụt tiền của ta không.

Khang Ba Tư cười gian xảo:

-Ngươi cứ việc đi thăm dò, sổ tài chính ta đều dùng văn Túc Đặc viết, muốn ta phiên dịch giúp không?

-Ngươi là tên xảo quyệt.

Dương Nguyên Khánh cười cho y một quyền vào vai, hắn nhìn Trương Thắng có chút nhíu mày, liền hỏi:

-Có vấn đề gì sao?

-Đại tướng quân, chính là bên Giang Đô, thuộc hạ không biết nên bắt tay từ đâu.

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:

-Cái này hôm nay ta cũng tìm ra nguyên nhân chủ yếu rồi. Ta và Bùi gia đã nói chuyện xong, cửa hàng thuốc lớn nhất Giang Đô là Tế Thế Đường, chính là Bùi gia mở, họ đã chuyển nhượng hiệu thuốc bắc cho ta. Ngươi sẽ lấy hiệu thuốc này làm điểm tình báo. Ngươi trước tiên phái ba mươi anh em qua đó, nếu cần tài chính do Bùi gia cung cấp, mạng lưới quan hệ của Bùi gia bên đó rất quen thuộc. Họ sẽ giúp đỡ ngươi, ngoài ra, ta lại đưa cho ngươi 200 người, trong vòng năm nay, thành lập được điểm tình báo của thành U Châu, Tương Dương và Thành Đô. Bên kia Tương Dương, Bùi gia cũng sẽ giúp ngươi một tay.

-Ty chức rõ!

-Còn có một việc quan trọng, ta cần hai người các ngươi phối hợp cùng nhau.

Dương Nguyên Khánh quay đầu lại nhìn Xuất Trần ngồi ở trong buồng, thấp giọng nói:

-Một khi nghe được tin tức ai tạo phản, bất luận người tạo phản là ai, các ngươi lập tức nghĩ ra biện pháp chuyển tới kinh thành tới nhà của ta, đưa tới Phong Châu. Sự việc trọng đại như vậy, nhớ không được chậm trễ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK