Mục lục
Thiên Hạ Kiêu Hùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Vân vội vàng đến Dương phủ, cũng không vội đi gặp phụ thân Dương Thận, mà trực tiếp đến tìm Trịnh phu nhân. Trịnh phu nhân là mẫu thân trên danh nghĩa của Dương Nguyên Khánh, Bùi Mẫn Thu kia trên danh nghĩa chính là con dâu của bà ấy, việc này đương nhiên phải nói cho Trịnh phu nhân trước.

Mối quan hệ của Dương Vân và Trịnh phu nhân từ trước chỉ có thể xem là bình thường, không có mối quan hệ đối xử chân thành với nhau, cũng không gặp mặt xem như kẻ thù. Nàng sở dĩ vội đem việc này nói cho Trịnh phu nhân biết, là muốn đem sự đố kị trong lòng nàng chuyển qua cho Trịnh phu nhân, sau đó trong lòng nàng sẽ thoải mái hơn. Tóm lại, Dương Nguyên Khánh và nàng không có thâm thù đại hận gì, nàng tội gì phải canh cánh trong lòng về việc này.

Vào trong sân của Trịnh phu nhân, lại vừa lúc thấy thê tử của Dương Tích Thiện, Nhạc phu nhân đang cùng nói chuyện với Trịnh phu nhân, nàng liền cười rồi đi vào trong:

- Đại tẩu, lâu rồi không gặp.

Bởi vì Dương Ước qua đời, Dương Huyền Cảm lấy tư cách là con trưởng liền tiếp quản trưởng quyền của gia tộc họ Dương, mà ông ấy lại là Lễ Bộ Thượng Thư, sự vụ trong triều bận rộn, không rảnh hỏi han về những việc vặt trong gia tộc, hơn nữa lại là người sợ vợ, nên đem việc này giao cho thê tử. Cứ như vậy, Trịnh phu nhân đã nắm giữ đại quyền trong ngoài của Dương gia, giống như Hạ Nhược Vân Nương năm đó.

Dương Tố tuy rằng sớm đã qua đời, lại để lại cho gia tộc tài sản kếch xù, đất đai, phòng ốc, cửa hàng, núi rừng, bãi chăn nuôi cùng với số vàng bạc châu báu không đếm xuể, chỉ kho hàng để tiền và tơ lụa còn có vài tòa, tài sản kếch xù này bị Trịnh phu nhân nắm giữ.

Trịnh phu nhân nắm giữ khối tài sản kếch xù là chuyện thứ nhất, đem vật quý báu mà Dương Tố yêu quý nhất, <Lạc Thần phú đồ> của Cố Khải Chi dâng cho Tiêu Hoàng hậu, sau đó con trưởng của bà ta Dương Tuấn liền bị triệu hồi kinh, làm Lễ Bộ Lang Trung, con thứ Dương Vanh cũng làm Hổ Nha thị vệ.

Tiền của tuy rằng quan trọng, nhưng so với tiền đồ của con trai bà ta quan trọng hơn, càng quan trọng hơn là, tiền của là của gia tộc, mà con trai là của riêng mình.

Một hai năm này, con đường làm quan của nhà mẹ đẻ đắc ý, nhà chồng nắm giữ quyền lớn, Dương gia trên dưới người người đều nịnh bợ bà ta, tâm tình của Trịnh phu nhân rất tốt. Hôm nay thê tử của Dương Tích Thiện, Nhạc phu nhân đến tìm bà ta, đó là muốn cầu ba ta chiếm miếng đất năm mẫu của phường Gia Thiện, phân cho đứa con Dương Nguy, lý do là Dương Nguy đã thăng cấp làm phó lang tướng Ưng Dương.

Trịnh phu nhân lại không đồng ý, trong tòa nhà kia bà ta sớm đã cho con thứ của mình Dương Vanh, Dương Nguy chỉ là một thứ tôn, làm sao có thể tranh tòa nhà cùng với đích thứ tôn được?

Bà ta đang xụ mặt không đồng ý, nghe thấy có người gọi, vừa quay đầu lại, đã thấy bát cô Dương Vân đi vào sân.

Nhạc phu nhân là nữ thương nhân, trong nhà không có bối cảnh, mà trượng phu của Dương Vân lại là Thủ Tịch Nội sử xá nhân của triều đình, đối với chính con trai hữu dụng của mình, bà ta không thèm để ý Nhạc phu nhân, đứng dậy cười rồi ra đón.

- Hôm nay bát cô sao lại rảnh rỗi đến đây vậy?

Bà ta thân mật tiếp đón Dương Vân vào trong nội đường, Dương Vân cũng khinh thường lườm Nhạc phu nhân, ngay cả hỏi thăm cũng chẳng muốn hỏi. Nhạc phu nhân trong lòng tự ti, chỉ ngượng ngùng đứng dậy cáo từ.

Trịnh phu nhân lạnh lùng nói:

- Tòa nhà kia rất nhiều tộc nhân đều yêu cầu, dựa theo chính trước thứ sau, vẫn chưa đến phiên các ngươi, ngươi không cần đề xuất nữa đâu.

Nhạc phu nhân trong lòng xấu hổ và căm giận, lại không dám nổi giận, chỉ xoay người căm phẫn rời khỏi.

Trịnh phu nhân liếc bà ấy một cái, khinh thường bĩu môi:

- Cô ta có con trai làm quan quân ở biên tái, cô ta cho rằng mình rất giỏi rồi, muốn có tòa nhà, ngay cả trai trưởng còn không có, làm sao đến lượt cô ta, nằm mơ đi!

- Con trai của cô ta là Béo tam lang sao!

Trịnh phu nhân hừ một tiếng:

- Mặc kệ là ai, chính trước thứ sau, đây là quy củ của Dương phủ rồi.

Dương Vân không có hứng thú đối với sự việc của Dương Tích Thiện, nàng ta muốn nói là việc Cáo mệnh phu nhân.

- Đại tẩu, ta tới là muốn nói cho người biết một chuyện.

- Chuyện gì?

Trịnh phu nhân thấy nàng ta tỏ vẻ kỳ lạ, không khỏi hơi sửng sốt.

- Đại tẩu, người còn nhớ rõ việc của thê tử Nguyên Khánh chứ?

Nhắc tới hai chữ ‘Nguyên Khánh’, sắc mặt của Trịnh phu nhân tỏ vẻ lạnh lùng, đã xa cách nhiều năm, bà ta vẫn kiêng kị cái tên này, Trịnh phu nhân cười lạnh một tiếng:

- Ta biết, nàng ta không phải không có cáo mệnh sao? Đường đường là trưởng nữ của Bùi gia, không ngờ lại gả cho một đứa con riêng, ngay cả cáo mệnh cũng không có được, thật là mất mặt!

Dương Vân thở dài:

- Nhưng mà… hôm nay nàng ta đã được cáo mệnh rồi.

- Cái gì!

Trịnh phu nhân ngạc nhiên, vẻ đắc ý trên mặt bà ta biến mất, có chút lúng túng nói:

- Nàng ta được mấy phẩm!

- Đại tẩu đoán xem?

Trịnh phu nhân là Chính tứ phẩm cáo mệnh, đó là do kinh nghiệm lý lịch hai mươi năm của trượng phu bà ta mới có được, nghĩ đến Bùi Mẫn Thu mới có mười sáu tuổi mà đã được tứ phẩm cáo mệnh, so với bà ta chỉ thấp hơn nửa cấp, trong lòng bà ta cực kỳ không thoải mái, bà ta hơi bĩu môi:

- Theo lý nàng ta đáng lẽ được từ tứ phẩm mới đúng, nhưng kinh nghiệm lý lịch của trượng phu nàng ta quá kém, ta đoán nhiều nhất là ngũ phẩm.

Bà ta thấy Dương Vân lắc lắc đầu, không khỏi ngẩn cả người, trong lòng bốc lên một luồng ghen ghét:

- Nàng ta không phải là được tứ phẩm chứ?

Dương Vân không kìm nổi thở dài, thấp giọng nói:

- Là từ nhất phẩm!

Trịnh phu nhân giống như bị sét đánh, cả người đều ngây dại, miệng nửa ngày không khép lại được, Dương Vân cười khổ một tiếng:

- Đại tẩu, tỷ không ngờ đúng không!

Sau một hồi, ánh mắt Trịnh phu nhân bỗng trợn tròn, vê nắm đầu kêu một tiếng the thé, cảm xúc kích động khác thường:

- Dựa vào cái gì! Nàng ta dựa vào cái gì! Trượng phu nàng ta chỉ là con vợ lẽ của Dương gia. Không, là con riêng, nàng ta dựa vào cái gì lại được nhất phẩm cáo mệnh?

Trịnh phu nhân đố kị đến suýt nổi điên lên, bà ta nắm tay của Dương Vân vội nói:

- Vân nương, ngươi có lầm không, nghe lầm không, nhiều nhất là từ tứ phẩm, nàng ta sao lại có thể được từ nhất phẩm?

Dương Vân nhìn Trịnh phu nhân cuồng loạn, trong lòng nàng lập tức thấy thoải mái. Con người luôn biết tìm sự an ủi trong sự bất hạnh của người khác, phải rồi! Bùi Mẫn Thu được từ nhất phẩm cáo mệnh, không biết sẽ có bao nhiêu người đố kỵ đến phát điên, và có quan hệ gì với bà ta. Dương Vân trong lòng thoải mái, liền giả vờ thở dài nói:

- Ta cũng rất tức giận, cảm thấy không thể như vậy, nhưng sự thật là vậy rồi, khi tuyên chỉ ta vừa lúc ở bên cạnh, nghe được rất rõ ràng, người Bùi gia đều vui mừng hoan hô.

Trịnh phu nhân không có sức ngồi xuống, ngay cả Dương Vân cáo từ, bà ta cũng không để ý tới, lúc này trong đầu bà ta tất cả đều bị một chữ lấp đầy, đó chính là ‘Hận’!

Bà ta hận Hoàng đế không nhìn rõ thân phận con vợ lẽ của Dương Nguyên Khánh, bà ta hận trượng phu bất lực, liều chết tranh tới tước vị vẫn chỉ là ‘Giả Sở công’, khiến cho bà ta hưởng thụ không được mùi vị nhất phẩm cáo mệnh, ở nhà mẹ đẻ không nhấc đầu lên nổi. Bà ta càng hận ông trời bất công, thê tử của tôn trưởng Dương gia chỉ là thất phẩm sắc mệnh phu nhân, ngay cả chữ ‘Cáo’ cũng không đến lượt.

Đã hơn một năm vui vẻ trong lòng, đã bị Dương Vân mang đến một câu phá hủy hết.

Lúc này, nha hoàng ở ngoài cửa bẩm báo:

- Phu nhân, lão gia trở về rồi!

Trịnh phu nhân liền nhảy dựng lên, bà ta nhìn thấy trượng phu Dương Huyền Cảm đã đi vào sân, bèn ngậm sự phẫn nộ xông về phía ông ta.

- Ha ha! Phu nhân, dường như tâm tình có chút không tốt, ai lại chọc giận bà rồi?

- Ông còn có mặt mũi hỏi sao, ông thật là vô dụng, tôi bị người khác dẫm lên chân, ông còn dám cười!

Tin Bùi Mẫn Thu đạt được nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, đã nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành, trong phạm vi quyền quý ở kinh thành đã gây nên sóng to gió lớn. Một phu nhân trẻ tuổi mới mười sáu tuổi đạt được nhất phẩm cáo mệnh, tuy rằng vào đầu kỳ xây dựng Đại Tùy có tiền lệ, nhưng mà kể từ sau năm Đại Nghiệp, sự việc này vẫn là lần đầu phát sinh khiến vô số các mệnh phụ quý phu nhân trở nên đố kị. Các nàng dùng đủ loại phương thức để gây áp lực với trượng phu, để biểu đạt sự bất mãn trong lòng các nàng.

Nhưng sức ảnh hưởng của chuyện này cũng không chỉ giới hạn phạm vi phu nhân trong kinh thành. Một số trọng thần mẫn cảm chính trị cũng ý thức được, thê tử Dương Nguyên Khánh được trọng phong chỉ là một tín hiệu, ẩn sau chuyện này, rất có thể là Thánh thượng trọng thưởng với Dương Nguyên Khánh.

Đối với Bùi Mẫn Thu được nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, các đại thần thường cũng sẽ không để ý, nữ nhân được phẩm giá có thể đại diện cho cái gì đâu? Nhưng Dương Nguyên Khánh sẽ được trọng phong, có người lại rất để ý, hơn nữa không chỉ ngừng ở một người.

Tòa nhà của Nội Sử Lệnh Nguyên Thọ nằm ở phường Tích Thiện, là một tòa nhà chiếm hơn bốn mươi mẫu đất. Lúc chạng vạng, một chiếc xe ngựa đứng ở ngoài cửa Nguyên phủ, Thiếu giám nội điện Lý Uyên từ trên xe ngựa xuống, vội vàng đi trên bậc thang ở cửa. Nguyên Thọ con trai của Nguyên Mẫn đã đợi lâu.

Anh ta thấy Lý Uyên đã đến, vội vàng nghênh đón:

- Lý thiếu giám, phụ thân đang chờ ở thư phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK