Vừa quay đầu lại thì thấy một nam tử mặc áo hoàng bào bước nhanh về phía mình. Dương Nguyên Khánh lạp tức liền nhận ra, đó là Thái Tử Dương Quảng.
Dương Nguyên Khánh bốn năm trước, là năm thứ hai mươi Khai Hoàng thì đã từng gặp Dương Quảng. Lúc đó Dương Quảng làm chủ soái quân tiến công vào phía tây Đột Quyết. Ông nội Dương Tố là phó soái. Tuy lúc đó chỉ gặp hai lần, đã cách đây bốn năm rồi nhưng Dương Nguyên Khánh liếc mắt một cái đã nhận ra.
Hắn liền vội vàng quỳ xuống hành lễ:
-Ty chức Dương Nguyên Khánh khấu kiến Thái Tử điện hạ!
Dương Quảng vội vàng nâng hắn dậy, nói bên tai hắn:
-Thánh Thượng đã băng hà. Ngươi đừng nói ra.
Dương Nguyên Khánh chấn động, Thánh Thượng không ngờ đã băng hà rồi sao? Dù là thông tin vô cùng đột nhiên nhưng Dương Nguyên Khánh vẫn kìm nén được sự căng thẳng trong lòng.
- Tôi có thể làm được gì cho Thái Tử điện hạ?
- Ngươi làm vệ sĩ bên ta, cùng ta tiến vào tẩm cung. Ai dám cản đường thì lập tức giết ngay!
Dương Nguyên Khánh vẫn còn đang suy xét làm thế nào để kể về chuyện hắn ẩu đả với Đạt Đầu Khả Hãn với Dương Kiên. Cố gắng nói ít ý nhiều, không ảnh hưởng đến người bệnh nghỉ ngơi, không ngờ Dương Quảng xuất hiện đột ngột khiến hắn thay đổi nhiệm vụ. Thánh Thượng đã băng hà. Dương Nguyên Khánh trong lòng mờ mịt. Nhưng Dương Quảng không cho hắn bất cứ thời gian nào để suy xét, kéo tay hắn, hai người người đi trước kẻ đi sau cùng bước nhanh lên bậc thềm.
Bây giờ hắn vẫn đang ở chỗ cổng lớn của tẩm cung, đi tiếp vào phía trong nữa còn có hai tầng cửa cung. Lúc này thông tin Dương Kiên đã băng hà còn chưa được truyền ra ngoài. Cửa tẩm cung vẫn yên tĩnh như bình thường. Hai mươi vệ sĩ cầm kích đứng ở trước cổng. Dương Quảng và Dương Nguyên Khánh nhanh bước đi đến cổng. Đội trưởng đội hộ vệ chặn họ lại.
- Thái Tử điện hạ, Thánh Thượng chưa tuyên vào, xin ở ngoài cửa chờ.
- Thánh Thượng tuyên Dương tướng quân yết kiến, các ngươi không biết sao?
Dương Quảng lớn tiếng quát, lại nhanh chóng đánh mắt với Dương Nguyên Khánh một cái.
Dương Nguyên Khánh trên người không có binh khí. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào cây đao lớn ở bên sườn của đội trưởng đội hộ vệ. Cây kích đó là kích sắt. Cây đao đó chắc cũng là đao thật. Đó chắc hẳn là một cây đao vô cùng sắc bén. Chuôi cây đao cách hắn tầm năm thước. Dương Nguyên Khánh quyết định đánh cược phen này.
Đội trưởng đội hộ vệ thái độ kiên quyết:
-Thánh Thượng chưa tuyên triệu thì bất cứ ai cũng không được vào!
Bỗng nhiên, Dương Quảng chỉ vào trong điện:
-Các ngươi xem, chẳng phải người tuyên chỉ đến rồi sao?
Trong lúc đội trưởng đội hộ vệ quay đầu đi, Dương Nguyên Khánh đột nhiên phát động. Động tác nhanh chóng vô cùng, một phén liền rút ngay cây đao bên sườn của ông ta. Cây đao vừa vung lên, xoẹt sáng một cái máu trên cổ của đội trưởng đội hộ vệ liền phun ra, kêu thảm ngã xuống đất. Máu tươi phun lên người Dương Quảng.
Biến cố bất chợt này khiến cho mười chín người hộ vệ đều sợ ngây người ra. Không đợi bọn họ phản ứng, Dương Nguyên Khánh thân như sét đánh, lưỡi dao như tia chớp, giết liên tục mấy người. Trong phút chốc, bốn người ở gần cửa lớn nhất đều bị chết dưới đao của hắn. Dương Quảng cũng phối hợp ăn ý, khi đội trưởng đội hộ vệ ngã xuống, hắn liền đi ngay vào tẩm cung.
Mười lăm hộ vệ gác cổng khác đều phản ứng. Họ hô hoán lớn lên, chọc kích về hướng của Dương Nguyên Khánh, Dương Nguyên Khánh nhướn chân lên, kích của đội trưởng đội hộ vệ đã rơi vào tay hắn. Tay trái của hắn múa đao, tay phải múa kích, đâm bên trái, chọc bên phải, hung mãnh vô cùng. Trong khoảnh khắc lại có vô số người kêu thảm nằm trên vũng máu.
Còn lại mấy tên nhìn thấy hắn dũng mãnh như thế, thế không thể đỡ được thì đều sợ đến mức hô to một tiếng rồi xoay người chạt trốn. Dương Nguyên Khánh túm lấy hai thanh đao từ giữa thắt lưng hai gã hộ vệ, tay cầm kích dài đuổi theo về hướng Dương Quảng.
Cổng lớn tẩm cung tuy chỉ có hai mươi hộ vệ nhưng ở quảng trường và tren hành lang đối diện thì lại có gần trăm tả vệ sĩ binh. Dương Nguyên Khánh giết được mấy chục người rất mau lẹ, khiến cho tất cả số người còn lại sợ ngây người ra.Chưa đợi bọn họ phản ứng lại, Dương Nguyên Khánh và Dương Quảng đều đã người trước người sau xông vào tẩm cung rồi.
Bên ngoài cổng lớn bỗng nhiên một trận đại loạn. Tiếng cảnh báo vang lên “Keng, keng, keng”, có hộ vệ kêu lớn lên:
-Bắt thích khách!
Tiếng hét lên tuy là như thế, các binh lính vẫn không dám dễ dàng lọt vào tẩm cung. Bọn họ đang đợi mệnh lệnh của Trực Các tướng quân Hạ Thiếu Khang.
Hạ Thiếu Khang chừng ba mươi tuổi, dáng người khôi ngô, cao lớn vạm vỡ, võ nghệ cực kỳ cao cường, được xưng là tướng giỏi nhất tả hữu vệ. Y bắn cung trăm phát trăm trúng. Một cây xà mâu y sử dụng đến xuất quỷ nhập thần. Y sớm đã là thị vệ bên cạnh của Hoàng đế Dương Kiên rồi, trở thành tâm phúc sớm nhất của Tả Vệ tướng quân Nguyên Mân, dần dần được thăng lên làm Trực Các tướng quân. Y đảm nhiệm chức vụ này gần tám năm, rất có kinh nghiệm, chuẩn bị năm nay sẽ thăng lên làm Tả Vệ tướng quân.
Hạ Thiếu Khang là quan chỉ huy tối cao đang trực trong cung hôm nay. Y là một trong sáu Trực Các tướng quân.Vốn hôm nay không phải là y trực nhưng hoàng đế Dương Kiên hai ngày nay bệnh tình nặng thêm, thời cơ đã chín muồi. Liễu Thuật liền lệnh cho y đổi thành hôm nay đi làm, chuẩn bị đêm nay động thủ.
Hạ Thiếu Khang đang ở trong phòng suy nghĩ phương án động thủ cụ thể. Giết Dương Quảng thì rất dễ dàng, mấu chốt là ông ta là cấp trên của y. Cửa Tả Vệ tướng quân Sử Tường kia nữa, y rất có khả năng đêm nay sẽ vào cung canh giữ.
Ngay khi Hạ Thiếu Khang cúi đầu trầm tư là lúc một gã thái y vội vàng đến trước cửa phòng gõ cửa. Hạ Thiếu Khang ra mở cửa. Vẻ mặt gã thái y vô cùng cổ quái. Y không hỏi sửng sốt:
-Thế nào? Xảy ra chuyện gì rồi sao?
- Nhanh đi bẩm báo... Liễu Thượng thư, Thánh Thượng.....đã.... băng.... hà!
Thái y căng thẳng nên nói không còn rõ.
- Cái gì!
Hạ Thiếu Khang chấn động. Y ngây người ra hồi lâu rồi quay mạnh người về phòng. Y lấy ra từ đầu giường một tờ giấy đã chuẩn bị sẵn, vẫy tay gọi một tên lính tâm phúc đến trước mặt nói:
- Ngươi lập tức đưa cái này cho Liễu Thượng Thư, lập tức đi ngay!
Tâm phúc tiếp nhận lấy tờ giấy liền lập tức đi ngay. Hạ Thiếu Khang chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng đầy lo lắng. Thánh Thượng bỗng nhiên băng hà, kế hoạch đêm nay bị loạn hết cả lên. Y nên làm thế nào? Hay bây giờ động thủ luôn?
Nhưng chuyện này vô cùng trọng đại. Không có lệnh của Liễu Thuật thì y không dám tùy tiện hành động. Hạ Thiếu Khang cũng không biết đi đi lại lại trong phòng bao nhiêu vòng rồi nữa. Y cũng đang lo lắng chờ đợi tin tức từ tâm phúc. Tâm phúc đó hẳn là đã đến đó sớm rồi, sao lại vẫn chưa quay lại chứ.
Hạ Thiếu Khang lòng nóng như lửa đốt. Bỗng nhiên hướng đại bảo điện truyền đến tiếng chuông “Keng, keng, keng”. Đây là tiếng chuông cảnh báo. Hạ Thiếu Khang ngây ngẩn cả người, đã xảy ra chuyện gì?
Một lát sau, một gã lính chạy vội tới, nói:
- Tướng quân, Thái Tử điện hạ và một người khác đang giết người tiến vào Đại Bảo điện!
Hạ Thiếu Khang ánh mắt bỗng dưng trừng lớn lên. Y bỗng nhiên hét lớn một tiếng:
- Lập tức lệnh cho các huynh đệ tập trung ở Đại Bảo điện, ngăn chặn bọn họ lại cho ta!
………
Dương Nguyên Khánh chạy vội vào trong điện, lập tức bắt kịp Dương Quảng. Hắn đưa một cây đao cho ông ta. Lúc này Dương Quảng ngoại trừ Nguyên Khánh ra thì chẳng còn tin bất cứ ai nữa. Bất cứ một gã thủ vệ nào cũng đều có khả năng là đã bị dư đảng của Dương Dũng mua chuộc. Ngay cả người ông ta phái đi coi chừng Dương Dũng cũng bị mua chuộc. Ông ta còn có thể tin tưởng được ai nữa?
Giờ phút này Dương Quảng đã bất chấp tất cả. Ông ta rút cây đao dài ra, ném vỏ đao xuống đất đằng đằng sát khí bước nhanh về phía trong cung. Dương Nguyên Khánh đi theo phía sau ông ta, trong tay cầm kích, vừa đi vừa cảnh giác quan sát tình hình xung quanh.
Tẩm cung của Dương Kiên được gọi là Đại Bảo điện. Kết cấu giống như chữ “đồng” (同), cung điện nhỏ được bọc bởi một cung điện lớn bên ngoài. Mười hai cái trụ màu son mạ vàng được sắp xếp thành hai bên đứng sừng sững trong cung điện. Bên trong cung điện có đến trăm tên hoạn quan và cung nữ. Bọn họ sợ tới mức kêu lên thất thanh, nghiêng ngả lảo đảo chạy sang hai phía, nấp sau cây trụ lớn, hoảng sợ vô cùng nhìn Thái Tử và Dương Nguyên Khánh trên người đầy máu.
Dương Quảng và Dương Nguyên Khánh đang trên đường chạy gấp thì tiếng kêu “bắt thích khách” vừa vang lên. Còn khi tiếng cảnh báo còn chưa kêu lên thì bọn họ đã vào đến trước cửa nội cung của Dương Kiên rồi. Bên ngoài của phòng cũng có mười hai tên thị vệ đứng gác. Ai nấy dáng vẻ khôi ngô, đều là những binh lính võ nghệ cao cường. Bọn họ không phải là tả vệ quân sĩ mà là vệ sĩ bên cạnh Dương Kiên.
Bọn họ nhìn thấy Thái Tử trên người đầy máu, tay cầm đao dài, phía sau lại có một quan quân cầm kích nữa. Bọn họ đều kinh ngạc không biết nên làm thế nào. Không biết đã xảy ra chuyện gì?
Dương Quảng biết mười hai tên hộ vệ này là thị vệ tâm phúc của phụ hoàng, không thể bị mua chuộc. Dương Quang giơ đao ra chỉ bọn họ, lớn tiếng quát:
- Liễu Thuật tạo phản, các ngươi nguyện theo ta hộ giá không?
Mười hai tên thị vệ thực sự cũng đã nghe thấy tiếng khóc truyền ra từ trong cung. Bọn họ đều biết Thánh Thượng đã không ổn rồi nhưng lại không dám tùy tiện rời khỏi vị trí. Thái tử quát lớn một tiếng khiến bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, bỗng nhiên, bọn họ cùng nhau quỳ xuống:
- Nguyện hết mình vì Thái Tử!
Dương Quảng mừng rỡ, hắn chỉ ra Dương Nguyên Khánh:
-Các ngươi có thể nghe theo mệnh lệnh của Dương Tướng quân.
Ông ta nhanh bước vào trong cung. Dương Nguyên Khánh lúc này đã hiểu mình đóng vai trò gì. Hắn cười khổ trong lòng, nhưng lại không thể có lựa chọn khác. Ai bảo hắn là cháu của Dương Tố cơ chứ. Hắn chỉ đành thấp giọng nói:
- Sáu thị vệ bên trái giữ cửa cung, không được để bất cứ ai vào, sáu người còn lại đi theo ta!
Hắn là tướng trăm chiến sa trường, trong lời nói đã có sự uy nghiêm không thể kháng cự lại. Bọn thị vệ không dám không nghe theo. Sáu người bên phải đi theo Dương Nguyên Khánh xông vào nội cung.
Nội cung của Dương Kiên cũng không lớn, được chia làm hai bởi một cái rèm rủ xuống đất. Bên ngoài có mười hai gã thái y và hai mươi mấy cung nữ đang đứng. Thái y thì thần sắc càng sợ hãi. Bọn họ đều không ai ngờ rằng Thánh Thượng lại băng hà như thế. Bọn họ còn cứ tưởng Thánh Thượng vẫn như ngày hôm qua, ngất rồi tỉnh. Không ngờ lần này ngất là đi luôn.
Bên trong mành che truyền đến tiếng khóc thương của mấy người phụ nữ. Tiếp đó là tiếng kêu kinh hoàng của Trần quý nhân:
- Thái Tử điện hạ, người muốn làm gì? Người không thể lấy...
Dương Nguyên Khánh vọt vào bên trong tấm mành. Mấy tên thái y bà hoạn quan nhìn thấy liền vội chạy ra ngoài. Hắn đẩy mình tránh ra. Chỉ thấy Dương Kiên nằm trên giường, người khô gầy như xương, mặt như tờ giấy vàng, đã nhắm mắt ra đi. Mấy người phụ nữ mặc đồ trong cung ngồi trước giường khóc lóc. Nhưng lúc này bọn họ đều che miệng lại, thần sắc hoảng loạn nhìn Thái tử đang đứng cạnh đầu giường.
Dương Quảng đã ném đao sang một bên, đang lật tìm thứ gì đó trong ngăn tủ gỗ đàn hương ở gần tường. Dù là phụ hoàng nằm chết ngay bên cạnh nhưng lòng ông ta lại như lửa đốt đã không còn quan tâm đến việc khóc bái phụ hoàng nữa. Ông ta đang muốn tìm ngọc tỷ binh phù.
Một cô gái xinh đẹp chừng ba mươi tuổi bị đẩy ngã trên đất. Đó là Trần quý nhân. Cô ngồi dậy, cố gắng kéo cánh tay Dương Quảng ra, ngăn cản hắn:
-Thái tử, không được làm bậy!
- Cút ngay cho ta!
Dương Quảng một đòn đá cô ta ngã xuống đất. Trần quý nhân ngã xuống, lấy tay ôm bụng, sắc mặt lộ vẻ thống khổ. Đòn này của Dương Quảng thật thâm độc, dường như đã đá cô ta thành nội thương.
Bỗng nhiên, Dương Quảng tìm thấy. Ông ta cầm lấy chiếc hộp ngọc tím, kích động đến run cả người. Ông ta mở hộp ngọc ra, hộp chia làm hai tầng. Tầng trên là bút son và ngọc tỷ của Hoàng đế. Tầng dưới là mười cái hổ phù. Đây chính là đại quyền quân quốc của Hoàng đế. Bên trong hộp ngọc còn có một di chỉ, truyền ngôi Thái Tử đăng cơ.
Ngọc tỷ, hổ phù thông thường là do từ Phù tỷ lang cất giữ. Nhưng Dương Quảng biết, trong khoảng thời gian này phụ hoàng hấp hối nên đã đặt chúng ở bên cạnh người mình, chỉ sợ cuối cùng sẽ xảy ra loạn.
Dương Quảng gắt gao ôm hộp ngọc vào ngực mình, lại cất di chỉ vào. Ông ta lau mồ hôi trên trán. Lúc này mới chậm rãi quỳ gối trước mặt phụ hoàng. Ông ta vái một cái rơi lệ nói:
-Xin tha thứ cho con bất hiếu, không thể canh giữ bên phụ thân. Đợi khi nào con diệt trừ được phản nghịch, ổn định kỷ cương triều đình thì sẽ xin được tạ tội với phụ thân.
Ông ta cầm lấy hộp ngọc rồi thét ra lệnh với Nguyên Khánh:
-Chúng ta đi!
Dương Nguyên Khánh hai đầu gối quỳ xuống, yên lặng lạy ba cái trước di thể của Dương Kiên, rồi đứng dậy đi theo Dương Quảng.
Quyển 3: Nhất Nhập Kinh Thành Thâm Tựa Hải