Khuất Đột Thông cười khổ một tiếng:
- Nam bắc lưỡng triều mười năm lập quốc, tổ tiên lấy gì trách ta?
Lão lại trở nên thâm sâu, nhìn thoáng qua Dương Nguyên Khánh:
- Đường Đế đối với ta không tệ, ta sẽ không phản bội ông ta. Con đường này ngươi không cần nói nữa, nói tiếp con đường thứ hai đi.
Dương Nguyên Khánh thở dài:
- Ta không muốn cho ngươi đi con đường thứ hai. Ta cho ngươi thời gian ba ngày, hay suy nghĩ cho thật kỹ.
Nói xong, Dương Nguyên Khánh phân phó thân binh:
- Không cần trói, chăm sóc Khuất Đột Công cho tốt.
Hắn xoay người đi ra ngoài. Mặc dù Dương Nguyên Khánh biết khả năng thuyết phục Khuất Đột Thông đầu hàng là không lớn, nhưng hắn vẫn muốn làm hết sức mình.
Trở lại lều lớn trung quân, Tạ Tư Lễ tiến lên đón, ân cần hỏi:
- Điện hạ! Y đồng ý quy hàng?
Dương Nguyên Khánh lắc đầu:
- Y nói Lý Uyên đối với y không tệ, không muốn phản bội, nguyện ý chết làm ma triều Đường. Hừ! Tiên đế đối với y cũng không bạc, vì sao không chết vì Tùy.
- Có thể y nghĩ còn có khả năng trở về Đường, dù sao y là Binh bộ Thượng thư triều Đường. Ty chức cho rằng, nhất định triều Đường sẽ dùng một số tiền lớn để chuộc y về. Chẳng hay Điện hạ…
Tạ Tư Lễ có chút thiên hướng thu lấy tiền chuộc của triều Đường. Y biết Khuất Đột Thông rất quan trọng với triều Đường.
Nhưng với vấn đề này, Dương Nguyên Khánh nói một cách nghiêm túc:
- Nếu như thiên hạ đệ nhất dũng tướng Lý Huyền Bá nằm trong tay ta, ta thà cho y chuộc Lý Huyền Bá cũng tuyệt đối không cho chuộc Khuất Đột Thông. Lý Huyền Bá chẳng qua chỉ là một tên thất phu, nhiều lắm cũng chỉ có thể làm tổn thương trăm người của quân ta, nhưng nếu để cho Khuất Đột Thông trở về sẽ trở thành ác mộng của mấy vạn huynh đệ. Nếu y không hàng, ta đành phải giết.
Tạ Tư Lễ kịp thời im miệng, không dám khuyên Dương Nguyên Khánh dùng Khuất Đột Thông đổi lấy tiền chuộc. Dương Nguyên Khánh đi đến trước sa bàn, lúc này hắn không còn quan tâm Khuất Đột Thông lựa chọn thế nào, điều hắn quan tâm lúc này chính là chiến dịch đông tuyến.
Cuộc chiến ở quận Tương Thành là bước ngoặt của cả chiến dịch. Trận chiến này giành được thắng lợi đồng nghĩa với việc hắn có thể thu lưới.
Dương Nguyên Khánh ngồi vào bàn viết một bức quân lệnh, sau đó đưa cho thân binh ở bên cạnh:
- Dùng phương pháp nhanh nhất, lập tức chuyển cho Lý Trưởng Sử.
Một loại cảm giác bất an bao phủ bầu trời Hoàng cung Trường An. Trên sân rộng của điện Võ Đức, hai gã hoạn quan đi trước dẫn đường. Phía sau hai người bọn họ, bốn gã thị vệ có vóc người cường tráng mang một người ngồi trên kiệu nhanh chóng đi qua mảnh sân rộng, tiến đến phía trước bậc thang của điện Võ Đức.
Lý Kiến Thành ngồi trên kiệu, nhíu mày. Phụ hoàng triệu kiến y nói có việc khẩn cấp. Mặc dù hoạn quan nói cũng không biết là việc gì, nhưng bọn chúng lại biết tâm trạng của Thánh thượng rất kém, khiến cho Lý Kiến Thành có cảm giác bất an. Y mơ hồ đoán được, hẳn là chiến cuộc Trung Nguyên xảy ra tình huống bất lợi.
Đi tới trước bậc thang, thị vệ cẩn thận hạ kiệu xuống:
- Xin Điện hạ cẩn thận!
Lý Kiến Thành đứng dậy, bước nhanh trên các bậc thang, một đường tiến thẳng vào bên trong điện. Một gã hoạn quan tiến đến nghênh đón:
- Mời Điện hạ trực tiếp vào Ngự thư phòng, Thánh Thượng đang chờ Điện hạ.
Lý Kiến Thành thấy bọn thị vệ đều đứng ở xa, y cũng không quay đầu lại, trực tiếp giấu đi giọng nói nghi vấn:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Lão hoạn quan tiến lên hai bước, thấp giọng nói:
- Hình như là quận Tương Thành đã xảy ra chuyện gì đó.
Trong lòng Lý Kiến Thành có chút buông lỏng, chỉ cần không phải là quận Tân gặp chuyện không may, y sẽ không khẩn trương như vậy.
Đi tới phía trước Ngự thư phòng, một hoạn quan thay y bẩm báo:
- Khởi bẩm Thánh thượng, Thái tử Điện hạ đã đến.
- Cho nó vào!
Trong phòng truyền ra giọng nói của Lý Uyên, thanh âm vô cùng uể oải. Từ giọng nói có thể thấy sự việc hết sức nghiêm trọng. Lý Kiến Thành hít sâu một hơi, ổn định tâm thần, đi vào bên trong Ngự thư phòng.
Trong phòng, vài tên hoạn quan đang thu dọn những mảnh sứ vỡ bề bộn dưới mặt đất, nước cũng đã được lau khô. Lý Uyên chắp tay say lưng đứng trước cửa sổ, lưng quay về phía cửa chính khiến cho Lý Kiến Thành lại càng hoảng sợ. Phụ hoàng đập vỡ cái chén trà, đã xảy ra sự kiện trọng đại gì?
Trong lòng y dâng lên cảm giác khẩn trương, vội bước nhanh tới thi lễ:
- Nhi thần tham kiến phụ hoàng!
- Các ngươi lui cả ra!
Lý Uyên trầm giọng nói.
Vài tên hoạn quan hoảng hốt lui xuống. Lý Kiến Thành cẩn cẩn thận thận hỏi:
- Phụ hoàng! Ở Trung Nguyên đã xảy ra chuyện gì sao?
Một lát sau, Lý Uyên thở dài một tiếng:
- Vừa nhận được tin, quận Tương Thành thảm bại, hai mươi ngàn quân bị tiêu diệt, Khuất Đột Thông bị bắt.
Lý Kiến Thành giật mình kinh hãi:
- Là quân đội ở tuyến đông sao?
- Là quân Đường ở đông tuyến. Còn chưa nhận được báo cáo của Lý Hiếu Cung, trẫm chỉ nhận được ưng báo của Tần Vương.
- Phụ hoàng, như vậy, quân đội của Hiếu Cung bên kia cũng chỉ có năm mươi ngàn người.
Tâm trạng Lý Uyên hết sức trầm trọng. Kể từ khi Úy Thị thảm bại, Lý Uyên đã ý thức được, quân đội song phương đã tới thời khắc quyết định, bọn họ không thể lại trải qua một lần thất bại nữa.
Nhất định bọn họ phải liên tục thắng lợi sau này mới có thể lấy được thắng lợi cuối cùng ở chiến dịch Trung Nguyên. Nhưng điều mà y chờ đợi là tin tức thắng lợi không đến, ngược lại còn là một tin tức thảm bại. Lúc đó Lý Uyên vô cùng tức giận, đập vỡ chén trà mà y yêu thích nhất.
Sau khi nổi giận là cảm giác mất mát cùng mệt mỏi. Lý Uyên tới trước sa bàn, đưa mắt nhìn quận Toánh Xuyên mà không nói một lời.
Nhưng Lý Kiến Thành vô cùng bất mãn nói:
- Sao y dám tự ý tấn công quận Tương Thành? Phụ hoàng chấp thuận cho y sao?
Người mà Lý Kiến Thánh ám chỉ chính là Lý Hiếu Cung. Đối với việc Lý Hiếu Cung ủng hộ nhị đệ Tần Vương, Lý Kiến Thành vẫn luôn bất mãn. Lần trước huyện Úy Thị thảm bại, y sợ tâm tình của mình ảnh hưởng đến đại cục bèn nhẫn nại không phát ra, không chỉ trích Lý Hiếu Cung
Nhưng lúc này, Lý Hiếu Cung lại làm trái với kế hoạch đã vạch ra, tự ý đánh quận Tương Thành dẫn đến thảm bại. Lần này Lý Kiến Thành đã không khống chế được nội tâm bất mãn của mình.
Lý Uyên lắc đầu:
- Hiện giờ không phải là lúc truy cứu tránh nhiệm. Trẫm tìm con đến, là muốn cùng con thương nghị một chút, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?
Mặc dù người xưa đã nói “không ai hiểu con hơn cha”, nhưng mặt khác, “không ai hiểu cha bằng con”. Lý Kiến Thành hiểu rõ phụ hoàng, vốn là nhị đệ và Lý Hiểu Cung đều đưa ra ý kiến rút quân nhưng phụ hoàng nhất định không chịu mới dẫn đến việc Tương Thành đại bại.
Hiện tại phụ hoàng hối hận, nhưng nếu ra lệnh rút quân lại sợ ảnh hưởng đến thanh danh, nói lên quyết sách lần trước là ngu xuẩn, do đó mới tìm mình đến để mình nói ra chủ ý rút quân, sau đó tuyên bố với đại thần là Thái tử kiên trì muốn rút quân, phụ hoàng không còn cách nào đành phải đồng ý.
Lúc này, Lý Uyên dùng ánh mắt đầy ẩn ý liếc nhìn Lý Kiến Thành, thở dài nói:
- Ai! Nếu lần trước trẫm kiên trì rút quân thì đâu có sự tình này.
Câu nói này khiến cho Lý Kiến Thành sửng sốt. Rõ ràng lần trước phụ hoàng nhất định không chịu rút quân, tại sao bây giờ lại biến thành “Nếu kiên trì rút quân?”
Tâm niệm vừa chuyển, Lý Kiến Thành bỗng nhiên bừng tỉnh, hóa ra là phụ hoàng muốn y thay người gách chịu trách nhiệm thất bại do lần trước không rút quân, nếu không, sự việc trọng đại như vậy, phụ hoàng không triệu nhóm người Tướng quốc lại thương nghị, mà lại tìm mình tới trước tiên làm gì?
Đã hiểu rõ điểm này, Lý Kiến Thành liền biết mình gánh trách nhiệm chỉ là hình thức. Mặc dù trách nhiệm này y cũng không nguyện ý gánh, nhưng thân là Thái tử, y không thể tự làm chủ.
Lý Kiến Thành tỏ ra áy náy nói:
- Phụ hoàng, lần trước nhi thần không nên kiên trì tái chiến. Nhi thần xin phụ hoàng lập tức hạ chỉ rút quân, bảo tồn thực lực.
Ánh mắt Lý Uyên lộ ra một tia tán thưởng. Thái tử hiểu được lý lẽ, thay mình gánh vác trách nhiệm này. Thân là Hoàng đế, dĩ nhiên là y không thể gách chịu bất kỳ trách nhiệm thất bại nào.
Lý Uyên trầm ngâm một chút rồi nói:
- Trẫm lập tức mời họp hôi nghị quân quốc, chính thức thương nghị rút quân, con cũng tham gia đi!
- Nhi thần tuân chỉ. Mặt khác, sự việc Khuất Đột Thượng thư, cũng mong phụ hoàng không nên buông bỏ.
- Cái này trẫm hiểu. Trẫm đã hạ lệnh cho Tần Vương, nói nó không tiếc bất cứ giá nào cũng phải đưa Khuất Đột Thượng thư trở về.
Thời gian ba ngày đã trôi qua. Ngày còn chưa sáng, sắc trời không rõ, khiến cho đại doanh quân Tùy bao phủ bởi một tầng nhàn nhạt màu xanh lá. Điểm mão (điểm danh) đã kết thúc, các Đại tướng dẫn người về doanh, binh lính bắt đầu một ngày huấn luyện. Lúc này, một gã binh lính thủ vệ ở cửa đại doanh vội vã chạy đến trước lều lớn trung quân, nói với thân binh:
- Xin bẩm báo Tổng quản, sứ giả quân Đường ở ngoài cửa doanh cầu kiến.
Y lấy ra một cái danh thiếp giao cho thân binh. Thân binh lập tức vào lều lớn, trong quân trướng, Dương Nguyên Khánh đang phê duyệt tấu chương khẩn cấp mới từ Thái Nguyên đưa tới. Thân binh dừng trước cửa bẩm báo:
- Khởi bẩm Tổng quản, ngoài doanh có sứ giả triều Đường cầu kiến, đã đưa lên danh thiếp.