Cái này giống Ngư Câu La từng nói với hắn “đao pháp là chết, người là sống, tùy người mà dùng đao, tùy nơi mà áp dụng biện pháp thích hợp, bất luận là đao pháp, binh pháp cũng như vậy”, hắn bỏ qua sở trường cung tên của quân Tùy, tập trung binh lực tiến công vào đầu não của người Tiết Diên Đà.
“Rầm! Rầm!”
Hai nhánh quân đội chạm vào nhau mạnh mẽ, Dương Nguyên Khánh cùng ngựa chiến và trường sóc tiến lên, sắc máu phụt tóe, trường sóc đâm xuyên ngực một tên Thiên phu trưởng, vật y xuống ngựa. Dương Nguyên Khánh lạnh lùng quát khẽ một tiếng, trường sóc chọc trái đâm phải, trong nháy mắt đâm chết bốn người dưới chân ngựa.
Hắn bỗng nhiên nghe thấy phía sau mình có tiếng gió đâm tới, hắn né mình, một cây trường mâu từ bên sườn phải của hắn xuyên qua, đâm vào không trung. Dương Nguyên Khánh không cần lưỡng lự, rút đao chém về phía sau, “Phập!” một tiếng, đầu lìa khỏi cổ, một tên Bách phu trưởng đánh lén bị chém văng đầu, máu nóng từ cổ phun ra, bắn tung tóe lên người Dương Nguyên Khánh…
Vung Phá Thiên Sóc, giống như mãnh hổ lao vào bầy cừu. Phá Thiên Sóc nặng 50 kg đâm túi bụi trong đám quân địch, đánh cho quân địch máu thịt bay tứ tung, đầu người dập nát.
Tóc độ ngựa của Tô Liệt chậm một bước, lúc đến, Dương Nguyên Khánh đã đánh mở một đường máu, hai bên xác chết la liệt. Nhiệt huyết tranh hùng trong lòng y dâng cao, y hét lớn một tiếng, đánh tiến vào quân địch. Thời khắc này y không còn sợ hãi, y vung đao lớn chém trái bổ phải, chỉ phút chốc, giáp bạc sáng bóng của y nhuộm đỏ máu quân thù.
Hai người giống như mãnh hổ, một trước một sau phối hợp tác chiến, đánh cho binh lính Tiết Diên Đà khóc lóc kêu la. Nơi bọn họ đi qua, binh lính Tiết Diên Đà quá ư sợ hãi. Phía sau 300 quân Tùy theo sát chủ tướng, họ đều là quân Tùy tinh nhuệ, ai ai cũng dũng mãnh thiện chiến, có thể lấy một địch mười, đánh cho quân địch đầu lăn long lóc, máu chảy thành sông. Lúc này, bọn họ đã nhìn thấy vương kỳ của Tiết Diên Đà, một chiếc cờ lớn màu trắng, bên trên vẽ Kim Sơn bao la.
…
Trưởng Tôn Thịnh không theo Nhiễm Can rời đi, y đứng trên đài cao, nhìn chăm chú cuộc chiến đấu nơi phương xa. Đây là y cố ý nhường cơ hội dẫn quân lần này cho Dương Nguyên Khánh, để hắn có được sự tôi luyện trong chiến dịch thực sự.
T렸a xa, y quan sát Dương Nguyên Khánh đánh tứ phương trong nghìn quân vạn mã, quan sát Tô Liệt tư thế oai hùng bừng bừng, trong lòng cảm kích vô hạn, Giang sơn đại hữu tài nhân xuất (trên đất nước đời nào cũng có nhân tài xuất hiện). Thế hệ bọn họ tung hoành sa trường hơn chục năm, cuối cùng khi lui màn, thế hệ thiếu niên anh hùng mới đang đâm chồi phát triển, Dương Tố có người cháu này, là may mắn của Dương môn nhà ông ta.
Trưởng Tôn Thịnh nghĩ tới con trai của mình, ba người con trai của ông Vô Nãi, Vô Ngạo, Vô Hiến đều là đại tướng sa trường, nhưng đều không theo kịp Dương Nguyên Khánh. Mà Vô Kỵ tám tuổi người con trai của vợ kế của ông thông minh hơn người, rất giống với Dương Nguyên Khánh. Có thể để nó theo Dương Nguyên Khánh, làm nên đại sự hay không?
Ông ta lại nghĩ đến đồ đệ mới nhận năm ngoái của mình, đứa nhỏ đó sau lớn lên, cũng sẽ là một nhân tài rất giỏi.
Trưởng Tôn Thịnh đang trầm tư, lúc này trên chiến trường lại nổi lên một biến đổi mới.
Chiến tranh của dân tộc du mục thảo nguyên không chú ý trận pháp, dùng cờ, trống, nhạc khí để chỉ huy chiến tranh như quân đội Trung Nguyên. Bọn họ dựa vào sức mạnh để dành chiến thắng, đi theo thủ lĩnh đấu tranh anh dũng, hơn nữa kỷ luật quân đội không nghiêm, một khi tinh thần binh sĩ thất bại, hoặc là thương vong hơn ba phần, thì sẽ sụp đổ.
Dương Nguyên Khánh chỉ huy trận chiến này, chính là nắm chắc lấy điểm đó, đánh rắn đánh giập đầu, bắt cướp phải bắt tướng. Nhưng quân địch quá nhiều, binh lực chênh lệch quá xa, bọn họ đánh vô cùng thê thảm. Lúc này trên chiến trường xác chết khắp nơi, máu chảy thành sông, ba nghìn tám trăm chiến sĩ đã chết gần một nửa.
Nhưng cùng lúc đó, trung quân sáu nghìn người của Thống soái Tiết Khất La cũng chết ba nghìn người, bắt đầu có chút chống không nổi, chiến tranh đã đến thời khắc mấu chốt.
Dương Nguyên Khánh thấy vương cờ cách đó không xa, hắn liền để Tô Liệt thay mình xung phong, lại lệnh cho quân Tùy bảo vệ y. Dương Nguyên Khánh thoát khỏi tuyến đầu, mở rộng tầm nhìn, hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tiết Khất La ở cách đó ngoài trăm bước, được hơn mười thị vệ tâm phúc vây quanh dưới cờ lớn, sắc mặt tái nhợt, gã hiển nhiên không dự liệu được đối phương không ngờ sắc bén như thế.
- Mã Thiệu!
Dương Nguyên Khánh hét lớn một tiếng,
- Yểm trợ cho ta.
Mã Thiệu vung đại đao, chỉ huy hơn mười quân Tùy, theo Dương Nguyên Khánh từ mặt bên lao đi. Bọn họ đánh mở ra một đường máu, lúc này, Dương Nguyên Khánh cách Tiết Khất La chỉ có bảy tám bước.
Hắn treo mã sóc lên, rút ra một mũi tên sắt, giương cung cài tên. Mã Thiệu xuất lĩnh thủ hạ ở bên cạnh yểm trợ cho hắn, Dương Nguyên Khánh rất mạnh mà kéo cung bắn tên, tên như sao băng vụt bay, từ trong đám người hướng về phía Tiết Khất La mà bắn.
Tối hôm qua Tiết Khất La trốn được một mũi tên của Dương Nguyên Khánh, nhưng hôm nay, tiếng hò hét trên chiến trường đã che lấp tiếng dây cung của Dương Nguyên Khánh. Khi gã bỗng nhiên phát hiện trước mặt xuất hiện một mũi tên, thì đã không còn kịp để tránh, “Phập!”, mũi tên rất mạnh bắn thủng đầu của gã, Tiết Khất La kêu thảm một tiếng, ngửa mặt rồi ngã xuống khỏi ngựa chiến.
Chủ tướng chết trận khiến cho quân đội Tiết Diên Đà đại loạn, Tô Liệt thừa thế đánh tan vòng vây lớp lớp, xông thẳng đến vương cờ của Tiết Diên Đà, một đao chém chặt cán cờ. Vương cờ cao hai trượng rầm rầm đổ xuống, chủ tướng chết trận, vương cờ bị đốn ngã, khiến cho hai nghìn trung quân Tiết Diên Đà không còn lòng dạ để tiếp tục chiến đấu, bắt đầu rút khỏi chiến trường.
Tù trưởng quân Cát Tát Bồ La thấy trung quân của quân địch bắt đầu lui lại, ông lớn tiếng kêu là:
- Trung quân thất bại rồi, quân địch thất bại rồi.
Chiến sĩ quân Cát Tát cùng nhau hò reo:
- Quân địch thất bại rồi!
Trung quân Tiết Diên Đà tháo chạy giống hệt như quân bài Domino đổ xuống, các nhánh quân khác của Tiết Diên Đà cũng theo đó tháo chạy, binh lính quân Tùy và chiến sĩ quân Khải Dân tinh thần binh sĩ bừng bừng, mạnh không thể ngăn lại.
“Tu…u…u…”
Tiếng kèn truy kích thổi lên trên thảo nguyên, quân Tùy và dũng sĩ quân Khải Dân thừa thắng truy kích, giết cho quân Tiết Diên Đà xác chết ngổn ngang khắp nơi, máu chảy thành sông, máu tươi đã nhuộm đỏ thảo nguyên bên bờ hồ Cáp Lợi.
Dương Nguyên Khánh sau khi bắn chết Tiết Khất La, hắn liền một mạch tìm Đạt Đầu Khả Hãn. Hắn vừa rồi còn nhìn thấy Đạt Đầu bên cạnh Tiết Khất La, nhưng trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng của gã đâu nữa.
Hắn thúc ngựa lao đi như bay, theo quân địch lao như điên về hướng bắc. Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy mười mấy kỵ binh Đột Quyết đang bảo vệ cho một lão già người gầy nhom, bóng dáng thân thuộc đó đúng là năm năm trước hắn đã gặp qua.
Dương Nguyên Khánh mừng như điên, hắn quất mạnh một roi vào ngựa chiến, phi nhanh về trước. Đạt Đầu là Khả Hãn của Tây Đột Quyết, y dù thế nào cũng không nên xuất hiện trong quân thất bại của quân Tiết Diên Đà, càng không nên bên cạnh mình chỉ có hơn hai mươi hộ vệ. Nhưng một loạt diễn biến của sự kiện đàm phán bên hồ Cáp Lợi, nhất định y sẽ xuất hiện trong quân Tiết Diên Đà, cũng nhất định bên cạnh y chỉ có hơn hai mươi thị vệ. Duy nhất không thể tưởng tượng được đó là, hai mươi nghìn quân Tiết Diên Đà không ngờ bị bốn nghìn quân địch đánh bại.
Đạt Đầu đã bị dọa đến hồn bay phách lạc, y hiện tại chỉ có một ý niệm trong đầu, lập tức trốn qua Kim Sơn, chạy về hang ổ của y. Nhưng thần vận mệnh chính là tàn khốc như thế, khi bên cạnh y truyền đến một loạt những tiếng kêu thảm thiết, y bỗng nhiên phát hiện, đối thủ Dương Nguyên Khánh của y đã xuất hiện bên cạnh y.
Hơn hai mươi thị vệ của y đã bị giết hơn phân nửa, Đạt Đầu giật mình kinh hãi, liều mạng đánh ngựa bỏ trốn, còn lại năm tên thị vệ kêu gào, cùng nhau lao đi. Dương Nguyên Khánh hoành sóc đâm tới, phút chốc đánh ngã năm tên thị vệ xuống khỏi ngựa. Lúc này Đạt Đầu đã chạy ra xa ngoài 50 bước, Đạt Đầu e sợ Dương Nguyên Khánh dùng tên bắn y, nên nằm rạp xuống áp sát bụng vào ngựa mà chạy trốn.
Dương Nguyên Khánh lạnh lùng cười, giương cung cài tên, một mũi tên bắn đi, ngựa chiến của y hí lên một tiếng kinh hoàng, nhào lộn trên mặt đất. Trên đầu mũi tên của hắn có tẩm độc, gặp huyết phong hầu, ngựa chiến ngã xuống đất, khiến Đạt Đầu bắn tung ra xa hơn hai trượng. Gần như khiến y ngã gần chết, y vô cùng thống khổ, giãy dụa đứng dậy, một lưỡi sóc lạnh lùng đã kè vào cổ họng y.
- Xin tha mạng!
Đạt Đầu sợ hãi vạn phần.
- Ngươi cũng được coi là một thế hệ kiêu hùng, để cho ngươi chết trên chiến trường nhé!
Dương Nguyên Khánh ấn mạnh lưỡi sóc về phía trước, một thế hệ kiêu hùng thảo nguyên, Đạt Đầu Khả Hãn của Tây Đột Quyết bị mất mạng chính lúc ấy.
…
Trận chiến này, Dương Nguyên Khánh dựa vào không đến bốn nghìn người chiến thắng binh lực gấp năm lần của quân đội Tiết Diên Đà. Giết hơn một nghìn quân địch, tự tay giết chết Đạt Đầu Khả Hãn, đã tạo ra chiến tích huy hoàng nhất trong nội chiến Đột Quyết. Trận chiến này khiến hắn uy chấn thảo nguyên.
Những quý tộc quân Khải Dân trốn bên rừng rậm vô cùng vui mừng, tỷ muội A Tư Đóa ôm nhau. Những giọt nước mắt kích động của A Nỗ Lệ tuôn trào, cô cuối cùng có thể gả cho người trong trái tim mình. Mà ánh mắt của A Tư Đóa lại nở rộ những tia sáng rực rỡ khác thường.
Quyển 2: Bách Chiến Hoàng Sa Xuyên Kim Giáp