Vì thế trinh sát tuần tra liếc mắt một cái liền nhận ra những người đó là thám báo quân Bắc Tùy. Hơn mười cung tên chĩa vào bọn họ. Giáo Úy cầm đầu thám báo cao giọng nói:
-Phụng mệnh tổng quản Phong Châu, đến để đưa thư cho Vương Thượng thư!
Có người nhận ra Giáo Úy này đã từng tới đó một lần. Bọn họ thông báo cho tướng đang trực, cửa được mở ra, có mấy thân binh của Vương Thế Sung đi ra hỏi vài câu rồi dẫn mấy thám báo Bắc Tùy vào trong trại lớn.
Vương Thế Sung đang suy xét chiến thuật để cướp lấy quận Hoằng Nông. Ông ta đã chắc chắn Dương Nguyên Khánh nhất định sẽ qua sông tham chiến. Đây là việc mà ông ta từng kiêng kỵ nhất. Bây giờ ông ta cũng chấp nhận rồi. Qua mấy lần bàn bạc qua lại, ông ta cũng đã tin tưởng vào lời hứa của Dương Nguyên Khánh. Chỉ đuổi thế lực của Lý Uyên về Quan Trung chứ sẽ không chiếm lĩnh quận Hoằng Nông.
Lý Uyên chiếm lĩnh quận Hoằng Nông đã trực tiếp uy hiếp đến quận Hà Đông và Lạc Dương. Đặc biệt là sau khi mùa đông kết băng thì sự uy hiếp của Lý Uyên đối với quân đội Hà Đông càng lớn. Đây cũng chính là nguyên nhân mà Dương Nguyên Khánh chủ động tham gia và giải quyết nguy cơ quận Hoằng Nông, đồng thời cũng là cơ sở hợp tác song phương giữa bọn họ, có cùng chung kẻ địch.
Bây giờ mấu chốt là ai sẽ là chủ đạo? Vốn là song phương bình đẳng, hợp tác tác chiến, hỗ trợ lẫn nhau. Nhưng dần dần Vương Thế Sung phát hiện mình đã bị Dương Nguyên Khánh dắt mũi. Chiến dịch này trở thành do Dương Nguyên Khánh chủ đạo, ông a phối hợp làm theo. Vương Thế Sung trong lòng cũng cảm thấy bất đắc dĩ với điều này, chỉ có thể thở ngắn than dài mà thôi. Ai bảo bây giờ ông ta có việc phải cầu người này cơ chứ?
Hiện tại nói là Vương Thế Sung đang suy nghĩ chiến thuật cướp quận Hoằng Nông, chi bằng nói là ông ta đang chờ đợi chỉ thị của Dương Nguyên Khánh. Phải đánh thế nào? Khi nào tiến công? Ông ta đã không còn một chút quyền tự chủ nào.
Lúc này, thân binh ở cửa bẩm báo:
-Khởi bẩm Thượng thư, sở Vương điện hạ đã đưa tin đến!
-Mời y vào!
Rất nhanh, Giáo Úy thám báo quân Bắc Tùy bước nhanh đi vào, quì gối chào theo nghi thức quân đội:
-Giáo Úy thám báo quân Bắc Tùy Tưởng Thông Vệ phụng mệnh Tổng quản đến đưa tin cho Thượng thư!
Giáo Úy lấy ra một phong thư dâng lên cho Vương Thế Sung. Vương Thế Sung nhận lấy bức thư rồi mở ra. Nội dung bức thư rất đơn giản. Dương Nguyên Khánh nói cho ông ta biết thời gian phát động tiến công chính là trong mấy ngày này, bảo ông ta chuẩn bị tốt, lúc nào cũng có thể phát động tiến công.
Vương Thế Sung trong lòng hơi hơi có chút thất vọng. Ông ta cứ tưởng có thời gian xác định rồi. Kết quả là vẫn chưa có. Ông ta thở dài một tiếng, lại hỏi Giáo Úy:
-Tổng quản của các ngươi bây giờ ở đâu?
-Bẩm báo Vương Thượng thư, Tổng quản của chúng tôi bây giờ đang ở bến Phong Lăng.
Đồng Quan, mấy chục tên kỵ binh bảo vệ mấy quan viên cưỡi ngựa từ đằng xa chạy tới, tiếng vó ngựa chạy làm kinh động đến cửa hàng hai bên đường. Từ khi Tề vương Lý Nguyên Cát đồng ý bảo vệ Đồng Quan, lập tức đóng cửa thành, không cho người đi đường và thương nhân ra vào Đồng Quan, điều này khiến cho Đồng Quan dần dần vắng vẻ, cửa hàng hai bên đường kinh doanh cũng xuống dốc không phanh.
Tiếng vó ngựa chạy làm cho tất cả các cửa hàng chú ý, một nhóm trưởng quầy đang ngồi nói chuyện phiếm cùng nhau đều đứng lên, nhìn đám người ngựa chạy tới. Khoảng chừng hơn một trăm kỵ binh quân Đường bảo vệ ba gã quan viên, một gã đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, đầu đội mũ sa đen, mặc quần áo bào màu tím, phía sau lưng có một thanh Thượng Phương Thiên Tử Kiếm, đi theo phía sau là một quan viên trẻ tuổi hơn một chút, lại mặc áo quan bào màu đỏ thẫm, cấp bậc hơi thấp.
- Là giám sát Ngự Sử!
Lão chưởng quầy nhiều tuổi rất tinh mắt biết nhìn người, lão nhận ra người tới, nhóm người đều vây quanh chưởng quầy:
- Cừu chưởng quầy làm sao biết được?
- Các người không thấy ở giữa cái cờ màu trắng có con nghê màu đen kia sao? Đó chính là cờ xí của Ngự Sử đài, quan viên ở bên trong kia mặc áo bào tím, ít nhất cũng là chức ngũ phẩm trở lên, không phải Ngự Sử đại phu Đậu Kháng thì chính là Trị Thư Thị Ngự Sử - Vu Chí Ninh.
Lập tức lão chưởng quầy lại lắc đầu:
- Không phải Đậu Kháng, Đậu Kháng ta đã gặp qua. Đây chính là Vu Chí Ninh.
Lúc này, chỉ nghe thấy binh lính cao giọng bẩm báo:
- Bẩm báo Tề vương điện hạ, Trịhư Thị Ngự sử Vu Sứ quân phụng chỉ đến đây giám sát.
Bọn người trong quầy thốt lên một tiếng kinh ngạc, khâm phục lão chưởng quầy mắt sáng như đuốc, lão chưởng quầy vuốt nhẹ chòm râu dê đắc ý cười không nói. Đối với bọn họ là những người làm ăn, xem người phân biệt thời thế vốn là việc làm quan trọng nhất, ánh mắt lão chưởng quầy sáng ngời, dường như đang nghĩ tới điều gì, hạ giọng nhìn mọi người nói:
- Nếu ta đoán không nhầm, không biết có phải vì việc Tề vương cướp người mà Trị Thư Thị Ngự Sử đến.
Việc Tề vương cướp nữ nhân sớm đã làn truyền khắp Đồng Quan. Lập tức các thương nhân đều bàn luận, trên nét mặt mỗi người đều lộ rõ vẻ vui mừng. Nếu Tề vương bị bỏ cũ thay mới, như vậy Đồng Quan sẽ có thể một lần nữa được mở ra. Duy trì người đi đường lui tới, việc buôn bán của bọn họ lại có thể thịnh vượng lên.
Chưởng quầy Trương Thiếu Hoa không lộ vẻ mặt gì mà rời đi, lão trở lại cửa hàng của mình. Nhanh chóng viết một phần tình báo, giao cho tiểu nhị tâm phúc, dặn dò tiểu nhị liên tục:
- Dùng chim ưng của thành Hà Đông, lần này là phát đi hướng thành Hà Đông.
Tiểu nhị lái thuyền nhỏ rời đi, Trương Thiếu Hoa lại nhìn thành Đồng Quan, trong lòng anh ta có chút lo lắng, có phải Ngự Sử đến vì việc Tề vương cướp nữ nhân hay không, anh ta cũng không nắm chắc.
****
Rất nhiều chuyện quả thật chỉ có thể phỏng đoán, nhưng nếu như có căn cứ phỏng đoán, như vậy khả năng đoán trúng cũng rất lớn, bọn họ quả thật có căn cứ. Gần đây Đồng Quan rất yên ổn, việc duy nhất khiến Ngự Sử có khả năng đến, chính là sáu ngày trước nảy sinh việc Tề vương cướp người.
Việc Tề vương cướp danh kỹ cũng không có gì là lớn lối. Không cướp đoạt trước Đồng Quan, nhưng có người cố ý thổi phồng lên, làm gần như tất cả mọi người ở Đồng Quan đều biết.
Trị Thư Thị Ngự Sử Vu Chí Ninh đúng là phụng chỉ đến điều tra việc Tề vương cướp người, thậm chí y còn mang theo Thượng Phương Thiên Tử Kiếm, khi cần dùng để làm kinh sợ Tề vương. Lý Hiếu Cung dâ tấu chương buộc tội làm cho Lý Uyên giận tím mặt, việc này dù là như thế nào thì gã cũng không thể tha thứ dễ dàng, khi hai quân giao chiến, không ngờ Lý Nguyên Cát cướp tiểu thiếp của đại tướng, việc này sẽ dẫn đến nội chiến nghiêm trọng, sẽ làm cho quận Hoằng Nông thất bại thảm hại.
Nhưng Lý Hiếu Cung cũng không đưa ra được chứng cớ, Lý Uyên cũng lo lắng trong đó có ẩn tình, một bên là con mình, một bên là cháu trai. Làm một quân chủ, gã càng muốn suy xét cho thế lực cân bằng, không thể tin những lời đồn mà phải lập tức giải quyết nhanh chóng. Sau khi Lý Uyên suy xét, quyết định phái Ngự Sử đến điều tra. Một khi là thật, lập tức cách chức chức vụ đại soái Đồng Quan của Lý Nguyên Cát.
Vu Chí Ninh cũng là con cháu gia tộc Vu thị quý tộc Quan Lũng, làm quan cẩn thận, suy nghĩ chu đáo chặt chẽ, rất được Lý Uyên coi trọng. Lần này Lý Uyên phái lão đến, chính là hy vọng Vu Chí Ninh có thể điều tra công bằng, nhưng Vu Chí Ninh đã hiểu được một ý tứ khác sâu trong nội tâm của Lý Uyên: cố gắng không để Lý Nguyên Cát bị oan uổng.
Nếu không, Lý Uyên hẳn đã triệu hồi Lý Nguyên Cát về Trường An rồi sau đó từ từ điều tra, nhưng Lý Uyên không làm như vậy. Điều này nói lên Lý Uyên cũng không muốn việc Lý Nguyên Cát cướp đoạt vợ bé của Đại Tướng là sự thật, bởi vì điều này không chỉ phá hỏng thanh danh Lý Nguyên Cát, mà còn ảnh hưởng đến cả thanh danh của Lý Uyên.
Từ xưa đến nay Hoàng Đế chưa bao giờ nói rõ tâm tư trong lòng ra, điều này phải nhờ vào thủ hạ chính là thần tử tự hiểu, quả thật là Vu Chí Ninh hiểu rõ suy nghĩ ẩn bên trong của Lý Uyên.
Vu Chí Ninh được mời đi đến phòng khách quý chờ một chút, lúc này, ngay trong một phòng cách vài chục bước, Lý Nguyên Cát đang hung tợn mà uy hiếp Trưởng sử hành quân Triệu Từ Cảnh.
- Không có chuyện này, ngươi nhớ kỹ chưa? Không có!
Triệu Từ Cảnh xuất thân danh môn Lũng Tây, làm quan đảm nhiệm Binh Bộ Thị Lang, đồng thời cũng là Phò mã đương triều, y cưới con gái thứ năm của Lý Uyên là Công chúa Trưởng Quảng. Triệu Tử Cảnh tuổi cũng không lớn, chỉ có khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, bộ dạng phóng khoáng hoạt bát, vốn nổi danh là một anh chàng đẹp trai, học vấn cũng không tồi, nhưng tính cách lại hơi có chút yếu đuối.
Y cũng nghe nói việc Lý Nguyên Cát cướp vợé của Hoàng Quân Hán, nhưng vì Lý Nguyên Cát mạnh mẽ, cứng rắn nói y phải im lặng, y cũng không ngờ sự việc sẽ kinh động đến Thánh Thượng, làm hiện tại trong lòng y cảm thấy bất an.
- Chỉ có điều… làm sao Thánh Thượng biết?
Triệu Từ Cảnh ngập ngừng hỏi.
- Việc này còn phải hỏi sao? Ngoại trừ Lý Hiếu Cung, còn ai dám tố cáo ta?
Lý Nguyên Cát nghiến răng nghiến lợi, gã đi ra ngoài cửa, lại không yên tâm quay đầu lại nói:
- Nhớ kỹ lời ta nói…, không có chuyện này, nếu ta gặp chuyện xấu, mẫu hậu ta cũng sẽ không tha cho ngươi.
Triệu Từ Cảnh không dám lên tiếng, đi theo Lý Nguyên Cát ra ngoài đại sảnh, hai người đi vào đại sảnh, Vu Chí Ninh vội vàng đứng dậy thi lễ nói:
- Tham kiến Tề vương điện hạ!
Lý Nguyên Cát liếc qua trên bàn thấy một thanh Thượng Phương Thiên Tử Kiếm, gã hừ mạnh một tiếng, nghênh ngang ngồi xuống. Triệu Từ Cảnh khom lưng chắp tay, rồi ngồi xuống ở phía dưới.
Vu Chí Ninh miễn cưỡng mỉm cười một chút, nói:
- Lần này hạ quan đến đây, là vì Quận vương Hà Gian buộc tội điện hà cướp đoạt vợ bé của đại tướng Hoàng Quân Hán, Thánh Thượng tức giận, sai hạ quan đến điều tra.
Y vừa dứt lời, Lý Nguyên Cát vỗ bàn mạnh một cái, tay gã duỗi ra, cả giận nói:
- Nói ta cướp vợ người khác, chứng cớ ở đâu?
Vu Chí Ninh lộ vẻ xấu hổ, vội vàng nói:
- Cũng bởi vì thiếu chứng cớ, nên Thánh Thượng mới sai hạ quan đến điều tra rõ chân tướng sự việc.
Lý Nguyên Cát nhếch miệng lên, giọng nói vô cùng ngạo mạn, nói:
- Không cần phải điều tra, ta cho ngươi biết chân tướng, đây là bởi vì Lý Hiếu Cung hận ta không chịu nghe theo gã sai khiến, nên sử dụng thủ đoạn hèn hạ nói xấu ta, ý đồ làm cho ta bị cách chức, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Vu Chí Ninh thấy lúc này Lý Nguyên Cát không hợp tác. Tuy rằng việc này đã nằm trong dự liệu của y, nhưng y vẫn cảm thấy buồn bã, y đưa mắt nhìn Triệu Từ Cảnh:
- Triệu Thị Lang cho rằng thế nào?
Triệu Từ Cảnh do dự một chút, trong nháy mắt y cảm thấy sát khí trên người Lý Nguyên Cát truyền đến, đúng vậy! Y tội gì vì tên tiểu tướng lĩnh Hoàng Quân Hán mà đắc tội với Tề vương. Nói thật y cũng không có chứng cớ, chỉ nghe được một ít lời đồn, Triệu Từ Cảnh cắn môi một cái nói:
- Chuyện này ta chưa bao giờ nghe thấy.
Trên mặt Lý Nguyên Cát không che dấu được vẻ đắc ý, gã hừ một tiếng:
- Ta biết, có người bất mãn với ta vì việc buông tha cho Thái Nguyên, chỉ cần có tin tức hơi bất lợi đối với ta lập tức sẽ lấy ra làm tấu, cũng không xem là thật hay là giả. Ta cảm thấy Ngự Sử nên điều tra Lý Hiếu Cung một chút, đến hỏi gã tại sao phải nói xấu ta?
Vu Chí Ninh cười khổ một tiếng nói:
- Việc này đã nằm trong kế hoạch của hạ quan. Sau khi điều tra sơ qua ở Đồng Quan, hạ quan sẽ đi quận Hoằng Nông.
- Không cần điều tra!
Lý Nguyên Cát nói như đinh đóng cột:
- Ta cho ngươi biết, chuyện này không có. Nếu như người điều tra lung tung, sẽ ảnh hưởng đến lòng quân của ta, ngươi muốn đi quận Hoằng Nông, tốt nhất nên đi ngay đi!
Lý Nguyên Cát đứng lên xoay người rời đi, Vu Chí Ninh cảm thấy đau đầu một trận, Thái Tử khoan dung độ lượng, Tần vương chiêu hiền đãi sĩ, cho dù là Triệu vương Huyền Phách hơi ngốc cũng sẽ không làm điều xằng b� Tề vương nhờ cậy Thánh Thượng nên rất kiêu căng ngạo mạn, đứa con ngông cuồng ngang ngược, Vu Chí Ninh vừa liếc nhìn Triệu Từ Cảnh, Triệu Từ Cảnh cười khổ một tiếng, nhìn y thi lễ nói:
- Chuyện này nên điều tra nhanh, sớm chấm dứt đi! Thời gian càng kéo dài sẽ ảnh hưởng đến chiến cuộc.
Vu Chí Ninh thở dài:
- Ta biết, hẳn là ta sẽ đi tới quận Hoằng Nông điều tra, sau đó lấy chứng cớ rồi trở về.
Y đứng lên chắp tay nói:
- Ta đây xin cáo từ!
Triệu Từ Cảnh dẫn Vu Chí Ninh ra khỏi Đồng Quan, y vừa bước nhanh trở về, y cảm thấy hẳn là nên nói chuyện lại với Lý Nguyên Cát một chút. Y đi đến trong sân của Lý Nguyên Cát, nhưng từ cửa sổ thấy bên trong Lý Nguyên Cát đang bàn giao việc gì cho thân binh, tay ra hiệu động tác “giết”, lập tức trong lòng Triệu Từ Cảnh trở nên lạnh lẽo, y biết Lý Nguyên Cát muốn làm điều gì, hẳn là giết người bịt miệng.
Đúng lúc đó Lý Nguyên Cát cũng quay đầu nhìn ra bên ngoài sân, hai người bốn mắt chạm nhau, trong ánh mắt Lý Nguyên Cát toát ra một loại âm độc tàn nhẫn khó nói.
*****
Bến Phong Lăng bờ phía bắc Hoàng Hà, vài ngày trước mặt sông vẫn còn rất vắng vẻ, lại trong một đêm tập hợp mấy trăm chiến thuyền, đồng thời cũng trong một đêm từ thành Hà Đông điều đến mười nghìn quân đội, làm quân đội ở bến Phong Lăng đạt tới ba mươi nghìn người, quan trọng hơn là chủ soái quân Bắc Tùy Dương Nguyên Khánh đã ở bến Phong Lăng.
Trên mặt sông, cột buồm thuyền lớn dày đặc như rừng, hơn sáu trăm thuyền đông nghìn nghịt bao trùm vài dặm mặt sông, những thuyền này là từ quận Diên An đi tới, mỗi thuyền có thể bốc xếp và vận chuyển được hơn hai trăm binh lính, hơn nữa còn ngựa và lương thực, có thể một lần vượt qua Hoàng Hà.
Dương Nguyên Khánh cùng với mấy chục tên tướng lãnh đi thị sát chiến thuyền ở trên bến, hắn nhìn chăm chú bên kia bờ sông Hoàng Hà. Trời quang, gió Bắc rét lạnh thổi tan sương mù sáng sớm, nước sông đập vào hai bên bờ, phát ra tiếng vang Oạp oạp, tầm nhìn hết sức rõ ràng.
Hắn có thể nhìn thấy lờ mờ một vệt đen bên kia bờ sông. Bên kia bờ là huyện Văn Hương, căn cứ vào tình báo của hắn, binh lực đóng quân bên kia chỉ có hai nghìn người, tuy rằng Lý Nguyên Cát thống lãnh đại quân tiến đến, nhưng y vẫn đóng quân ở Đồng Quan, khoảng cách đến huyện Văn Hương còn có hơn hai mươi dặm, khi đại chiến bắt đầu, căn bản là sẽ không kịp tới phòng ngự, chỉ sợ Lý Uyên không thể nghĩ ra con lão chỉ để ý đến Đồng Quan, mà mặc kệ sự sống chết của quận Hoằng Nông, nguồn gốc xuất phát từ chỗ một quân hai soái.
Nghe nói Khuất Đột Thông phản đối một quân hai soái, nhưng Lý Uyên không có tiếp thu lời nói của y. Lý Uyên suy xét từ trong chính trị, không muốn nhiệm vụ phòng ngự của quận Hoằng Nông và Đồng Quan gộp với nhau. Quận Hoằng Nông thuộc loại quan ngoại, mà Đồng Quan lại thuộc Quan Trung, đây là hai hệ thống bất đồng, trong chính trị là không có vấn đề, nhưng ở trên quân sự, đây tuyệt đối là một điều không tốt. Lý Uyên lại cố tình phái Tề vương Lý Nguyên Cát kiêu căng đến đây, Lý Hiếu Cung làm sao có thể chỉ huy được gã, có lẽ trong đầu Lý Uyên vẫn muốn bảo vệ Đồng Quan là chính, tiếp theo mới là bảo vệ quận Hoằng Nông.
- Buổi tối có thể qua sông sao?
Dương Nguyên Khánh quay đầu lại hỏi Tư mã Hành quân Trương Trinh Hiếu.
Trương Trinh Hiếu tiến lên thi lễ nói:
- Bẩm báo tổng quản, ty chức đã xác nhận, căn cứ tình hình mặt nước bây giờ, khi canh một nước sông xoáy ít nhất, lúc đó qua sông là tốt nhất.
Dương Nguyên Khánh gật nhẹ đầu, lại tập trung suy nghĩ việc còn sót lại. Lúc này, Tần Quỳnh ở bên cạnh thấp giọng hỏi:
- Tổng quản, thời cơ đã chín muồi rồi sao?
- Sắp chín muồi rồi!
Dương Nguyên Khánh cười đầy thâm ý.
Dương Nguyên Khánh đã có được tình báo, Trị Thư thị Ngự Sử Vu Chí Ninh đã ra khỏi Đồng Quan, hiện đang trên đường đến quân doanh của Lý Hiếu Cung, thời cơ hắn chờ đợi đã sắp đến.
Bên trong quân doanh của Vương Thế Sung một mảnh bận rộn, tất cả binh lính đều mặc khôi giáp chỉnh tề, chuẩn bị lương khô cho hai ngày, đao thương đánh bóng, cung tên điều chỉnh dây cung. Trước các doanh trướng, bọn lính quây quần ngồi ăn cơm trưa, bên trong nồi hầm có thể thấy từng con cá chép Hoàng Hà rất béo, và từng miếng thịt nặng khoảng hai lạng, thức ăn vô cùng thịnh soạn, cơm cũng có thể ăn no.
Đây chính là điềm báo trước đại chiến, mỗi một lần trước đại chiến, bọn lính đều được ăn no nê, cho nên bọn lính cũng vô cùng yên tĩnh, cố gắng hưởng thụ hương vị của thịt cá, đây có lẽ là bữa cuối cùng của bọn họ.
Vương Thế Sung dẫn theo mấy tên thân binh vào cùng ăn bữa ăn ngon hôm nay với một đám binh lính, đây vốn là một điều quan trọng của một người thống lĩnh như Vương Thế Sung. Ông ta có thể cùng đám sĩ tốt đồng cam cộng khổ, giành được sự yêu quý của tầng lớp tướng sĩ thấp nhất.
Ngày hôm qua Vương Thế Sung nhận được tình báo của Dương Nguyên Khánh, ấn định thời gian hôm nay sẽ phát động tấn công, tuy rằng thời gian cụ thể ấn định tấn công vào giờ nào không có, nhưng Vương Thế Sung cũng đã chuẩn bị tốt khâu cuối cùng trước khi tấn công.
- Đại tướng quân, nếu lần này lập được nhiều công lớ, chúng tôi sẽ được thưởng cái gì?
Một tên binh lính trẻ tuổi tràn đầy kỳ vọng hỏi han.
Vương Thế Sung đang ăn một con cá, ông ta nhổ ra một cái xương cá, cười ha ha nói:
- Lần này nếu như ngươi giết được hai mươi tên địch, ta sẽ thưởng cho ngươi một cung nữ làm vợ!
Bọn lính đều cười rộ lên, một gã lão binh vỗ vỗ bả vai binh lính trẻ tuổi, chế nhạo nói:
- Tiểu Tam lang, cởi quần cho chúng ta nhìn xem lông đã dài đủ chưa nào?
Mọi người lại một lần nữa cười phá lên, lúc này, một gã thân binh bước nhanh đi tới, nói nhỏ bên tai Vương Thế Sung vài câu, Vương Thế Sung gật nhẹ đầu, nhìn bọn lính nói:
- Mọi người ăn no một chút, đánh giặc mới có sức, hôm nay có rất nhiều thịt, ăn hết mình đi.
Vương Thế Sung đứng lên bước nhanh quay trở về lều trung quân của mình, đi vào lều lập tức hỏi:
- Thư ở đâu?
Một gã thân binh đưa một phong thư lên cho ông ta, đây là tin từ điểm liên lạc trực tiếp ở bờ sông đến. Ở hai bên bờ sông Hoàng Hà, Dương Nguyên Khánh và Vương Thế Sung đều thiết lập một điểm liên lạc, chỉ cần một con thuyền qua sông, lập tức sẽ có tin tức nhanh chóng truyền lại. Hai người ở những điểm liên lạc này ngày càng thấy nhiều dấu hiệu gia tăng.
Vương Thế Sung vội vàng mở thư ra xem một lần, quả là tin tức ông ta đang chờ mong, thời gian đã ấn định cụ thể canh một đêm nay.
Vương Thế Sung thở một hơi nhẹ, ông ta chờ thời khắc này đã lâu.