Mục lục
Thiên Hạ Kiêu Hùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Liệt vì cái chết của hơn ba mươi huynh đệ, trong lòng anh ta thấy rất khổ sở, lúc này Dương Nguyên Khánh có định đánh anh ta một trăm trượng đi chăng nữa, anh ta cũng cam tâm tình nguyện. Nghĩ tới cái chết của hơn ba mươi huynh đệ, nước mắt của anh ta bống chốc tuôn ra, cúi người nói:

-Ty chức phục, chỉ hận một nỗi tướng quân phạt như thế vẫn còn nhẹ!

Dương Nguyên Khánh vỗ vỗ vai:

-Đánh trận lúc nào chẳng có thương vong, ngươi không cần quá để tâm đâu.

Hắn lại xem vũ linh tiễn bằng lông vịt trời mà Tô Liệt đưa cho hắn, vũ linh tiễn được cắt rất gọn, chiếc vũ linh tiễn quen thuộc này khiến hắn nhớ tới một người, lẽ nào chính là y?

Dương Nguyên Khánh lập tức mở thư ra, một gã binh sĩ châm lửa đem đến, dưới ánh lửa, Dương Nguyên Khánh vội nhìn một lượt, lông mày của hắn chau lại, quả nhiên đã bị hắn đoán trúng, hắn lập tức quay đầu ngựa:

-Đi thành cũ Y Ngô!

…Vương cung thành Y Ngô. Trời vẫn chưa sáng, đèn đuốc trong nội cung vẫn sáng trưng, Dương Nguyên Khánh vừa mới trở về lập tức mở hội nghị quân sự quan trọng, ngay cả quốc vương Mặc Xuyết và thái tử A Mạn cũng được mời tham gia hội nghị, bên cạnh có một người phiên dịch ngồi đó.

-Ta vừa mới được xác thực tin tức, Tây Đột Quyết do cuộc đấu tranh quyết liệt giữa Xạ Quỹ Khả Hãn và Xử La Khả Hãn, tạm thời không quan tâm đến Y Ngô, chỉ có điều Xạ Quỹ Khả Hãn đã hạ lệnh cho bộ tộc Xử Nguyệt tấn công Y Ngô thành.

-Bộ tộc Xử Nguyệt!

Mặc Xuyết hét một tiếng kinh hãi, Tây Đột Quyết không tới đã khiến ông ta hơi thất vọng, nhưng Xử Nguyệt lại kéo tâm trạng của ông ta lên.

Dương Nguyên Khánh nhìn ông ta một cái, cười cười nói:

- Hình như quốc vương điện hạ rất sợ bộ tộc Xử Nguyệt?

Mặc Xuyết cười khổ não nói:

-Tây Đột Quyết tuy thu thuế có rất nặng nhưng ít nhất người Ô Tôn vẫn có thể sống được, nhưng bộ tộc Xử La lại giết người già và đàn ông Ô Tôn, bắt phụ nữ và trẻ con làm nô lệ, bọn chúng sớm đã có dã tâm này rồi.

-Thế người Ô Tôn phải làm sao? Cứ rửa sạch cổ để bọn chúng đi chém hết hay là cùng với quân Tùy đi chém đứt cổ bọn chúng!

Dương Nguyên Khánh chỉ rõ, đồng nghĩa với việc nói với mọi người rằng hắn quyết định chủ động tấn công, nên tấn công bọn Xử Nguyệt trước.

Trong lòng Mặc Xuyết có cảm giác bất an, nếu người Tây Đột Quyết tới tấn công, có lẽ gã sẽ chẳng tốn bao nhiêu sức lực, nhưng người Xử Nguyệt tới tấn công Y Ngô, chỉ sợ gã không liều mạng không được rồi.

Tiếng Hán của đại vương tử A Mạn cũng không tồi, gã dùng tiếng Hán ngữ âm trầm nói:

-Dương tướng quân có biết quân đội Xử Nguyệt có bao nhiêu người không?

-Ta không biết, vì thế ta mới mời cha con ngươi tới, tin là các ngươi sẽ biết.

-Đúng vậy, ta có biết một chút, toàn bộ tộc có khoảng một trăm nghìn người, có ba mươi nghìn tráng binh, vì vậy bọn họ còn được gọi là tam vạn giáp sĩ.

-Đối phó với tộc người trên thảo nguyên này, quân Tùy của bọn ta có thể một đấu mười!

Một thiên tướng Tùy quân đứng lên nói.

Dương Nguyên Khánh tán thưởng gật gật đầu, ra hiệu cho gã ngồi xuống, hắn nói với mọi người:

-Cho dù tộc Xử Nguyệt có tiến công vào trung tâm của bọn ta hay không, nhưng chúng không hề thần phục Đại Tùy, mà lại dựa vào Tây Đột Quyết, tập kích trinh thám quân Tùy, bọn họ đã là quân địch của chúng ta, ta quyết định tiêu diệt tộc người này. Bây giờ là sáng sớm ngày mười ba tháng tám, vào đêm trăng tròn ngày 15/08, hẳn là đêm trước khi tộc Xử Nguyệt khởi binh, chúng ta phải nhân dịp này tiêu diệt bọn chúng!

Hắn lại nhìn một lượt mọi người, ánh mắt dừng lại trên người Vương Uy:

-Vương Thái Thú, ông dẫn hai nghìn quân Y Ngô trấn thủ thành Y Ngô, bốn nghìn tướng quân Y Ngô còn lại và quân Tùy cùng nhau xuất binh, tiến công Bồ Loại Hải, tiêu diệt toàn bộ người Xử Nguyệt. Bây giờ mọi người đi chuẩn bị đi, sau một giờ đại quân xuất phát!

Các tướng lĩnh đều lần lượt đứng lên đi ra phía ngoài. Vương tử A Mạn đang định rời đi, liền bị Dương Nguyên Khánh gọi lại. Năm nay A Mạn hai mươi lăm tuổi, từ năm tám tuổi đến năm mười tuổi đều ở Trường An, vì thế gã có thể nói tiếng Hán, hơn nữa gã thân thiết với nhà Tùy hơn phụ thân mình, tuy vậy lần này nhà Tùy thôn tính nước Y Ngô, trong lòng gã cũng thấy chán nản và thất vọng.

-Tướng quân tìm ta có việc gì.

Gã trầm giọng hỏi.

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu,

-Ta tới để nói cho ngươi một tin, ngươi phải đi Kinh Thành, đó là ý chỉ của hoàng đế Đại Tùy, ta cũng không còn cách nào khác.

A Mạn lặng lẽ gật đầu, đây là chuyện gã đã dự liệu được, con trưởng làm con tin, chỉ có thể là gã đi:

-Ta thì không có vấn đề gì, Dương tướng quân định dặn dò thêm gì sao?

-Ta còn muốn hỏi về chuyện hắc mã tặc, ngươi có biết không?

-Hắc mã tặc!

A Mạn ngạc nhiên.

-Ngươi biết?

Dương Nguyên Khánh nhìn chăm chú vào gã.

A Mạn cười khổ não một tiếng

-Chỉ e rằng Tây Vực không có ai là không biết bọn họ, hắc mã tặc, chúng còn đáng sợ hơn người Đột Quyết.

-Nói cho ta tất cả những gì ngươi biết đi, liên quan đến hắc mã tặc, tất cả tình hình của bọn họ, ta đều muốn biết hết.

……

Bộ tộc Xử Nguyệt do mười mấy bộ tộc nhỏ hợp thành, bọn chúng sinh sống trên thảo nguyên hơn một nghìn mẫu từ Bồ Loại hải đến Luân Đài, thờ phụng đạo Tát Mãn, đồng thời cũng giống như người Đột Quyết lấy sói là biểu tượng, trên chiến kỳ của bọn chúng cũng thêu hình đầu sói.

Lần tấn công Y Ngô này là niềm mong đợi bấy lâu nay của Xử Nguyệt, tộc Xử Nguyệt không lớn cũng chẳng nhỏ, bọn chúng muốn mình được lớn mạnh như tộc Thiết Lặc, muốn bổ sung một lượng lớn nhân khẩu, cần phụ nữ, bọn chúng sớm đã nhắm người Ô Tôn với hơn hai trăm nghìn người và binh lực, chỉ là người Tây Đột Quyết không cho phép bọn chúng tấn công Y Ngô. Người Xử Nguyệt chẳng khác gì đầu của một con chó hung dữ bị chủ nhân dùng dây lưng thít chặt lấy cổ, vô cùng thèm khát đến một miếng thịt ngon cách đó không xa, nhưng lại không có cách nào ăn được.

Hiện tại chủ nhân đã bỏ đi sợi dây trên cổ chúng, bọn chúng liền không thể chờ đợi được, cho dù Y Ngô đã có thêm năm nghìn quân Tùy, nhưng tộc Xử Nguyệt vô cùng đói khát kia cũng chẳng thèm để ý đến, bọn chúng muốn nuốt trọn cả quân Tùy, kim bài lệnh tiễn mười ngày trước đã được phát đi, từ bốn phương tám hướng đã hội tụ được hàng chục nghìn tráng sĩ trên thảo nguyên Bồ Loại hải, khắp nơi đều là các lều trại.

Hoặc cũng có thể do sùng bái loài sói, người Xử Nguyệt cũng có một tình cảm đặc biệt với đêm trăng tròn. Cũng giống như người Đột Quyết, người Xử Nguyệt cũng tổ chức lễ hiến tế xuất binh vào đêm trăng tròn, thầy mo sẽ biểu đạt sự tôn kính của người Xử La với thần linh, cầu khẩn thần linh phù hộ cho bọn họ xuất binh được thắng lợi.

Một vầng trăng sáng được treo trên bầu trời đêm đen, tứ phía không hề có sao, trăng tròn cô đơn ngắm nhìn mặt đất, chỉ có điều khi nó ngắm nhìn về Bồ Loại hải, trong ánh sáng mờ ảo ấy cũng có vài phần kì quái.

Ánh trăng bao phủ trên mặt đất, trên một dải đất rộng, một đống lửa trại chính đang hừng hực thiêu đốt. Ngọn lửa lớn cao tới ba trượng, hàng trăm tù trưởng và trưởng lão đang ngồi vây quanh lửa trại, cơ thể theo nhịp trống mà đung đưa nhẹ. Ở đống lửa bên cạnh, ba tên Tát Man vũ sư mang theo mười mấy tên đồ đệ đang tiến hành thực hiện nghi lễ, bọn họ mặc trang phục hết sức kì quái, nhảy múa điên cuồng.

Tất cả tù trưởng và trưởng lão đều say như điếu đổ, chỉ có mỗi em trai của tù trưởng là Chu Tà Tư Dã biểu hiện có chút tâm tư đang suy nghĩ. Gã là người tù trưởng duy nhất của người Xử Nguyệt vẫn còn giao du với quân nhà Tùy, sức chiến đấu hùng mạnh của quân nhà Tùy khiến gã cảm thấy hối hận, hơn ba nghìn quân của gã tấn công vòng vây hơn một trăm lính trinh thám nhà Tùy, bị một trăm người này trước sau giết chết gần năm trăm dũng sĩ Xử Nguyệt, vậy mà quân Tùy chỉ tổn thất ba mươi ba người.

Điều càng quan trọng hơn, gã từ một tên lính bị thương của nhà Tùy biết được rằng, chủ tướng của đám quân này chính là Dương Nguyên Khánh người đã giết chết Đạt Đầu Khả Hãn, gần như đã diệt vong được người Tiết Diên Đà. Trong lòng Chu Tà Tư Dã vô cùng sợ hãi, nhưng không ai chịu nghe lời khuyên của gã, trong mắt đám người này chỉ có con gái người Ô Tôn, bao gồm cả đại tù trưởng của bọn họ.

Chu Tà Tư Dã nhìn trộm huynh trưởng của gã, cũng chính là đại tù trưởng Chu Tà Cốt, y đang nhắm mắt, lắc lư theo tiếng trống. Chu Tà Tư Dã thừa dịp mọi người không để ý, gã lặng lẽ đứng dậy, nhanh chóng đi về phía bộ lạc mình. Kẻ khác muốn tiêu diệt bộ tộc gã, gã không lo hết được, nhưng gã phải bảo vệ chính bộ lạc của mình. Chu Tà Tư Dã đã quyết định, gã nhất định phải đưa bộ tộc của mình đi, rời khỏi nơi đầy rẫy nguy hiểm này.

….

Cách Bồ Loại hải khoảng bảy tám dặm, có một ngọn đồi thấp, đồi núi được bao phủ bởi rừng rậm tươi tốt, kéo dài tới hơn hai mươi dặm, cùng với núi La Mạn tạo thành một dải rừng rậm, khu rừng này giống như một bình phong màu đen, vắt ngang phía đông Bồ Loại hải.

Lúc này phía trước một đoạn rừng phía bắc, có một đám kỵ binh đang từ từ ùn lên, có hơn mười nghìn người, đúng là quân Tùy đến từ thành Y Ngô, nhưng đó không chỉ có quân Tùy, còn có quân đội nước Y Ngô, do tám gã thiết vệ của Dương Nguyên Khánh dẫn đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK