Vương Thế Sung thở dài một hơi, y đang suy xét đến tiền đồ của mình. Y phát hiện dường như mình sinh ra đã mang mối thù với Dương Nguyên Khánh. Năm xưa khi y đầu quân dưới trướng Vũ Văn Thuật, thì bùng nổ vụ án Võ Cử, rồi sau khi y chuyển hướng đầu quân cho Trương Cẩn, thì Dương Nguyên Khánh lại tìm tới. Bây giờ nhìn thấy Trương Cẩn khó lòng mà giữ được nữa, vậy Vương Thế Sung hắn biết đi đâu về đâu?
Lúc này, có tiếng đập cửa, bên ngoài vọng vào tiếng của vợ y:
-Đại lang, bên ngoài có khách đến tìm!
-Chẳng phải ta đã nói không gặp bất cứ ai hay sao?
Vương Thế Sung tức giận nói.
-Đại lang, là Dương ngự sử đại phu…
“Dương Nguyên Khánh!”, Vương Thế Sung thoáng ngây người.
Dương Nguyên Khánh đứng nơi bậc cửa, nhìn chăm chú lên đám mây đen trên trời, mây đen che phủ bầu trời, trăng sao không thấy. Trời đã bắt đầu lác đác vài giọt mưa, nếu là ở phương bắc, thì giờ chắc đã rơi trận tuyết đầu tiên, nhưng ở phương nam, không khí vẫn lãng đãng có chút ấm áp.
Cánh cửa phía sau mở ra, truyền đến một tràng xin lỗi của Vương Thế Sung:
-Không biết Dương ngự sử đến, không đón tiếp từ xa được, xin thứ lỗi! Xin thứ lỗi!
Dương Nguyên Khánh quay người lại, chỉ thấy Vương Thế Sung đã béo trắng hơn nhiều so với ba năm trước. Không còn là tên Viên ngoại lang cao gầy giảo hoạt của binh bộ năm xưa nữa, mà là một Vương quận thừa vừa cao vừa béo, có vài phần tướng mạo quan gia.
-Vương quận thừa, ba năm không gặp, vẫn như xưa chứ!
Dương Nguyên Khánh chắp tay cười nói.
Vương Thế Sung cười khổ khom người thi lễ:
-Chuyện đã ba năm, Dương ngự sử xin đừng nhắc lại nữa, nghĩ lại thật khiến người ta hổ thẹn.
-Ta vốn là không muốn nhắc lại nữa, nhưng có vẻ như Vương quận thừa không rút ra được bài học thì phải, khiến cho Dương Nguyên Khánh cảm thấy hết sức thất vọng.
Vương Thế Sung nghe ra trong lời nói của Dương Nguyên Khánh còn có ẩn ý khác, y trầm tư giây lát, đoạn nói:
-Bên ngoài này không phải là chỗ nói chuyện, Dương ngự sử xin mời vào trong thư phòng đàm đạo!
-Vương quận thừa mời!
-Mời!
Dương Nguyên Khánh theo Vương Thế Sung vào thư phòng ngồi xuống, vợ của Vương Thế Sung đã dọn dẹp số rượu cùng thức ăn trên bàn, và bưng lên hai ly trà.
Vương Thế Sung bưng chung trà lên, cười nói:
-Giang Đô không giống như phương bắc, còn có sữa dê, ở đây cơ bản chỉ có trà sao, dùng cũng thành thói quen rồi.
Dương Nguyên Khánh gục gặc đầu, cười nói:
-Thực ra sữa dê cũng tốt cho sức khỏe của con người, trà cũng không tệ, đều không nên uống một mình, pha trộn với nhau là ngon nhất.
Hai người hàn huyên vài câu, Vương Thế Sung có vẻ trong lòng không yên, bèn chuyển chủ đề về đề tài chính:
-Lúc nãy Dương ngự sử nói ta chưa rút ra được bài học từ vụ Võ Cử, có thể xin chỉ giáo thêm được không?
Dương Nguyên Khánh trầm ngâm giây lát, hỏi dò:
-Vương quận thừa có biết vì sao hôm nay ta đến không?
Vương Thế Sung gật gật đầu:
-Trong lòng ta hiểu rõ, xin Dương ngự sử vui lòng chỉ giáo.
Câu trả lời của Vương Thế Sung khiến cho người ta nghe mà phấn chấn, hắn hiểu rằng nước cờ đi gặp Vương Thế Sung tối nay đã đi đúng đường, hắn lập tức lấy lại tinh thần, cười nói:
-Ta cảm thấy sai lầm lớn nhất của Vương huynh chính là không nắm chắc thời thế, tầm nhìn không đủ sâu rộng. Một tháng trước, Nguyên gia còn quyền khuynh triều dã, nhưng một sớm mai ra đã tiêu tan như mây khói. Ngu Thế Cơ bị biếm truất âm thầm không ai hỏi đến một tiếng, nghe nói mái nhà mưa dột cũng không ai thèm sửa, thế mà nháy mắt, y lại trở về ngồi trên vị trí cao. Những sự lên voi xuống chó đó, chẳng lẽ Vương huynh không phát hiện ra quy luật của nó hay sao?
Vương Thế Sung cúi đầu trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thở hắt ra một tiếng, nói:
-Thực ra ta cũng biết Thánh thượng đang cố ý chèn ép quý tộc Quan Lũng, nhưng ta luôn cảm thấy Thánh thượng muốn thành lập thế cân bằng về quyền lực, nên người sẽ không đời nào đuổi cùng giết tận đối với quý tộc Quan Lũng đâu. Giống như lời Dương tướng quân vừa nói đó, gia tộc họ Nguyên ngã xuống, nhà Độc Cô lại nổi lên, đều là dùng một nhà Quan Lũng thế gia để thay thế một nhà Quan Lũng thế gia khác, chứ không lấy sỹ tộc Sơn Đông. Cho nên, ta nhận định rằng Quan Lũng quý tộc vẫn sẽ là một thế lực mạnh, Dương tướng quân nghĩ sao?
Hai người đã thay đổi cách xưng hô một cách vô thức, thực ra mà nói, hai người hôm nay mới là gặp nhau lần đầu tiên, nhưng hai bên đều hiểu rõ tâm tư của đối phương. Hiểu rõ đôi bên có nhiểu khả năng sẽ hợp tác với nh, cho nên hai người đều nói chuyện với nhau tương đối thẳng thắn.
Dương Nguyên Khánh thì muốn Vương Thế Sung phối hợp với mình trong hành động ở Giang Đô lần này, muốn y trở thành nhân vật quan trọng giúp mình giành được toàn thắng. Còn Vương Thế Sung thì muốn tìm kiếm con đường quan lộ đúng đắn cho mình từ chỗ Dương Nguyên Khánh, giúp mình thoát khỏi cảnh trớ trêu “dựa núi núi đổ”.
Dương Nguyên Khánh gỡ xuống một thanh kiếm đặt lên bàn, cười hỏi:
-Vương huynh nói xem đây là vật gì?
-Đây chính là Thượng Phương thiên tử kiếm!
Vương Thế Sung không giấu vẻ ngưỡng mộ kêu lên.
-Nếu tính cả Bàn Dĩnh kiếm, thì trên thực tế ta đã có ba lần được cầm Thiên tử kiếm rồi. Trong triều đình Đại Nghiệp, không một ai có thể so sánh với ta, Vương huynh có biết nguyên nhân là do đâu không?
Vương Thế Sung lắc lắc đầu:
-Quả thực là ta không biết, rất nhiều người nói Dương tướng quân năm xưa có công cứu giá, cho nên Thánh thượng mới được thánh quyến không suy vong. Cũng có người nói Dương tướng quân được Nhạc Bình công chúa chống lưng, cho nên được Thánh thượng coi trọng vài phần. Nhưng ta cho rằng mọi người nói đều không đúng, nếu Dương tướng quân nguyện ý nói cho ta biết bí mật này, Thế Sung cảm kích muôn phần.
Dương Nguyên Khánh bật cười, thành khẩn thâm thúy nói:
-Thực ra cũng chẳng phải là bí mật gì, đều là những chuyện công khai cả. Đơn giản mà nói thì chỉ có một câu “nhất quán kiên trì, tuyệt không thay đổi”. Bất luận đối với Tề vương hay Quan Lũng quý tộc, ta cũng đều kiên trì với tám chữ này, cho nên mới nhận được sự tín nhiệm của Thánh thượng, cho nên người mới ba lần ban Thiên tử kiếm cho ta.
Vương huynh, kẻ ngu xuẩn chỉ nhìn thấy trước mắt, đợi đến lúc cây lớn đổ rồi mới hoảng hốt tìm đường. Còn người thông minh thì chừa cho mình một con đường lui, sớm đã mở đường bắc cầu sẵn cho mình rồi, đợi có chuyện xảy ra, thì bèn có thể ung dung rút lui, và bắt đầu lại. Vương huynh khi trước là dựa vào Vũ Văn Thuật, bây giờ dựa vào Trương Cẩn, nếu Trương Cẩn cũng ngã xuống, Vương huynh lại đến dựa vào ai, có từng nghĩ qua chưa?
Vương Thế Sung cười khổ một tiếng:
-Chính vì ta không biết nên rút kinh nghiệm gì từ vụ án Võ Cử, cho nên mới thỉnh giáo Dương tướng quân. Dương tướng quân nói rất nhiều rồi, nhưng vẫn chưa cho ta biết đáp án cuối cùng.
-Ta chưa cho huynh đáp án sao?
Dương Nguyên Khánh nhẹ nhàng đẩy Thượng Phương thiên tử kiếm về phía trước, cười kíp cả mắt:
-Ta mang theo Thiên tử kiếm tới Giang Nam, không lẽ là để du ngoạn?
Vương Thế Sung im lặng gật đầu, y hiểu ý của Dương Nguyên Khánh, Thánh thượng ẩn dưới lớp vỏ bọc “cân bằng quyền lực”, vẫn giữ nguyên quyết tâm chèn ép Quan Lũng quý tộc. Vừa mới lật đổ Nguyên Thọ trong triều, liền chuyển mục tiêu, lại đối phó tiếp với Trương Cẩn, chỉ có điều chiến tuyến thì được chuyển từ triều đình tới địa phương.
Đáp án mà Dương Nguyên Khánh cho y rất đơn giản, đừng dựa vào Quan Lũng quý tộc nữa, giúp cho Dương Nguyên Khánh lật đổ Trương Vân Dịch. Chuyển về dựa vào Hoàng đế, đây mới là chỗ dựa lớn nhất, vững chắc nhất.
Vương Thế Sung hắn đời nào lại vì một Trương Cẩn mà đối nghịch với Hoàng đế?
Vương Thế Sung nghĩ thông suốt chỗ này rồi, bèn dứt khoát hạ quyết định, đứng lên nói:
-Dương tướng quân xin đi theo ta, ta dẫn ngươi đi gặp một người.
-Ai?
-Dương tướng quân cứ đi theo ta là sẽ biết thôi.
Vương Thế Sung dẫn Dương Nguyên Khánh đi sang viện phía đông, đi đến trước một tiểu viện, trước cửa viện có hai gã đàn ông, một trái một phải đứng hai bên cửa, vô cùng cảnh giác.
-Bọn họ thế nào rồi?
-Hồi bẩm Sứ quân, rất im lặng!
Vương Thế Sung gật gật đầu, đưa Dương Nguyên Khánh bước vào viện.
Trong sân viện, một bé trai chừng ba bốn tuổi đang vui vẻ chơi ngựa trúc, bên cạnh có một một người phụ nữ trẻ tuổi ngồi xổm. Đột nhiên thấy có người bước vào, người phụ nữ bèn ôm phắt lấy đứa con nhỏ vào lòng, cảnh giác nhìn Dương Nguyên Khánh. Vương Thế Sung nhặt lại con ngựa trúc đưa trả cho đứa bé, cười nói với người phụ nữ:
-Nếu nàng muốn báo thù cho chồng, thì đây chính là cơ hội tốt nhất.
Hắn chỉ Dương Nguyên Khánh:
-Vị này là quan lớn đến từ kinh thành.
Người phụ nữ ôm đứa con nhỏ quỳ mọp dưới chân Dương Nguyên Khánh, nước mắt nước mũi dàn dụa:
-Thanh thiên lão gia! Chồng ta bị người ta hại chết rồi.
Dương Nguyên Khánh nhìn Vương Thế Sung một cách nghi hoặc, Vương Thế Sung thản nhiên cười nói:
-Đây là vợ con của Vương Thuận Lang, hung thủ giết hại Vi ngự sử. Vương Thuận Lang đã bị Trương Vân Dịch diệt khẩu rồi, vợ con hắn cũng suýt nữa thì bị giết ở quận Đan Dương, là ta cho người đi trước một bước cứu bọn họ về.
-Ngươi biết?
Dương Nguyên Khánh nhìn chằm chằm vào Vương Thế Sung.