Thương đội này do Dương Nguyên Khánh giả dạng, bao gồm Trình Giảo Kim và Bùi Thanh Tùng, tổng cộng có hai mươi lăm thủ hạ, đều là những thân vệ võ nghệ cao cường.
Lúc này họ đã tiến vào huyện Bình Nguyên, huyện Bình Nguyên là huyện phía nam quận Bình Nguyên, dựa vào quận Thanh Hà. Nó cũng là một quận trị, quận trị của quận Bình Nguyên là huyện An Đức, ở phía trung nam bộ quận Bình Nguyên, cách huyện Bình Nguyên ước chừng tám mươi dặm (bốn mươi kilomet).
Bên trái quan đạo là một khu rừng rậm rạp, kéo dài hơn mười dặm (năm kilomet), còn bên phải là đồng ruộng trải rộng, lúa mạch non xanh mượt lay động, xa xa là một dòng sông nhỏ, bên dòng sông nhỏ còn một thôn trang nhỏ.
- Đại đông chủ, chúng ta đến thôn trang nhỏ đó hỏi thăm tình hình đi!
Đầu đội mũ tám cạnh, mặc trường bào lụa đen, Bùi Thanh Tùng ăn mặc như một tiên sinh phòng thu chi chỉ vào một thôn trang nhỏ cách đây không xa, vô cùng hăng hái đề nghị.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, hắn liếc nhìn Trình Giảo Kim không có chút tinh thần, cười hỏi gã:
- Nhị đông chủ nghĩ như thế nào?
Từ lúc bị một chảo của Bùi U đánh ngã, Trình Giảo Kim như một con gà trống bị đánh bại, không còn chút tinh thần nào cả, nói cũng lười nói:
- Tùy tiện!
Gã lười biếng trả lời một câu.
- Vậy được rồi! Đi thôn trang nhỏ xem có bán rượu hay không.
Dương Nguyên Khánh cố tình nhắc đến rượu, hai mắt Trình Giảo Kim sáng rực lên, nhưng lập tức lại ảm đạm. Gã mặc dù rất thích rượu, nhưng rượu có thể làm lành vết thương trong lòng gã không? Bây giờã chỉ muốn trở về Kinh thành, tìm nương tử tâm sự, cố tình Dương Nguyên Khánh muốn đến quận Bình Nguyên, khiến cho gã không thể không đi theo.
Đoàn người rời khỏi quan đạo, đi dọc con đường nhỏ càng thêm lầy lội gần bờ ruộng, ước chừng đi hơn ba dặm thì đến thôn trang nhỏ.
Các thôn trang ở bình nguyên lớn Hà Bắc đa phần là thôn chết, không người sống. Nhưng từ khi chiến tranh kết thúc, các nông dân tránh nạn trong huyện thành cũng bắt đầu lục tục trở về nhà mình. Các thôn trang cũng từ từ lấy lại sức sống vốn có của mình.
Thôn trang nhỏ này rõ ràng có người ở, khai khẩn đất hoang, đào mương máng dẫn nước tưới, trên mái nhà một gian nhà nhỏ ngoài cùng cũng xuất hiện khói bếp xanh trắng.
Bọn họ vừa đến gần thôn trang nhỏ thì đã nghe tiếng chó sủa. Hơn mười mấy con chó nhà chạy ra bao vây họ bốn phương tám hướng sủa ầm ĩ.
Vài người đàn bà giặt áo bên bờ sông cũng chạy vội về thôn. Rất nhanh, mấy chục thôn dân nhiệt tình ra chào đón họ, thôn dân cực kỳ hoan nghênh thương đội đến đây.
Dương Nguyên Khánh cũng mua không ít tạp hóa, kim chỉ, dầu muối tương dấm, trang sức giá rẻ, cùng với một ít lưỡi hái, cuốc gì đó. Lý do là vì muốn dễ dàng thám thính tin tức nơi thôn dân.
Dương Nguyên Khánh bảo mấy tên lính đi bán mua với thôn dân, còn hắn thì đi đến một gốc cây hòe lớn cành lá rậm rạp, ngồi xuống bên cạnh một ông lão.
- Ông ơi, cho cháu hỏi Trưởng thôn ở đây là ai?
Ông lão tóc đã bạc hết, khuôn mặt hiền lành, liếc nhìn Dương Nguyên Khánh một cái, không nhanh không chậm hỏi:
- Đông chủ có chuyện gì sao?
Dương Nguyên Khánh giờ mới hiểu ra, hóa ra ông lão này chính là trưởng thôn, hắn vội vàng cười nói:
- Kỳ thật cũng không có chuyện gì, chỉ có chút tò mò thôi, năm trước cháu đi ngang qua nơi này, thôn trang này giống như không có bóng người, bây giờ lại tràn đầy sức sống như vậy, thật khiến người ta vui mừng.
Ông lão khẽ mỉm cười:
- Năm trước mọi người còn tránh trong huyện thành, bây giờ chiến tranh đã kết thúc, mọi người tự nhiên là muốn quay về quê nhà. Ai! Năm đó trong thôn có tám mươi hộ gia đình, bây giờ chỉ còn lại hai mươi mấy hộ thôi.
- Chỗ nào của Hà Bắc chẳng giống nhau, cơ bản đều chết trong chiến tranh cả rồi, ông ơi, thôn này có chia ruộng đất không?
Dương Nguyên Khánh lại hỏi.
- Chia ruộng đất?
Ông lão lắc đầu, chỉ vào mọi người nói:
- Thôn của chúng ta gọi là Trần gia thôn, mọi người ở đây đa phần đều họ Trần, sống với nhau hòa thuận. Nếu quan phủ không chia ruộng, chúng ta tự mình chia đều mỗi nhà có hai trăm mẫu đất, nếu như áp dụng chia ruộng đất, một nhà chỉ còn lại một trăm mẫu thôi, số dư còn lại quan phủ lấy đi. Chàng trai trẻ nói xem chúng ta có muốn phân chia ruộng đất không?
Dương Nguyên Khánh cười khổ một tiếng. Kỳ thật hắn cũng biết, phân chia ruộng đất với Hà Bắc mà nói, trên thực tế là một câu hỏi khó. Người chết quá nhiều, nơi nơi đều là ruộng đất không chủ, nếu không phân chia ruộng đất, nông dân quả thật có thể chiếm được nhiều đất đai hơn. Mục đích thật sự của việc phân chia ruộng đất là muốn hạn chế đất đai nông dân. Mỗi một hộ gia định hạn định một tiêu chuẩn, đất đai còn dư trở thành đất đai của quan phủ, vì chuẩn bị cho sau này số người tăng lên, là chuyện không thể không làm. Nhưng trong lịch sử, phần đất đai còn dư này đa phần lại bị quyền quý cắn nuốt, ngay cả ruộng đất trên tay nông dân cũng càng ngày càng ít.
Nhưng Dương Nguyên Khánh bây giờ không quan tâm đến vấn đề phân chia ruộng đất, hắn quan tâm là giáo phái Di Lặc. Hắn nhìn thấy rất rõ, trước ngực áo rất nhiều thôn dân đều thêu một pho tượng Phật Di Lặc.
Chỉ có điều làm sao để hắn mở miệng hỏi thăm chuyện giáo phái Di Lặc đây? Nếu thôn trưởng là một tiểu đầu mục thì…. hỏi quá trực tiếp sẽ bị ông ta nghi ngờ.
- Trong nhà ông có mấy người vậy?
Dương Nguyên Khánh hỏi han quanh co.
Ông lão thở dài:
- Ta vốn có bốn đứa con trai, một đứa đi Cao Kê Bạc, một đứa đến đồi Đậu Tử, cả hai đứa không ai trở về cả, thằng ba trở thành binh lính của Đậu Kiến Đức, mấy tháng trước được thả trở về, chính là nó!
Ông lão chỉ một người đàn ông đang mua lưỡi hái, trên mặt lộ ra nụ cười hiền lạnh:
- Nó chính là đứa con thứ ba của ta, còn có đứa thứ tư nữa, bây giờ đang ở Thái Nguyên nhập ngũ, là một Tùy quân hỏa trưởng.
Dương Nguyên Khánh nghe con của ông là Tùy quân hỏa trưởng, tinh thần lập tức hưng phấn, cười nói:
- Ông lão, chúng tôi từ Thái Nguyên đến.
Ông lão cũng cảm thấy thú vị, ông vừa muốn hỏi thì một thiếu niên chạy vội vào thôn, hô to:
- Trưởng thôn, Trương phật tôn đến!
Ông lão biến sắc, cao giọng quát với người trong thôn:
- Đừng vội vàng mua đồ nữa, theo ta ra nghênh đón Phật tôn đến đây!
Hơn trăm thôn dân ở trước cửa thôn quỳ xuống. Chỉ thấy vài người trẻ tuổi cường tráng nâng một kiệu ngồi từ xa đi tới. Trong kiệu ngồi một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo trắng, đầu đội mũ bạc, tay cầm pháp trượng, ánh mắt lạnh lùng, gã vừa vào cửa thôn thì ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy Dương Nguyên Khánh.
Trưởng thôn dẫn theo một đám thôn dân quỳ trước cửa thôn dập đầu như bằm tỏi, nhưng người áo trắng lại không đem họ để vào trong mắt. Gã chỉ cảm thấy có hứng thú với người của thương đội trong thôn mà thôi. Nói chính xác hơn thì, gã cảm thấy hứng thú với hơn một trăm con la ngựa và hàng hóa. Chiến tranh vừa chấm dứt, nhân dânnghèo khó, không có tiền dầu vừng gì có thể lấy, khó được gặp một thương đội có quy mô không đơn giản như vậy.
Gã ngoắc ngoắc tay bảo trưởng thôn đến hỏi vài câu, trưởng thôn lập tức chạy lại hỏi:
- Ai là Đại đông chủ?
Dương Nguyên Khánh vừa muốn trả lời, Trình Giảo Kim lại bước ra trước, ồm ồm nói:
- Là ông đây!
Trưởng thôn vội vàng thi lễ với Trình Giảo Kim:
- Phật tôn mời Đại đông chủ qua nói chuyện.
Trình Giảo Kim đã ở trên giang hồ bôn ba nhiều năm, kinh nghiệm giang hồ cực kì phong phú. Gã thấy ánh mắt của người đàn ông áo trắng gian tà tỏa sáng đánh giá hàng hóa, liền biết người này sinh tà tâm, gã bước đến, không hề thi lễ, lạnh lùng hỏi:
- Tìm ông nội ta có chuyện gì?
Khí chất trộm cướp của gã tỏa ra mười phần, người đàn ông áo trắng không hề tức giận, cười hì hì hỏi:
- Chỗ các người có bán tơ lụa hay không?
- Có, ngươi muốn mua nhiều ít?
- Có bao nhiêu ta mua bấy nhiêu, còn nữa, tất cả hàng hóa của ngươi ta đều mua hết.
Trình Giảo Kim đánh giá người đàn ông áo trắng từ trên xuống, nhíu mày hỏi:
- Tiền của ngươi ở đâu?
Người đàn ông áo trắng vỗ vỗ ngực:
- Có tiền, đều là bạc, nhưng ở trong huyện thành, các ngươi phải đi theo ta lấy.
Trình Giảo Kim giả vờ giả vịt suy nghĩ một lúc:
- Cũng được! Chúng tôi phải thương lượng với nhau đã, đây không phải hàng hóa của một mình ta.
Trình Giảo Kim xoay người trở về, thấp giọng hỏi Dương Nguyên Khánh:
- Muốn cùng tên kia lên huyện thành không?
Trưởng thôn bên cạnh gấp đến độ nháy mắt mấy lần với hắn, bảo hắn đừng đồng ý, Dương Nguyên Khánh suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Ngươi đi nói với người áo trắng, chúng ta muốn ở trong thôn ăn chút gì đó, sau đó sẽ đi với gã.
Trình Giảo Kim quay lại cho câu trả lời, người áo trắng cũng rất hào phóng:
- Các ngươi cứ đi ăn đi, ta chờ các ngươi.
Mọi người dẫn ngựa vào trong thôn, Dương Nguyên Khánh bị trưởng thôn kéo vào một căn nhà, giọng điệu gấp gáp nói với hắn:
- Tiểu tử, ngàn vạn lần đừng đi, nếu đi rồi thì mạng nhỏ không giữ được đấy.
Dương Nguyên Khánh thấy ngoài phòng không có người, liền đóng cửa lại, lấy ra một lệnh bài nói với ông lão:
- Ông đừng sợ, chúng cháu là quân Tùy vùng Thái Nguyên, phụng mệnh đến đây điều tra sự kiện giáo phái thờ Di Lặc. Ông có thể nói cho cháu một chút tin tức không?
Ông lão ngây ngốc một lúc lâu, rồi mới thở dài nói:
- Giáo phái Di Lặc này hại chết người. Chiến tranh vừa mới chấm dứt, mọi người đều vội vội vàng vàng về quê nhà trồng trọt, nào có ai nghĩ thờ cúng Di Lặc gì chứ? Nhưng nếu không gia nhập giáo phái Di Lặc, quan phủ sẽ không phát lương thực cứu tế, mọi người không còn cách nào khác đành phải gia nhập. Nhưng vừa gia nhập thì đã bị khống chế, bắt buộc cung phụng gia sản, nhà ai có con gái hơi chút xinh đẹp đều phải cung phụng cho Di Lặc, mọi người có khổ không thể nói!
[/QUOTE]