Thành Hà Khẩu là thành mới được cải tạo xây dựng vào năm Đại Nghiệp thứ năm. Dài mười lăm dặm. Thành trì cao lớn kiên cố. Lương thực và các loại quân dụng vật tư dự trữ đầy đủ. Thành này do lão tướng Bùi Nhân Cơ và Bùi Hành Nghiễm trấn thủ.
Dựa theo binh lực được triển khai lúc đầu, thành Đại Lợi có ba mươi ngàn quân Tùy, mười ngàn dân đoàn. Thành Vĩnh Phong có mười ngàn quân Tùy, năm ngàn dân đoàn; Thành Cửu Nguyên có mười lăm ngàn quân Tùy, năm ngàn dân đoàn; Thành Hà Khẩu có mười ngàn quân, mười ngàn dân đoàn. Mặt khác Lý Tĩnh dẫn năm ngàn kỵ binh trợ giúp ở bên ngoài.
Nhưng khi thành Vĩnh Phong bị công phá, tình thế thành Hà Khẩu trở nên nghiêm trọng. Dương Nguyên Khánh liền hạ lệnh vứt bỏ trấn giữ thành Cửu Nguyên, tập trung binh lực đến thành Hà Khẩu. Điều này khiến binh lực thành Hà Khẩu tăng lên đến hơn ba mươi ngàn người. Dân đoàn tăng lên đến mười lăm ngàn.
Mà quân Đột Quyết cũng đưa chín mươi ngàn đại quân tấn công thành Hà Khẩu, ngày đêm không ngừng tấn công thành trì. Sau hai mươi ngày giằng co chiến đấu, công phòng cực kỳ ác liệt. Đầu tường thành đã mấy lần bị Đột Quyết đánh hạ, lại mấy lần bị quân Tùy đoạt lại. Vì thế, quân Tùy đã thiệt hại hơn hai mươi ngàn người. Quân Đột Quyết cũng cả chết cả bị thương gần bốn mươi ngàn người. Tổn thất hai bên vô cùng nghiêm trọng. Nhưng cờ đỏ Đại Tùy vẫn đứng sừng sững ở đầu tường.
Ngày mới bắt đầu. Ánh bình minh nhuộm đỏ cả thành Hà Khẩu. Gió thổi cũng không làm tiêu tan được mùi máu tràn ngập trong không khí. Cờ đỏ Đại Tùy bị tên bắn nát tươm vẫn tung bay phần phật trên tường thành.
Trên tường thành, tướng sĩ quân Tùy mỏi mệt không chịu nổi cuộn mình lại một chỗ ngủ say. Bọn họ rất mệt mỏi, đến mức binh lính dân đoàn mang bánh mỳ và thịt đi lên cũng không thể nào khiến bọn họ tỉnh lại.
Lão tướng Bùi Nhân Cơ cưỡi ngựa tuần tra ở trên tường thành. Bùi Hành Nghiễm đi theo phía sau ông ta. Mấy sợi tóc trắng như tuyết của Bùi Nhân Cơ lộ ra khỏi mũ giáp, phất phơ trong gió. Chính nhò phong cách tác chiến thận trọng cùng với kinh nghiệm dân quân mấy chục năm của ông ta, nên từ đầu đến cuối thành Hà Khẩu sừng sững không ngã trước sự tấn công như bão tố của quân Đột Quyết. Ở thời khắc mấu chốt, vị lão tướng đã tự mình trải qua trăm trận chiến này đã phát huy được tác dụng lên tới Định Hải Thần Châm.
Bùi Hành Nghiễm nhìn binh lính có vẻ mỏi mệt không chịu nổi, anh ta thận trọng đề nghị:
- Phụ thân, chúng ta có nên chia binh lính làm hai quân hay không. Thay phiên nghỉ ngơi và phòng ngự, Tổng quản nói thành Đại Lợi cũng phòng thủ như vậy.
Bùi Nhân Cơ mỉm cười nói:
- Tổng quản chỉ nói cho chúng ta biết thành Đại Lợi là phòng ngự như thế, nhưng anh ta cũng không yêu cầu chúng ta cũng làm như vậy. Trong thư anh ta viết rất rõ ràng, tất cả do ta toàn quyền phụ trách. Đó là bởi vì anh ta biết, phòng thủ thành ở từng địa phương có tình huống khác nhau. Thành Đại Lợi có ba thành phòng ngự, mà thành Hà Khẩu chỉ có một thành phòng ngự. Nếu binh lực giảm xuống một nửa sẽ không thủ được. Chỉ có sử dụng toàn bộ binh lực, mới có thể bảo vệ được thành trì.
Bùi Hành Nghiễm thở dài, lo lắng nói:
- Con chỉ sợ binh lính không kiên trì được. Dù sao cũng đã hai mươi ngày rồi.
Bùi Nhân Cơ lắc đầu cười nói:
- Con à! Cân nhắc vấn đề không đủ chu toàn. Chúng ta không kiên trì được. Chẳng lẽ binh lính Đột Quyết làm bằng sắt sao? Bọn họ cũng giống chúng ta, không kiên trì được. Vậy phải xem ai có thể cố gắng được đến cuối cùng. Ta đã thầm tính toán. Chúng ta còn có hai mươi ngàn quân và năm nghìn dân đoàn. Tỉ lệ binh lực là hai chọi một. Chỉ cần phòng ngự không có sai lầm lớn, cuối cùng khẳng định bọn họ không công được thành Hà Khẩu.
Lúc này, một con chim ưng từ từ lượn một vòng trên không trung, kêu to hai tiếng, hạ xuống đầu vai Ưng nô. Ưng nô gỡ ống thư từ dưới chân nó ra, chạy vội đến, trình thư cho Bùi Nhân Cơ.
Bùi Nhân Cơ thoáng nhìn về phía ống thư. Là thư của Tổng quản Dương Nguyên Khánh gửi cho ông ta. Ông ta lập tức rút lá thư ra, nhìn kỹ một lần, khóe miệng chậm rãi lộ ra ý cười hiểu ý.
- Phụ thân, chuyện gì vậy?
Bùi Hành Nghiễm có chút cấp bách khó nhịn nổi hỏi.
- Con tự nhìn xem!
Bùi Nhân Cơ đem lá thư đưa cho anh ta. Bùi Hành Nghiễm tiếp nhận lá thư xem qua một lần. Dương Nguyên Khánh yêu cầu bọn họ cố gắng ngăn cản sự tấn công thành Hà Khẩu của quân Đột Quyết. Viện quân quận Linh Võ sắp tới.
- Con hiểu chưa? Binh lực của quân Đột Quyết có ưu thế không lớn. Thời khắc phải công của chúng ta sắp tới rồi.
Bùi Hành Nghiễm quay đầu nhìn về hướng dưới thành. Ngoài ba dặm, quân Đột Quyết lại tập kết. Anh ta không nhịn được mỉm cười.
- Chỉ vì phút chốc mà, tấn công địch lâu dài. Đây có lẽ chính là miêu tả dành cho quân Đột Quyết. Đội quân kỵ binh hùng mạnh như vậy không nên chạy tới tấn công thành kiên cố.
- Bọn họ cũng không có cách nào khác. Ở Trung Nguyên luôn luôn có người Tùy nhu nhược, chắp tay dâng thành trì. Nhưng ở Phong Châu lại không có. Phong Châu vườn không nhà trống. Bọn họ chỉ có thể kiên trì tấn công thành trì. Thật ra Thủy Tất Khả Hãn cũng không nghĩ tấn công thành. Gã muốn Tổng quan ra khỏi thành Đại Lợi, vậy chỉ có một biện pháp, đánh hạ thành Hà Khẩu. Đại quân Đột Quyết xuống phía nam. Tổng quản chỉ có thể ra khỏi thành truy kích. Nhưng hiện tại lại khác. Quân Đột Quyết đã chết vượt qua ba phần. Nếu cuộc chiến này không có kết quả, sợ là gã khó có thể tiếp tục ngồi ở vị trí Khả Hãn này.
Bùi Nhân Cơ vừa dứt lời, quân Đột Quyết gõ trống chợt vang dền.
Thùng! Thùng! Thùng!
Tiếng trống như sấm, binh lính Đột Quyết như như thủy triều ùn ùn kéo tới. Năm mươi ngàn quân Đột Quyết lại điên cuồng phát động đợt tấn công mới đối với thành Hà Khẩu.
Hai mươi chiếc xe, to lớn, có gắn bài thang, do mấy ngàn con ngựa kéo, chậm rãi tiến về hướng tường thành. Bài Thang này là một loại thang lớn dùng để tấn công thành, chia làm bệ và bài thang. Bệ rộng hai trượng, dài ba trượng, có sáu bánh xe bằng gỗ. Bài thang rộng một trượng năm thước, dài bốn trượng đến năm trượng, dùng hai mươi thanh gỗ lớn đặt song song dùng đinh tán cố định thành, lại dùng móc xích thật lớn có cài khóa, mặt trên bịt kín bằng da trâu thật dày.
Bình thường bài thang này được gấp lại, đặt trên bệ. Khi tới gần tường thành, mấy trăm binh lính Đột Quyết kéo dây xích về phía sau. Bài thang sẽ được kéo dựng thẳng lên, đặt nghiêng ở trên tường thành, mặt sau có một móc sắt thật lớn bám vào lỗ châu mai trên tường thành. Binh lính Đột Quyết sẽ tạo thành đội leo dọc theo bài thang xông lên đầu tường thành.
Loại bài thang này là vũ khí sát thủ để công thành của Đột Quyết. Nhưng do chi phí chế tạo quá lớn, quân Đột Quyết không có nhiều. Khi tấn công thành Đại Lợi không sử dụng, nhưng ở thành Hà Khẩu cũng đã sử dụng tới lần thứ ba.
Một trăm máy bắn đã cỡ lớn ở thành Hà Khẩu đều đã bị hư hỏng gần hết, không thể dùng đá lớn bắn phá khi bài thang tới gần. Chỉ có mấy chục thạch pháo và một vài nỏ sàn. Nhưng thạch pháo và nỏ sàn cũng không thể đối phó được với vũ khí công thành to lớn, chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng tới gần tường thành.
Bùi Hành Nghiễm ở trên tường thành gấp rút chạy tới hô to:
- Chuẩn bị dầu hỏa!
Từng thùng dầu hỏa được binh lính dân đoàn nâng lên trên đầu tường. Hiện tại chỉ có dầu hỏa là phương pháp hữu hiệu để đối phó với bài thang. Toàn bộ hai mươi ngàn binh lính quân Tùy và năm nghìn dân đoàn quân lên thành tác chiến. Trong đó mười ngàn binh lính ở đầu tường bắn tên xuống phía dưới. Mười lăm ngàn người khác thì tay cầm trường mâu, tấm chắn xếp thành hàng đứng ở đầu tường.
Dầu hỏa chỉ đối phó hữu hiệu khi quân Đột Quyết công thành, nhưng không được phá hủy được lớp da trâu rất dày của bài thang.
Tên từ đầu tường, tên bắn xuống nhanh như mưa. Cây lăn xuống giống hệt mưa đá nện xuống. Mấy chục ngàn binh lính Đột Quyết tay cầm tấm chắn, đẩy bài thang chậm rãi tiến đến. Một đám binh lính Đột Quyết bị bắn ngã xuống, chết vô cùng thê thảm. Dưới thành đội cung tiễn bên Đột Quyết cũng bắt đầu phản kích với quy mô lớn. Không ngừng có binh lính quân Tùy kêu thảm từ trên thành ngã xuống. Cái chết đối với binh lính Đột Quyết mà nói, đã tê liệt. Đối với binh lính quân Tùy cũng vậy, bọn họ đều chỉ có một niềm tin, đánh hạ thành trì, hoặc là bảo vệ thành trì.
Bài thang xông lên đã bị sông đào bảo vệ thành ngăn lại, chậm rãi dừng lại. Mấy trăm binh lính Đột Quyết kéo dây xích sắt, bài thang đặt trên bệ, giống như con rồng lớn ngẩng đầu dựng lên, ầm ầm nghiêng về phía trên tường thành, đập vào đầu tường khiến đá vụn bay tứ tung. Sau đó lại lập tức chậm rãi lui về phía sau, để móc sắt lớn bám vào đầu tường.
Vô số binh lính Đột Quyết tay cầm tấm chắn, chiến đao leo lên bài thang, điên cuồng xung phong về hướng trên thành. Từng thùng dầu hỏa từ đầu tường nghiêng xuống, dầu hỏa đen dính, đặc sệt chảy theo bài thang chảy xuống. Ngay sau đó ngọn lửa bốc lên lên trời. Trên bài thang là một biển lửa. Mấy trăm binh lính Đột Quyết xông lên phía trước bị cháy sạch gào lên, lăn xuống dưới. Nhưng vẫn có vô số người Đột Quyết mạo hiểm xông lên đầu tường, chém giết với quân Tùy.
Càng ngày càng nhiều quân Đột Quyết xông lên đầu tường. Hai quân ở đầu tường triển khai chém giết đẫm máu.