Trước phủ Tần vương, Phòng Huyền Linh cưỡi ngựa chạy như bay tới. Ông ta kéo dây cương lại, xoay người xuống ngựa, hỏi binh lính:
- Điện hạ đã trở về chưa?
- Hồi bẩm tiên sinh, điện hạ vừa trở về.
Sáng nay Phòng Huyền Linh từ huyện Ung trở về, đã tới vương phủ một lần. Sau khi biết được Tần Vương vào cung chưa về, buổi chiều phỏng đoán điện hạ đã về, lúc này mới lại đến tìm Lý Thế Dân.
Phòng Huyền Linh ném dây cương cho binh lính, bước nhanh về phía trong phủ. Phòng Huyền Linh cũng đã nghe nói về tin tức cuộc chiến Kinh Tương bất lợi. Điều này cũng khiến Phòng Huyền Linh cảm thấy hết sức lo lắng. Hiện tại điều ông ta lo lắng nhất chính là Ba Thục, mà không phải Quan Trung. Nếu như lại mất đi Ba Thục, Đại Đường không có nơi nào để rời đi. Hậu quả sẽ hết sức nguy hiểm.
Kỳ thật lúc trước nhà vua quyết định muốn tuần tra Ba Thục hoàn toàn chính xác. Đáng tiếc đã bị quý tộc Quan Lũng làm vướng tay, cuối cùng thất bại trong gang tấc, không thể thực hiện. Điều này khiến Phòng Huyền Linh cảm thấy hết sức đáng tiếc.
Trong phủ Tần vương, Phòng Huyền Linh có quyền không cần xin chỉ thị. Ông ta cứ đi tới trước thư phòng của Lý Thế Dân. Lúc này, ông ta mới nói với thị vệ đứng canh ở cửa:
- Nhờ chuyển lời với điện hạ, nói ta có việc gấp gần gặp.
Thị vệ đi vào bẩm báo, một lát đi ra nói:
- Điện hạ mời tiên sinh đi vào.
Phòng Huyền Linh bước nhanh vào thư phòng. Trong thư phòng, Lý Thế Dân đang khoanh tay đứng ở phía trước cửa sổ nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ. Dường như anh ta nhìn tới mức nhập thần, không ý thức được Phòng Huyền Linh đã đi vào. Phòng Huyền Linh vừa muốn khom người thi lễ, Lý Thế Dân lại thản nhiên nói:
- Buổi trưa hôm nay, trong cung đã xảy ra chuyện.
Phòng Huyền Linh kinh ngạc, vội vàng hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Lý Thế Dân chậm rãi xoay người, ngồi xuống trước bàn. Anh ta ngơ ngẩn nhìn ống đựng bút trên bàn, tâm sự có phần nặng nề. Phòng Huyền Linh không dám hỏi thêm. Ông ta đứng ở bên cạnh, chờ Lý Thế Dân đáp lại. Qua một hồi lâu, rốt cuộc Lý Thế Dân mới thở dài, chậm rãi nói:
- Buổi trưa hôm nay, phụ hoàng bỗng nhiên té xỉu.
- Thánh Thượng té xỉu?
Phòng Huyền Linh chau mày.
- Vì sao vậy? Chẳng lẽ chuyện ở Kinh Tương đã khiến Thánh Thượng kích động sao?
Lý Thế Dân lắc đầu.
- Chuyện Kinh Tương thất bại, hai ngày trước phụ hoàng đã biết. Phụ hoàng chỉ thương Hiếu Cung đã chết, không liên quan đến Kinh Tương.
Tâm tư Phòng Huyền Linh thoáng động.
- Chẳng lẽ.... Chẳng lẽ Ba Thục đã xảy ra chuyện sao?
Lý Thế Dân thật dài thở dài một tiếng.
- Ba Thục đã xảy ra chuyện. Bắt đầu từ lúc Di Lăng bị quân Tùy chiếm đóng, ta đã biết, chỉ cần đại cục của Kinh Tương hơi ổn định, khẳng định Dương Nguyên Khánh sẽ với tốc độ nhanh nhất tiến tới tiêu diệt Ba Thục. Sáng nay truyền đến tin tức, hai vạn quân của Lý Hiếu Cơ tại quận Ba Đông bị kỵ binh quân Tùy đánh tan. Hai mươi ngàn kỵ binh quân Tùy đã tiến vào tiêu diệt Ba Thục.
Tin tức này khiến Phòng Huyền Linh trợn mắt há hốc mồm. Hôm nay ông ta tới đây chính là khuyên Lý Thế Dân buông tha Quan Trung, dời đô tới Ba Thục. Không ngờ ông ta lại nghe được một tin tức như thế. Trong lòng ông ta thầm nghĩ hỏng rồi. Suy nghĩ trong đầu chợt trở nên trống rỗng.
Lý Thế Dân lại cười nhạt.
- Điều này dã nằm trong dự liệu của ta. Ba Thục bỏ trống. Phụ hoàng lại không chịu chia quân đi trấn thủ Ba Thục. Quân Tùy chiếm đóng quận Di Lăng, phụ vương còn chần chừ không quyết, ký thác hi vọng vào cuộc chiến Kinh Tương. Phụ vương cho rằng Kinh Tương sẽ chiến thắng quân Tùy. Ba Thục sẽ không việc gì nữa. Nhưng nào có chuyện tốt như vậy. Kinh Tương vừa bị đánh bại, Ba Thục liền kết thúc.
Nói đến đây, Lý Thế Dân lại thất thần, nghĩ đến chuyện gì khác. Phòng Huyền Linh phát hiện ra, tin tức Ba Thục được truyền đến vào buổi sáng. Tới buổi trưa Thánh Thượng mới té xỉu. Thời gian trên có chút không phù hợp.
- Chẳng lẽ Thánh Thượng té xỉu không liên quan đến Ba Thục sao?
Lý Thế Dân gật đầu.
- Ta nhận được tin tức từ trong cung. Hình như trước khi phụ hoàng té xỉu đã tiểu ra máu.
Nói xong, Lý Thế Dân thở dài một tiếng.
- Quả nhiên ngày này đã đến.
Lúc này Phòng Huyền Linh mới chợt hiểu ra. Ông ta nhớ tới việc hạ độc lần trước. Lúc ấy nói là độc dược phát chậm. Phải mấy tháng sau mới phát tác. Tuy rằng dừng lại đúng lúc, nhưng dù sao đã dùng hơn mười ngày. Ông ta kinh ngạc nói:
- Điện hạ, chẳng lẽ là lần trước.....
Lý Thế Dân chậm rãi gật đầu.
- Nhìn từ bệnh trạng có hơi giống. Nhưng ta cũng không thể khẳng định. Có lẽ không có liên quan đến việc lần trước.....
Phòng Huyền Linh trầm ngâm một chút, lại hỏi:
- Điện hạ, nếu quả thật là vậy, hậu quả sẽ thế nào?
- Hậu quả?
Lý Thế Dân cười khổ một tiếng.
- Hậu quả thế nào ta cũng không biết. Nhưng có một điều ta biết, nếu như hoàng huynh đăng cơ, không thể nghi ngờ gì hoàng huynh sẽ giết ta.
Phòng Huyền Linh mơ hồ hiểu ra điều gì. Ông ta vội vàng khuyên nhủ:
- Điện hạ, hiện tại Ba Thục nguy cấp, ảnh hưởng tới an nguy của toàn bộ Đại Đường. Tạm thời không nên cân nhắc tới việc khác. Hẳn là trước mắt nên đối phó với mối nguy này trước.
Mắt Lý Thế Dân híp lại, lóe ra một loại sát khí khiến người ta sợ hãi. Nhưng ngay lập tức sát khí liền biến mất. Ánh mắt anh ta lại trở nên bình thản.
- Được rồi! Tạm thời không đề cập tới việc này. Hôm nay tiên sinh tìm ta có việc gì sao?
- Thuộc hạ vốn muốn nói điện hạ khuyên Thánh Thượng dời đô tới Ba Thục. Nhưng hiện tại Ba Thục lại xảy ra chuyện. Thuộc hạ cũng nhất thời không biết nên nói gì. Nhưng thuộc hạ chủ trương, bất kể thế nào phải bảo vệ Ba Thục.
- Chuyện chi viện cho Ba Thục, triều đình đã đạt được nhất trí. Phụ hoàng đã lệnh cho Lễ bộ thượng thư Trương Trường Tốn hoả tốc dẫn ba mươi nghìn quân tới chi viện cho Tề Vương.
- Cũng không nên!
Phòng Huyền Linh quả quyết phủ định quan điểm của Lý Thế Dân, khiến Lý Thế Dân rất ngạc nhiên.
- Tiên sinh cảm thấy có chỗ nào đó không đúng sao?
- Điện hạ, ta nghe nói Dương Nguyên Khánh phái Vi Vân Khởi làm chủ tướng. Vương Quân Khuếch làm phó tướng. Vi Vân Khởi là người ra sao? Năm đó trấn thủ Liêu Đông, nhiều lần lấy yếu thắng mạnh, uy chấn Khiết Đan, Cao Ly. Ngay cả Dương Quảng cũng khen ngợi ông ta có tài an bang định quốc, có thể thấy được ông ta có thực học, là đại tài văn võ song toàn. Hơn nữa Từ Thế Tích đã ở Kinh Tương. Dương Nguyên Khánh lại không bảo tâm phúc Từ Thế Tích tiến đánh Ba Thục, mà giao nhiệm vụ quan trọng như vậy cho Vi Vân Khởi. Điều này đủ thấy Dương Nguyên Khánh đã cân nhắc lập kế hoạch khi dùng người. Trái lại chúng ta đánh một trận lại bại một trận. Vấn đề xuất ở chỗ nào, chẳng lẽ điện hạ không nhìn ra sao?
Sau một lúc lâu Lý Thế Dân mới chậm rãi nói:
- Ý của tiên sinh muốn nói, cách dùng người của chúng ta có vấn đề?
Phòng Huyền Linh gật đầu.
- Phi chí thân tôn thất không cần, Thái Nguyên ban đầu bị đánh bại bởi Tề Vương Nguyên Cát, Hà Đông bị đánh bại bởi Lý Thúc Lương, Hội Ninh bị đánh bại là do Lý Thần Phù, Kinh Tương bị đánh bại là do Lý Hiếu Cung và Sài Thiệu, Ba Đông bị đánh bại là do Lý Hiếu Cơ. Cũng không phải là ta mạo phạm điện hạ, cuộc chiến Trung Nguyên lần thứ nhất, nếu như giao toàn quyền cho Khuất Đột Thông chỉ huy, chúng ta đã không bị thua.
Lý Thế Dân trầm mặc. Anh ta không thể không thừa nhận Phòng Huyền Linh nói không sai. Dùng người không khách quan quả thật chính là một vấn đề lớn của phụ hoàng.
- Nhưng lúc này là phái Trương Trường Tốn. Gã từng là Hữu Phó Xạ Ích Châu, hiểu về tình huống của Ba Thục rất rõ, rất có uy vọng ở đất Thục. Để gã dẫn binh cũng là kết quả do Tiêu Vũ cố gắng chủ trương Tiêu Vũ. Gã sẽ có vấn đề sao?
- Điện hạ, vấn đề không phải ở trên người Trương Trường Tốn. Trương Trường Tốn chỉ là quan văn. Mà chủ soái quân sự Ích Châu là Tề Vương. Tề Vương mới là Tổng quản Ích Châu. Điện hạ cho rằng, cuối cùng người cầm binh là Tề Vương hay là Trương Trường Tốn?
Phòng Huyền Linh nói một câu cuối cùng khiến Lý Thế Dân hoàn toàn tỉnh ngộ. Tề Vương. Do Tề Vương Nguyên Cát trấn thủ Ba Thục, Ba Thục làm sao có thể không bại được?
Lý Thế Dân cũng ngồi không yên. Anh ta lập tức đứng dậy nói:
- Ta lập tức tiến cung, khuyên bảo phụ hoàng đổi chủ soái.
....
Khi Lý Thế Dân trở về Thái Cực cung, trong Thái Cực cung đã loạn thành một đoàn. Thánh Thượng té xỉu, bất tỉnh nhân sự, khiến văn võ bá quan khẩn trương khác thường. Nhất là khi Đại Đường đang gặp thời khắc mấu chốt sắp sống chết nguy vong. Thánh Thượng ngã xuống, liền giống hệt cột chống trời bị nghiêng. Bầu trời Đại Đường gần như sụp xuống.
Ở ngoài điện Dưỡng Tâm trong Thái Cực cung, hai mươi mấy trọng thần đang đứng. Bọn họ đang lo lắng chờ đợi tin tức. Hiện tại Thánh Thượng vẫn đang được cứu chữa bên trong, không biết Thánh Thượng có vượt qua được một kiếp nạn này hay không? Đám quan viên thì thầm nghị luận. Tuy rằng không nói rõ, nhưng ý của bọn họ đã cân nhắc tới chuyện hậu sự. Nếu Thánh Thượng có chuyện không hay xảy ra, bọn họ sẽ lập tức ủng hộ Thái tử Kiến Thành đăng cơ.