- Một bầu rượu, đồ ăn thì cứ mấy món sở trưởng của các ngươi là được.
Tiêu Tấn tinh thần có chút sa sút. Rất nhanh sau đó, tiểu nhị bưng tới rượu và thức ăn. Tiêu Tấn một mình rót rượu, liên tục uống mấy chén liền.
Chủ quán ở chỗ tối quan sát ông ta, trong lòng cảm thấy kỳ lạ liền bước nhanh đi lên lầu bốn…
- Thủ lĩnh, Tiêu tham quân lại đến.
Trong phòng, chủ quán cung kính nói.
- Ông ta đi một mình sao?
Lý Trọng Thủ vui mừng kinh ngạc hỏi.
- Vâng, chỉ có một mình ông ta. Nhưng hình như ông ta có tâm sự nên tâm trạng không được tốt lắm. Không biết tại sao?
- Có tâm sự?
Lý Trọng Thủ càng thêm hứng thú. Như thế thì y lại càng có tâm trạng muốn nói chuyện với vị Tiêu tham quân này. Y liền lập tức đứng lên bước ra ngoài cửa.
……
Tiêu Tấn đã uống đến nỗi say mèm, ông ta vẫn tiếp tục rót rượu. Phát hiện rượu trong bình đã hết, ông ta nhướn mày hô:
- Tiểu nhị, mang thêm một bình rượu đến đây.
Lúc này, Lý Trọng Thủ đi đến ngồi đối diện ông ta, vẻ thân thiết hỏi:
- Tiêu tham quan, ngài uống quá nhiều rồi, đừng uống nữa.
- Bậy bạ! Ngươi là ai mà dám quản ta?
Tiêu Tấn say rượu, hai mắt mông lung.
- Tiêu tham quan thật sự là quý nhân hay quên. Tiểu nhân là đông chủ của quán rượu này, họ Lý. Ngày hôm qua không phải Tiêu tham quân đã gặp rồi sao?
- Ồ! Ta nhớ ra rồi, ngươi là Lý đông chủ. Nào! uống với ta một chén.
Tiểu nhị đã mang rượu đến. Tiêu Tấn túm lấy bình rượu, tay run rẩy rót cho Lý Trọng Thủ một chén rượu rồi lại rót cho mình một chén.
- Nào! Lý Đông chủ, mời ngươi một ly.
Lý Trọng Thủ híp mắt mỉm cười:
- Được! Ta sẽ uống với Tiêu tham quân một chén.
“Cạch” một tiếng, Lý Trọng Thủ một hơi đã uống cạn chén rượu, rồi lại nói như chưa có việc gì:
- Tiêu tham quân hình như có điều gì phiền lòng thì phải?
Tiêu Tấn thở dài, mắng:
- Ta thật là ti tiện. Huynh đệ bị giết, gia tộc bị đuổi ra Đôn Hoàng. Ngay cả phản đối lại cũng không dám, ngươi biết tại sao không?
- Làà vì sao?
Lý Trọng Thủ tò mò hỏi.
- Bởi vì người giết đệ của ta, đuổi ta ra khỏi gia tộc là gia nô của Sở Vương. Gia nô là cái gì, ngươi có hiểu không? Chính là cái gọi là Thiết Ảnh thập bát vệ, rat ay với gia tộc của ta. Ta tự khoe là quan cao của triều đình, màngay cả lời xin lỗi cũng không nhận được. So với gia nô, ta còn không bằng, ta chính là con chó!
Tiêu Tấn hận đến nghiến răng nghiến lợi. Lại rót cho mình một chén, uống hết, rồi nằm sấp xuống bàn.
Lý Trọng Thủ còn đang kinh ngạc vì mấy lời nói của Tiêu Tấn. Y biết Tiêu Tấn là người quận Đôn Hoàng. Chắc là gia tộc của ông ta đã xảy ra chuyện gì rồi. Hôm nay hình như có quan viên từ Tây Vực trở về. Tô Định Phương và Thẩm Xuân đều vào kinh rồi, Tiêu Tấn hẳn là biết được thông tin về gia tộc từ bọn họ.
Tuy Lý Trọng Thủ không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng y cảm thấy chuyện này có ẩn giấu. Y thấy Tiêu Tấn dường như ai oán Dương Nguyên Khánh. Có lẽ, có thể lợi dụng cơ hội này. Y đang nghĩ cách tìm một vài thương nhân từ Đôn Hoàng để nghe ngóng một chút.
- Tiêu tham quân! Tiêu tham quân!
Y đẩy đẩy vai Tiêu Tấn thì thấy Tiêu Tấn đã ngủ say. Lý Trọng Thủ thở dài một tiếng, đứng lên nói với tiểu nhị:
- Chuẩn bị xe ngựa, ta muốn đưa Tiêu tham quân trở về phủ!
Trường An, sau khi chiến dịch Kinh Tương kết thúc, vương triều Đường lấy ở Kinh Tương được rất nhiều đồ phong phú, đánh tan Chu Kiệt Bộ, lấy được hai quận Tích Dương và Nam Dương, mở ra cánh cửa phía Nam hướng về Trung Nguyên.
Vì khen ngợi Tần vương Lý Thế Dân lập được đại công, Lý Uyên gia phong y làm Thiên Sách Thượng Tướng, xây dựng phủ Thiên Sách Thượng Tướng, cho phép tự bố trí quan lại thuộc cấp.
Vốn dĩ phủ Thiên Sách Thượng Tướng trước kia là phủ Tần vương cũ, chỉ là treo một tấm bảng hiệu khác. Bên người Lý Thế Dân lúc này tụ tập không ít nhân sĩ tài giỏi, văn như Phòng Huyền Linh, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Cao Sĩ Liêm, Ngu Thế Nam, An Kiệu Đẳng, võ như Uất Trì Cung, Trưởng Tôn Thuận Đức, Khâu Hành Cung, Sử Đại Nại, Đoàn Chí Huyền, Hầu Quân Tập, Trương Công Cẩn … có thể nói nhân tài đông đúc.
Không giống với triều Tùy đảng phái mọc lên như rừng, phe phái triều Đường tranh đấu chủ yếu tập trung vào hai thế lực lớn, thứ nhất là thế lực Tần vương, thứ nhì là thế lực Thái Tử.
Phe cánh Lý Thế Dân lúc này đã thành, đã dần dần hình thành địa vị ngang với Thái Tử Lý Kiến Thành rồi. Hơn nữa sau khi Lý Thế Dân cùng với Lý Hiếu Cung kết minh, y đã khống chế bảy phần mười thế lực quân đội, trong triều đình lấy Thượng Thư Hữu Phó Xạ Bùi Tịch, Binh Bộ Thượng Thư Khuất Đột Thông, Hộ Bộ Thượng Thư Đậu Tấn là người ủng hộ chủ yếu.
Mà thế lực quân đội của Thái Tử Lý Kiến Thành yếu kém, chủ yếu là phe phái Lý Thần Thông cùng Sài Thiệu, mặt khác Tề vương Nguyên Cát huấn luyện ba mươi nghìn tân binh ở Kính Nguyên, cũng thuộc về vây cánh của gã, thế lực quân đội chỉ miễn cưỡng chiếm ba phần mười.
Thế lực của Lý Kiến Thành chủ yếu tập trung tại triều đình, gần chín phần mười quan viên triều đình cùng địa phương đều ủng hộ gã. Chính là thế lực cường đại của quan văn mới làm cho gã vững vàng ngồi trên ngôi vị Thái Tử, nhất thời Lý Thế Dân khó có thể lay động được địa vị của gã.
Nhưng Lý Kiến Thành thấy thế lực Nhị đệ Lý Thế Dân mở rộng không ngừng mà cảm thấy rất lo lắng, hơn nữa lại được đồng ý cho y tự bố trí quan lại thuộc Thiên Sách Thượng Tướng phủ, điều này làm cho y thành lập một hệ thống quan viên tự do ở ngoài triều đình, không bị triều đình quản thúc, việc này làm cho Lý Kiến Thành nảy sinh bất mãn.
Trong phòng, Lý Kiến Thành chắp tay sau lưng đi qua đi lại, Lưu Văn Tĩnh ngồi một bên trầm tư không nói.
Lý Kiến Thành nhịn không được oán hận nói:
- Ta không biết phụ hoàng suy nghĩ như thế nào, cho hắn binh quyền cũng được thôi, bây giờ còn cho hắn tự bố trí quan lại thuộc cấp. Rõ ràng là cho hắn thiết lập một triều đình nhỏ, lẽ nào phụ hoàng không biết hậu quả của việc làm như vậy? Đây không phải là để hắn đoạt vị cùng với ta sao? Ta thực sự không hiểu suy nghĩ của phụ hoàng.
Trong lòng Lý Kiến Thành đang rất rối bời, gã thật sự không hiểu vì sao phụ hoàng lại làm như vậy, vết xe đổ triều Tùy vẫn còn đó. Lẽ nào phụ hoàng lại muốn mình trở thành Dương Dũng thứ hai sao?
Gã bỗng nhiên xoay người nhìn Lưu Văn Tĩnh nói:
- Ngươi nói xem, lẽ nào thực sự phụ hoàng hồ đồ như thế?
Lưu Văn Tĩnh thở dài:
- Điện hạ, từ xưa đến nay, hoàng đế vẫn đang tuổi sung sức, mà Thái Tử đã lớn tuổi, đều gặp phải vấn đề này. Điện hạ suy nghĩ một chút, Hán Vũ Đế, cuối cùng được ngôi vị hoàng đế là người phương nào?
Một lúc Lý Kiến Thành không nói gì, Lưu Văn Tĩnh một câu nói đến gốc rễ vấn đề, gã thở dài một tiếng:
- Lẽ nào phụ hoàng thật sự muốn phế ta phải không?
Lưu Văn Tĩnh lắc đầu:
- Ta cho rằng Thánh Thượng cũng không hẳn là muốn phế điện hạ. Nâng đỡ Tần vương, đây chính là thủ thuật của Thánh Thượng, chủ yếu là để cân đối. Một ngày Tần vương phát triển an toàn, tất nhiên Thánh Thượng sẽ chèn ép, đến đỡ Thái Tử. Chỉ cần điện hạ cùng Tần vương phát sinh nội chiến bên trong, đế vị Thánh Thượng cũng không lo, điện hạ không cần lo lắng quá mức.
Trong lòng Lý Kiến Thành thở dài một tiếng, phụ hoàng cân đối quyền lực như chơi với lửa, sớm muộn cũng xảy ra vấn đề lớn, khả năng gã cũng bất lực.
Lý Kiến Thành chậm rãi ngồi xuống, gã cũng biết vội vàng với vấn đề này không giải quyết gì, suy nghĩ lại hiện thực, gã hỏi:
- Tướng quốc, bên kia quận Bình Nguyên có tin tức gì không?
Bên kia quận Bình Nguyên hẳn là mỗi ngày đều phát một phong ưng thư, nhưng hiện tại đã mười ngày không có một chút tin tức nào, điều này làm cho Lý Kiến Thành thực sự cảm thấy lo âu, gã mơ hồ suy nghĩ chuyện đã xảy ra.
Lưu Văn Tĩnh lắc đầu:
- Không có một tin tức nào. Điện hạ, ta nghĩ hẳn là đã có chuyện xảy ra.
Trong lòng Lưu Văn Tĩnh buồn bã, bên kia quận Bình Nguyên liên quan đến gã, Khúc Lăng là thông gia của gã, nếu như chẳng may gặp chuyện gì, chỉ sợ nữ nhi cũng khó bảo toàn. Để quận Bình Nguyên tạo phản là chủ ý của gã, bởi vì quận Bình Nguyên dựa vào đồi Đậu Tử, một ngày khởi nghĩa, quân đội khởi nghĩa nhanh chóng chuyển tới đồi Đậu Tử, nơi này là giải đất ao đầm, quân Tùy khó có thể tiêu diệt.
Song song với khởi nghĩa quận Bình Nguyên còn có thể kéo theo các quận huyện Hà Bắc khác khởi sự, khiến Hà Bắc một lần nữa rơi vào hỗn loạn. Việc này làm quân đội Dương Nguyên Khánh bị kiềm chế rất nhiều, cũng có thể là suy yếu thực lực triều Tùy rất nhiều. Phương án này không sai, nhưng Lưu Văn Tĩnh cũng biết, phương diện này phiêu lưu rất nhiều, hơn nữa năng lực Khúc Lăng không đủ, chỉ sợ y khó có thể khống chế cục diện phức tạp sau cuộc chiến Hà Bắc. Nếu như y gặp chuyện chẳng may, cũng là chuyện đương nhiên.
Đối với quận Bình Nguyên thì Lý Kiến Thành rất lo lắng, cũng không phải là lo lắng cho sự sống chết của Khúc Lăng, thật sự là bởi vì việc quận Bình Nguyên, quan hệ đến tranh giành quyền lực tình báo giữa gã và Tần vương.
Vốn trước khi Thái Nguyên của bọn họ khởi sự, gã luôn nắm tình báo đối ngoại trong tay. Sau khi thành lập triều Đường, gã phụng mệnh phụ hoàng thành lập Ngoại Giám Sát Đường, do Lưu Văn Tĩnh làm Trưởng Sử, phụ trách thu thập tin tức các thế lực bên ngoài triều Đường, gã vẫn vững vàng khống chế được quyền lực tình báo triều Đường.