Mục lục
Thiên Hạ Kiêu Hùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Uy lim dim mắt lấp lóe tinh quang, lão tuy là đang tiết lộ chút tin tức cho Hàn Thọ Trọng, nhưng đồng thời cũng là ám chỉ y, cần phải đứng đúng đội ngũ.

Hàn Trọng Thọ hiểu ý tứ của lão, vội vàng cúi người nói:

- Không có đại nhân yêu mến, thì sẽ không có ty chức ngày hôm nay, ân đức của đại nhân, ty chức sẽ ghi nhớ trong lòng.

Tô Uy nở nụ cười thỏa mãn, những nếp nhăn trên khuôn mặt già nua giãn ra. Lão chậm rãi nói:

- Hôm nay ta tìm ngươi, thực ra là muốn cùng ngươi nói chuyện, cho ngươi biết ý định của Sở Vương, tiếp đó ngươi có thể từng bước từng bước làm theo ý muốn của điện hạ, sẽ không bị sai lầm.

Hàn Thọ Trọng lặng lẽ gật đầu, mặc dù Tô Uy có ơn lớn đối với y, nhưng cách làm của Tô Uy y cũng có một chút không tán thành. Tô Uy không có khí phách, chỉ một mực suy đoán tâm ý của thượng cấp, tư tâm quá nặng, trở thành một danh tướng không chân chính. Do đó Hàn Thọ Trọng đối với Tô Uy kính trọng thì nhiều, nhưng không phải điều gì cũng nghe theo.

Chỉ là y không thể không thừa nhận, Tô Uy có mắt quan sát sâu sắc, nhìn thấu tình hình chính trị, điều này cực kỳ quan trọng trong chốn quan trường, y trầm mặc không nói, yên lặng nghe Tô Uy gợi ý cho y.

- Ngươi nên hiểu, hiện tại Sở Vương trên cơ bản là lôi kéo các danh môn thế gia, năm vị tướng quốc ở Tử Vi Các, ngoài ta ra, những người khác đều là danh môn sĩ tộc. Bao gồm các chức quan trọng yếu khác, phần lớn là được các danh môn sĩ tộc nắm giữ, nhưng điều này không có nghĩa là Sở Vương muốn xây dựng một triều đình như vậy. Ngược lại, điện hạ không hề muốn, hiện tại chẳng qua là bất đắc dĩ phải làm theo.

- Điều này ty chức có thể hiểu.

Hàn Thọ Trọng trầm giọng nói:

- Hiện tại triều Tùy cần phải nhận được sự ủng hộ của sĩ tộc Sơn Đông, mới có thể chống lại triều Đường được quý tộc Quan Lũng ủng hộ.

- Nhưng vấn đề là hiện tại hai nhà Bùi, Vương trong triều đình có thế lực quá lớn, đã vượt lên trên các sĩ tộc khác, nếu như vấn đề này xử lý không tốt, sẽ dẫn đến các sĩ tộc khác sẽ bất mãn mà sinh lòng thù hận. Ngược lại triều Tùy sẽ mất đi sự ủng hộ của sĩ tộc, do đó, quyền lực của hai nhà Bùi Vương sẽ suy yếu đi rất nhiều.

Tô Uy ngừng lại nhìn một chút, Thấy Hàn Thọ Trọng trong mắt lộ vẻ hiểu biết, liền biết y hiểu ý của mình, không khỏi cười một tiếng, rồi tiếp tục nói:

- Ngày trước vì triều đình vốn nằm ở Hà Đông, phải nhờ vào hai nhà Bùi, Vương, cho nên Sở Vương luôn ngấm ngầm chịu đựng. Nhưng bây giờ Điện hạ đã giành được Hà Bắc, thêm vào các đại thế gia ở Hà Bắc, như vậy quyền lực của triều đình sẽ phải điều chỉnh lại cho cân bằng, để hai thế lực cùng tồn tại, trên thực tế là làm suy yếu thế lực của thế gia.

- Ty chức hiểu ý của đại nhân, Sở Vương sau khi từ Hà Bắc trở về, bước tiếp theo chắc chắn sẽ chèn ép hai nhà Bùi, Vương, không biết có đúng không?

Tô Uy mỉm cười gật đầu:

- Đúng là như vậy, thời gian này, ngươi làm Trị thư tự Ngự Sử có vai trò rất quan trọng.

Hàn Thọ Trọng trầm ngâm giây lát, y đã hoàn toàn hiểu rõ ý tứ của Tô Uy, Tô Uy tìm y tới chính là muốn y trở thành người tiên phong, chèn ép hai nhà Bùi, Vương. Lúc lâu, y mới trầm giọng nói:

- Thế nhưng cũng không thể dựng chuyện, ăn nói bừa bãi được! Làm Ngự Sử, quan trọng nhất là căn cứ vào thực tế.

Tô Uy cho rằng Hàn Thọ Trọng điểm nào cũng tốt, nhược điểm duy nhất đó là không chịu thay đổi, chuyện gì cũng chú trọng đến chứng cứ, trên quan trường nào có nhiều đạo lý để nói như vậy, miễn là nó cần thiết cho một cuộc đấu tranh quyền lực, cho dù là không có chứng cứ cũng phải làm cho có chứng cứ.

Tô Uy nghiên cứu thời cuộc dĩ nhiên cũng là vì lợi ích của bản thân, thế lực của lão về mặt chính trị quá yếu, lão muốn hưởng lợi trong quá trình Dương Nguyên Khánh chèn ép Bùi gia cùng Vương gia, khiến phe phái của lão dần dần lớn mạnh hơn.

Lúc này, lão cần hiểu rõ và phối hợp với hành động của Dương Nguyên Khánh, để được Dương Nguyên Khánh trọng dụng, bởi vì vậy, lão mới đặc biệt xem trọng Hàn Thọ Trọng.

Nhưng Hàn Thọ Trọng lại cố chấp khiến lão không biết làm thế nào, đành thở dài nói:

- Ta đương nhiên sẽ không để ngươi làm nhưng việc trái với đạo lý, lần này chuyện Sở Vương phi bị ám sát, lẽ nào không có liên quan đến Vương Gia thật sao?

Hàn Thọ Trọng lắc đầu:

- Ty chức không tìm ra bất kỳ chứng cứ nào cho thấy việc này có liên quan đến Vương gia.

Tô Uy mặt trầm xuống, trong lòng có chút không vui, cao giọng nói:

- Sao lại không có quan hệ, Vương Túc thân là Kinh Triệu Doãn, chẳng lẽ không nên chịu trách nhiệm chuyện này sao? Dù sao cũng không thể giải quyết được chuyện gì, ai cũng không có trách nhiệm, chờ Sở Vương trở về, chúng ta làm sao ăn nói với Sở vương đây?

Tô Uy nhìn Hàn Thọ Trọng bằng ánh mắt nghiêm nghị, trong giọng nói chứa đầy sự bất mãn và uy hiếp. Hàn Thọ Trọng cảm nhận được Tô Uy đang gây áp lực cho mình, y suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng gật đầu:

- Vụ ám sát lần này, Kinh Triệu Doãn quả thực có trách nhiệm.

Sáng sớm hôm sau, Hàn Thọ Trọng ở trong Tử Vi Các chính thức đưa ra cáo buộc, buộc Kinh Triệu Doãn Vương Túc chịu trách nhiệm chuyện Vương phi bị ám sát ở An Tấn Tự.

Mặc dù Vương Tự nhiều lần giải thích Kinh Triệu Doãn không có năng lực ngăn chặn được những sự việc tương tự như vậy xảy ra, hơn nữa lúc đó người chịu trách nhiệm việc bảo vệ an toàn cho Vương phi và Thế tử là quân đội, không phải là Kinh Triệu Doãn và huyện nha.

Nhưng Tử Vi Các với ba phiếu tán thành, một phiếu phản đối, một phiếu trắng, đa số phiếu cho rằng Kinh Triệu Doãn phải chịu trách nhiệm.

Quản gia của Vương phi đã thông báo trước cho huyện nha hai ngày, Vương phi sẽ đến An Tấn tự làm lễ, mà quan phủ không phái người đi An Tấn tự kiểm tra, việc này chính quan phủ cũng không làm hết chức trách, không thể dùng từ thất trách để làm lý do.

Tử Vi Các lập tức đưa ra kiến nghị cách chức Kinh Triệu Doãn, chờ Dương Nguyên Khánh phê chuẩn sau.

Vào buổi trưa, hơn mười người đi theo hộ tống một chiếc xe ngựa ra khỏi cung Tấn Dương, chạy về hướng thành Thái Nguyên.

Trong xe ngựa, Bùi Củ lặng lẽ nhìn những đứa trẻ đang chạy đuổi bắt nhau trên đường lớn, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của những đứa trẻ khiến ông nhớ về thời thơ ấu của mình. Dường như lúc nhỏ ông cũng chưa từng được vui vẻ hạnh phúc như vậy, thời thơ ấu trong trí nhớ của ông, chỉ có ánh mắt nghiêm khắc và lạnh lùng của phụ thân, cùng đống sách vở chất cao như núi.

Trên đường cái, có mấy lão nông bán rau đang chuẩn bị đi ra khỏi thành, nụ cười mãn nguyện, vô tư hiện rõ trên khuôn mặt bọn họ, cái dáng vẻ vo lo vô nghĩ ấy, cũng khiến ông cảm thấy có chút buồn vô cớ. Mặc dù ông đã làm Tướng quốc mười mấy năm, quyền cao chức trọng, nhưng chưa từng có được nụ cười vô tư như vậy.

Bùi Củ cảm thấy trong lòng có một cảm giác mệt mỏi khó nói bằng lời, loại cảm giác mệt mỏi này đến từ sự lo lắng khó có thể nắm giữ được vận mệnh của mình.

Hôm nay trong cuộc bỏ phiếu ở Tử Vi Các, ông bỏ một phiếu trắng. Khi việc bỏ phiếu cách chức có kết quả cuối cùng, ông hiểu Vương gia đã kết thúc, Vương Túc chỉ là bước đầu tiên, kế tiếp sẽ là Vương Tự. Vương gia sau khi kết thúc, sẽ đến lượt Bùi gia.

Kỳ thực Bùi Củ đã sớm biết sẽ có kết quả như thế này, nửa năm trước, Dương Nguyên Khánh thăng Bùi Thanh Tùng làm Ký Thất Tham Quân, cũng là đã ám chỉ ông, tương lai sẽ cho người thay ông tiếp nhận chức Tể tướng. Sẽ không phải là con cháu của Bùi gia nữa, Dương Nguyên Khánh đã dùng chức Ký Thất Tham Quân xem như là đền bù cho Bùi gia.

Với tư cách là một lão Tướng quốc, trong lòng Bùi Củ hiểu rõ, Bùi gia tại Tân Tùy có thế lực quá lớn, đã uy hiếp đến quyền lực của Dương Nguyên Khánh rồi. Nếu như Bùi gia còn không thức thời, hậu quả sẽ rất ngiêm trọng, tương lai rất có khả năng ngôi vị hoàng hậu sẽ không còn là của Bùi Mẫn Thu nữa.

Dù sao đi nữa ông cũng không thể chấp nhận kết quả này.

Xe ngựa qua khỏi sông Hộ Trạch, từ từ ngừng lại trước cổng chính Sở Vương phủ, cháu gái Bùi Mẫn Thu bị ám sát, ông còn chưa từng tới thăm, việc này có phần không hợp lý.

- Bùi tướng quốc đến thăm Vương phi và Thế tử à?

Quản gia Văn Tấn đi ra, tiến lên thi lễ cười nói.

Bùi Củ gật đầu, hỏi lại:

- Vương phi ở bên trong chứ?

- Vương phi, lão gia và phu nhân đều ở bên trong.

- Ai là lão gia và phu nhân?

Bùi Củ hỏi, có phần không hiểu.

- Chính là phụ mẫu của Vương phi.

Hóa ra là con trai mình, Bùi Củ cười lớn:

- Thật đúng lúc, mau thay ta vào bẩm báo với Vương phi.

Mặc dù Bùi Củ là tổ phụ của Bùi Mẫn Thu, nhưng thân phận của ông dù sao cũng là Tướng quốc, là bề tôi, không thể tùy tiện như trước đây, quá tùy tiện sẽ làm Dương Nguyên Khánh bất mãn, không biết tại sao, trong lòng Bùi Củ có phần e ngại Dương Nguyên Khánh.

Chỉ giây lát, quản gia đi ra mỉm cười nói:

- Xin mời Tướng quốc, Vương phi cho mời!

Bùi Củ đi vào Vương phủ, không lâu sau đã đi tới nội đường, thấy con trai thứ Văn Ý cùng con dâu Vương Thị đều ngồi trong nội đường, đang cùng Bùi Mẫn Thu trò chuyện.

Bùi Củ ho khan một tiếng, đi vào trong nội đường. Bùi Văn Ý cùng thê tử vội vàng đứng lên, khom người thi lễ:

- Phụ thân!

Bùi Củ khoát khoát tay cười:

- Không cần khách sáo như vậy, ở đây không phải Bùi phủ, các con ngồi xuống đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK