Mục lục
Thiên Hạ Kiêu Hùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Uyên cáo từ đi rồi, Nguyên Thọ cười hỏi Trương Cẩn:

- Ngươi cảm thấy người này thế nào?

Trương Cẩn cười lạnh một tiếng:

- Người này rất hiểu rõ nhưng lại giả hồ đồ!

- Ồ! Sao lại nói vậy?

Nguyên Thọ không hiểu hỏi.

- Rất đơn giản, ông ta rõ ràng đề xuất có thế lợi dụng việc cáo mệnh của Bùi thị thê tử Dương Nguyên Khánh để làm văn, nhưng ông ta lại né tránh Bùi gia, cố ý đem phạm vi chuyện này thu hẹp lại, điều này không phải là ông ta hiểu rõ nhưng lại giả hồ đồ sao?

Nguyên Thọ gật gật đầu:

- Ta cũng sớm nhìn ra được, người này có vẻ như trung hậu, kỳ thực rất giảo hoạt, đối với người này có thể dùng, nhưng không thể tin.

- Tuy nhiên việc cáo mệnh thê tử của Dương Nguyên Khánh, quả thật có thể đem ra làm văn chương.

Thông thường mà nói, quan viên thăm hỏi một chút, Lý Uyên cũng sẽ đem con trưởng Kiến Thành theo, nhưng hôm nay đứa con cả Lý Kiến Thành, hôm nay có chút cảm, y phải đi thầy thuốc xem bệnh, cho nên không đi cùng với phụ thân đến Nguyên gia.

Nghe nói, phụ thân đã hồi phủ, Lý Kiến Thành vội đi đến thư phòng của phụ thân, đi đến trước cửa, vừa lúc gặp tiểu thiếp Vạn thị của phụ thân. Vạn thị cũng đi theo Lý Uyên nhiều năm, vì Lý Uyên sinh con trai Lý Trí Vân, năm nay sáu tuổi, là con thứ năm của Lý Uyên.

Vạn thị vừa mới bưng trà ra, ngẩng đầu nhìn thấy Kiến Thành vội vàng đi tới, vội vàng ‘hừ’ một tiếng, nhỏ giọng nói:

- Phụ thân ngươi tâm tình không tốt, nói chuyện phải chú ý một chút.

Kiến Thành gật gật đầu, gõ cửa:

- Phụ thân, là con!

- Vào đi!

Trong thư phòng, Lý Uyên rõ ràng đang thở dài.

Kiến Thành đi vào thư phòng, thấy phụ thân khoanh tay đứng ở phía trước cửa sổ, lo lắng nhìn ngoài cửa sổ.

- Phụ thân, đã xảy ra chuyện gì vậy?

Lý Uyên cười khổ một chút, lắc đầu nói:

- Nguyên Thọ và Trương Cẩn sẽ đối phó Dương Nguyên Khánh, cũng kéo ta vào.

Kiến Thành giật mình kinh hãi, vội vàng nói:

- Phụ thân, nhưng Dương Nguyên Khánh là con rể của Bùi gia, bọn họ không nghĩ tới sao?

- Bọn họ suy xét rất đầy đủ rồi, còn yêu cầu ta cung cấp phát biểu, mắt nhìn thấy tới mùa đông, lại đến một việc phiền não như vậy.

Lý Uyên xoay người, lòng dạ rối bời ngồi xuống, nói:

- Còn phải liên thủ toàn bộ thế lực Quan Lũng cùng nhau đối phó Dương Nguyên Khánh, nhưng rõ ràng, đây là cuộc tranh quyền lực Nội các, có quan hệ gì với ta đâu?

Lý Kiến Thành trầm mặc hồi lâu, rồi nói:

- Nhưng Thánh thượng vốn dĩ có thành kiến đối với thế lực Quan Lũng, muốn áp chế, bọn họ làm như vậy, có thể sẽ tự chuốc lấy tai họa?

Lý Uyên lắc đầu:

- Thánh thượng trái lại vấn đề không lớn, ông ấy dù sao cũng là Hoàng đế, càng phải suy xét nhiều hơn để cân bằng thế lực. Nếu ông ấy muốn áp chế thế lực Quan Lũng, ông ấy sẽ dùng phương thức khác, thủ hạ đại thần nội đấu, ông ấy mới hoan nghênh nhất. Ta phỏng đoán lần này ông ấy sẽ không nhúng tay vào, ông ấy sẽ ngồi nhìn hổ đấu nhau.

- Phụ thân cảm thấy Lý thị ta có nên tham dự vào không?

Lý Uyên tín nhiệm nhất đứa con cả của mình, trước mặt đứa con cả, ông ta không hề ngụy trang mình. Ông ta thở dài, thẳng thắn nói:

- Ta không phải là tham dự hay không, ta phải suy xét, nếu như ta tham dự vào rồi, nếu như thành công, sẽ có ích gì cho ta? Mà nếu như thất bại, ta phải cân nhắc được và mất trong đó, lợi và hại.

Lý Kiến Thành ngẫm nghĩ một chút nói:

- Nếu như phụ thân tham dự, rất có khả năng sẽ thành một con đao tiến công của Nguyên Thọ, Nguyên Thọ rất có thể sXem Lý gia chúng ta đẩy ra phía trước, khiến cho chúng ta đấu với Dương Nguyên Khánh. Ý của con là, tốt nhất phụ thân tạm thời rời khỏi, né tránh trận đấu này.

Lý Uyên chắp tay sau lưng đi rồi vài bước, ông ta chậm rãi nhìn lên, lạnh lùng nói:

- Kỳ thật đây cũng là một cơ hội, ta thì rất hi vọng bọn họ đấu một trận ác liệt, chỉ có trong hỗn loạn, ta mới nâng cao được cơ hội. Nguyên Thọ muốn cho ta đi làm đao thuẫn, vậy thì lão ta nằm mơ đi.

Lý Kiến Thành trầm tư một lát, cười nói:

- Nếu phụ thân hy vọng bọn họ ác đấu, vậy thì con đưa ra một kế, cho Dương Nguyên Khánh trực tiếp đi tìm Nguyên Thọ, chỉ là không biết hiện giờ hắn đang ở đâu thôi?

- Nghe nói hắn áp mấy vạn phụ nữ và trẻ em Đột Quyết, đã đến Quan Trung rồi, phỏng chừng hắn sẽ đến đây trước, qua hai ba ngày! Hắn sẽ vào kinh.

Lý Uyên nhìn đứa con liếc mắt một cái,

- Con có kế sách gì không?

Lý Kiến Thành thản nhiên cười nói:

- Là một kế sách hơi không thể đưa lên mặt bàn được.

Lạc Dương đã vào tháng mười, đa số cây liễu dọc đường đã khô vàng, hoa màu trong đồng ruộng đã thu hoạch. Thỉnh thoảng có một nông dân ở trong ruộng kiểm tra số lúa mì vụ đông đã gieo xuống. Bầu trời một mảng trong xanh, mảng mây trắng xếp giống như những con cá nhỏ bay giữa trời xanh. Đây là một mùa vụ của tiết trời thu trong xanh mát mẻ.

Dương Nguyên Khánh dẫn đầu bảy tên thiết vệ và hơn ba mươi tên binh sĩ dọc đường chạy gấp, hắn có hai tên thiết vệ ở lại Tây Vực, đại lang dung tên giả Lý Thù ở lại Đôn Hoàng làm Đô Úy, mà nhị lang thì đổi tên là Chu Thắng ở lại Y Ngô, cũng đảm nhiệm Đô Úy.

Trải qua gần hai tháng đi về phía đông dài đằng đẵng, hắn áp giải mấy vạn phụ nữ và trẻ em Xử Nguyệt, cuối cùng cũng đến được Quan Trung. Tùy đế Dương Quảng mệnh Nạp Ngôn Tô Uy và Hộ bộ Hữu thị lang Hứa Thiện Tâm tiến đến ổn định mấy vạn phụ nữ và trẻ em Xử Nguyệt, thu xếp bọn họ ở Lũng Hữu và các quận nội quan, sửa thành họ Hán, học tiếng Hán, tập lễ nghi Hán, lập tịch cho ruộng. Dương Quảng lại hạ lệnh Dương Nguyên Khánh lập tức vào kinh báo cáo.

Thời gian giữa trưa, nhóm người Dương Nguyên Khánh từ cửa đóng đô tiến vào Kinh thành. Thời gian cách nửa năm, trong Kinh thành lại không có sự hỗn loạn và khẩn trương khi lưu dân vào thành như trước, xe đi người đến, ung dung nhàn định, cảnh tượng phồn vinh phú quý.

- Chúng ta đi tìm một chỗ ăn trưa trước, nghỉ ngơi một chút!

Dương Nguyên Khánh quay đầu lại nói các thủ hạ một tiếng, liền dẫn bọn họ đi vào phương Ninh Nhân phía bên trái cửa thành. Trong phường cũng náo nhiệt dị thường, một đám trẻ con chạy băng băng ở phố phường, nông dân bán rau đứng kín hết hai bên cửa phường. Vào phường chỉ hơn hai mươi bước, bọn họ liền nhìn thấy một tửu quán hai tầng lầu ở bên phường, một cọc cờ bay phấp phới trong bầu trời, tên là Ninh Nhân tửu quán.

Sớm có một tên tiểu nhị nghênh đón, vẻ mặt tươi cười nói:

- Các quân gia muốn ăn cơm uống rượu sao? Tiểu quán có loại rượu nho ngon Đại Lợi, mặt khác các món sơn hào thôn quê có đủ cả.

Dương Nguyên Khánh nghe thấy ‘rượu nho Đại Lợi’, trong lòng bỗng cảm thấy thân thiết, liền cười nói:

- Vậy thì nhị lầu!

- Các quân gia, mời!

Tên tiểu nhị lật đật mời bọn họ lên lầu hai, trong lòng lại hơi lo lắng, nhưng đây lại có bốn mươi mấy người! Không biết lầu hai còn có bao nhiêu chỗ ngồi nữa?

Một đám quân tướng chậm rãi hùng dũng đi lên lầu hai, vẫn may, phía đông năm sáu bàn đều trống, đây là có người đãi khách đặt trước, các quân sĩ cũng mặc kệ, ào ào chiếm chỗ ngồi. Dương Nguyên Khánh ngồi dựa vào một chỗ ở trước cửa sổ, tựa lưng vào cửa sổ, hắn cười nói với mấy tên tiểu nhị:

- Không cần hỏi, bưng rượu thịt thức ăn ra, còn có bánh Hồ, thức ăn.

Hầu như tất cả tiểu nhị đều tới hầu hạ bọn họ, rượu và thức ăn bưng lên như dòng chảy, binh sĩ ăn như hổ đói, thoải mái nhai, mà lại không có người dám lên giọng huyên náo, không dám quấy rầy tướng quân đang trầm tư.

Tô Liệt và Thẩm Quang cũng ngồi trước bàn, Tô Liệt có chút rầu rĩ không vui. Y muốn ở lại Y Ngô, Dương Nguyên Khánh lại không chịu, lại dẫn y trở về, trên đường cũng không nói chuyện. Dương Nguyên Khánh biết y cần một quá trình khôi phục tâm tính, cũng mặc kệ y, mà Thẩm Quang lại là lần đầu tiên đến Lạc Dương, nhìn trái phải, y đối với Lạc Dương đều hoàn toàn rất hiếu kỳ.

Dương Nguyên Khánh bưng một ly rượu chậm rãi uống, lại nghĩ đến tâm sự. Khi hắn gặp Tô Uy ở Quang Trung, Tô Uy nói cho hắn biết một việc, thê tử của hắn Mẫn Thu không ngờ lại được nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, dẫn đến kinh thành rất chấn động. Điều này nằm ngoài dự kiến ra tay của Dương Nguyên Khánh, hắn cũng cho rằng nhiều nhất là tứ phẩm.

Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân chỉ có thê tử của lão thần khai quốc mới có được lễ ngộ này, ngay cả Hạ Nhược Vân Nương năm đó bởi vì tái giá, mới được chính nhị phẩm, điều này vẫn là được Độc Cô Hoàng hậu đặc biệt chiếu cố. Mẫn Thu mới mười sáu tuổi liền phong nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, điều này làm cho Dương Nguyên Khánh nghĩ tới việc hắn được phong Ngân Thanh Quang Lộc Đại phu, ngay cả Dương Lệ Hoa cũng khuyên hắn, tuổi trẻ chức vị cao dễ bị người ta đố kỵ, không phải chuyện tốt. Nhưng dường như Dương Quảng đồng ý cho hắn tuổi trẻ chức vị cao, vì y gây thù hằn, y rốt cuộc nghĩ gì?

Dương Nguyên Khánh lại nghĩ đến năm đó mình tuổi trẻ tràn đầy sức lực, cam làm tiên phong, bị Dương Quảng lợi dụng, hắn trở thành lưỡi dao sắc bén đối phó với thế lực Quan Lũng, bản thân lại do vậy mà đắc tội với quý tộc Quan Lũng, tuy bản thân luôn được thánh thượng sủng ái, nhưng ai lại biết ngày mai sẽ ra sao?

Nghĩ vậy, Dương Nguyên Khánh không khỏi cười khổ một tiếng, hắn cũng không e ngại quý tộc Quan Lũng, lòng vua khó lường, đây mới là đối mặt khiêu chiến lớn nhất của hắn.

Đúng lúc này, hắn mơ hồ nghe thấy đường phố ở ngoài cửa sổ có tiếng hát của đám con nít, ‘Kinh Tương Dương, nguyên nhật sinh, đi Tây Vực, phải xưng Vương!’

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK