Lý Mật trong lòng thầm mắng, lại không thể làm gì, gã chuyển đề tài, lại cười nói:
-Ta biết Từ hiền đệ là người trọng tình trọng nghĩa, lúc trước Từ hiền đệ đi không từ giã, chẳng lẽ đối với Lý Mật ta không có chút tin tưởng nào sao? Chẳng lẽ không muốn cùng ta chung tay, cùng nhau giành lấy thiên hạ sao? Từ hiền đệ, ta còn nhớ rõ lúc trước khi chúng ta cướp lấy kho Lê Dương, hiền đệ còn từng lời hùng tráng, giành người trong thiên hạ, không Bồ Sơn Công còn ai khác nữa, năm đó Bồ Sơn Công bây giờ hãy còn, nhưng Từ hiền đệ cũng đã rời xa ta, khiến người ta phải than thở!
Từ Thế Tích không nói gì hồi lâu, lúc trước gã quả thật đã từng nói, nguyện giúp Bồ Sơn Công cướp lấy thiên hạ, nhưng thế sự vô thường, ai có thể lường trước việc phát sinh về sau chứ?
Lúc này, thuộc hạ cũ của Từ Thế Tích là Mã Khánh Vũ lớn tiếng nói:
-Tam đương gia, về Ngõa Cương đi! Các huynh đệ cũ đều nhớ người, người đi rồi, chỗ của người vẫn còn trống, có một lần Uông Tề ngồi vào chỗ của người, bị chúng tôi đánh cho một trận, chúng tôi đã nói, Tam đương gia nhất định sẽ trở lại, Tam đương gia, mấy ngàn đệ huynh cũ đều nhớ người!
Từ Thế Tích nhìn Mã Khánh Vũ khuôn mặt thô kệch mà chân thành, trong mắt Từ Thế Tích cũng có vài phần ngấn lệ, gã nghẹn lời thi lễ nói:
-Thế Tích bất tài, cảm tạ các huynh đệ còn nhớ đến ta.
Bính Nguyên Chân nhìn ra tình cảm của Từ Thế Tích, liền nhẹ nhàng huých Lý Mật một cái, Lý Mật hiểu ý, lập tức cao giọng nói:
- Từ hiền đệ, nếu như hiền đệ đồng ý trở về, ta đem vùng Tề Lỗ chia cho hiền đệ, phong hiền đệ làm Thanh Châu Vương, cho phép hiền đệ tự lập môn hộ, hiền đệ cũng có thể tự xưng vương, so với làm đại tướng cho người khác còn mạnh hơn nhiều, Dương Nguyên Khánh mới cho hiền đệ một chức Tả Kiêu Vệ Tướng Quân, ngay cả cái tước vị đều không có, đi theo ta, lại có thể phong vương, hiền đệ, đâu nặng đâu nhẹ, hiền đệ hẳn là hiểu được!
Từ Thế Tích bị đám huynh đệ cũ dùng tình cảm xưa làm cho cảm động, nhưng lời nói của Lý Mật một hồi chợt khiến gã tỉnh ngộ, Dương Tư Ân, Tô Định Phương, Bùi Hành Nghiễm tất cả bọn họ đều đi theo Dương Nguyên Khánh nhiều năm, mới tích công được phong làm tướng quân, mà mình vừa mới tới mấy tháng, công lao nhỏ bé, Dương Nguyên Khánh lại phong mình làm Tả Kiêu Vệ Tướng Quân, ngay cả Mã Thiệu đi theo Dương Nguyên Khánh mười mấy năm cũng mới được một chức phó Tướng, đây là coi trọng mình tới bậc nào. Gã lại nghĩ tới Dương Nguyên Khánh mang mình đến Bùi gia, bởi vì mình có điều đáng tiếc ở Bùi học, cái tình nghĩa này gã sao lại có thể quên. Còn nữa, Dương Nguyên Khánh rõ ràng biết mình là tướng cũ của Ngõa Cương, lại không chút do dự đem trọng trách ngăn cản quân Ngõa Cương giao cho mình, không có bất kỳ sự giám sát nào, sự tín nhiệm này gã sao lại có thể phụ lòng. Từ Thế Tích trong lòng thầm hổ thẹn, bản thân thiếu chút nữa bị thuyết phục.
Nghĩ đến đây, Từ Thế Tích trịnh trọng thi lễ,
-Đa tạ hảo ý của Ngụy công, đa tạ các huynh đệ nhớ thương, nhưng Từ Thế Tích đã cống hiến cho Dương Nguyên Khánh, thì tuyệt đối sẽ không nay Tần mai Sở, các vị huynh đệ tự bảo trọng, xin mời Ngụy công trở về!
Nói xong, gã quay ngựa xông lên đồi cao, lớn tiếng ra lệnh:
-Tên nỏ chuẩn bị!
Ba ngàn nỏ quân rào rào cử động, nhắm ngay bọn Lý Mật trên sông, Lý Mật trong lòng vừa tức vừa hận, vừa bất đắc dĩ, đành phải khoát tay,
-Trở về!
Xa thuyền quay đầu, một lần nữa chạy nhanh về thuyền lớn giữa sông, nhưng Lý Mật lại không cam tâm trở về như vậy.
Ban đêm, mây đen che khuất ánh trăng, sao mờ, hàng trăm thuyền vẫn hạ neo trên mặt nước đen như mực trên sông Hoàng Hà. Về đêm gió lớn, mặt nước hơi gợn sóng, khiến con thuyền nhấp nhô trên mặt nước, khiến dây thừng thô to vỗ vào cột buồm vang lên những tiếng bạch bạch.
Trong khoang thuyền, ánh sáng êm dịu của ngọn đèn và chiếc lư hương nơi góc phòng bay lên làn khói lượn lờ, khoang thuyền được lấp đầy bởi một cỗ đàn hương. Lý Mật đang chắp tay sau lưng ở trong khoang thuyền đi qua đi lại, trong lòng cực kỳ bực bội, hai bên đã giằng co một ngày rồi, gã vốn định lên bờ từ nơi khác, nhưng gã phát hiện chỉ cần con thuyền của gã vừa khẽ động, thì kỵ binh đối phương cũng động theo, khiến trong lòng gã không có kế sách nào khả thi, quan trọng hơn là gã chỉ dẫn theo hai mươi ngàn quân, còn đối phương lúc này đã có mười ngàn quân phòng ngự.
Nhưng nếu như vậy mà quay về, gã lại không cam lòng, bất luận thế nào gã cũng muốn thử một lần. Lúc này gã ở đây đợi trời tối hẳn, để xem quỷ nước có thể mang đến cho gã tin tức gì.
Lúc này ngoài khoang thuyền vang lên tiếng bước chân, Lý Mật tinh thần rung lên, một cận vệ ở cửa bẩm báo:
-Điện hạ, Phòng Trưởng sử phái người đưa tin đến, nói có chuyện quan trọng cần bẩm báo.
Lý Mật ngẩn ra, gã còn tưởng rằng là quỷ nước có tin tức truyền đến, không ngờ là Trưởng sử Phòng Huyền Tảo phái người đến đưa tin, gã lập tức ra lệnh:
-Đưa người truyền tin vào!
Rất nhanh, một gã quân sứ được đưa vào, quì một gối xuống thi lễ,
-Tham kiến Ngụy Vương điện hạ!
-Thư của Trưởng sử đâu?
Quân sứ bèn lấy ra hai phong thư trình lên, Lý Mật nhận lấy hai phong thư, một phong thư là Phòng Huyền Tảo đưa tới, phong thư còn lại không ngờ là của Đông đô Tả Phó Xạ Lô Sở viết cho gã, gã chớp mắt, ngỡ mình đã nhìn lầm, quả thật đúng như vậy, là Lô Sở viết thư cho gã.
Lý Mật trong lòng nghi hoặc, phất tay, để mọi người đi xuống, lúc này mới ngồi xuống mở thư ra, gã xem thư của Lô Sở trước. Trong thư không ngờ là hy vọng gã có thể đầu hàng Hoàng Thái đế, gã sẽ tiến cử hiền tài của mình làm Ngụy vương, tổng quản đối ngoại quân sự, điều này làm cho Lý Mật rất kinh ngạc, gã lại rút tiếp thư của Phòng Huyền Tảo xem một lần. Giờ mới hiểu được toàn bộ câu chuyện trong đó, hóa ra Đông Đô bị nội chiến.
Lô Sở, Hoàng Phủ Vô Dật, Đoàn Đạt và một nhóm phụ tá trọng thần và tân quý Vương Thế Sung mâu thuẫn sâu đậm, đã đến mức thủy hỏa bất dung, đám người Lô Sở liền muốn rời xa, tự thân mình tiến vào Đông Đô, trợ giúp bọn họ và chống lại Vương Thế Sung, chính mình trước đó không lâu vừa mới tấn công thành Lạc Dương, lúc này lại muốn kêu mình đầu hàng, sao bọn họ lại nghĩ vậy được.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại. Đây cũng là một cơ hội. Lý Mật chắp tay sau lưng dạo bước trong khoang thuyền, gã đang nghĩ mấy năm này tự mình phát triển, tuy rằng một thời đã từng cực thịnh. Lại không thể kéo dài, bọn quan viên ở Hà Nam tuy rằng rất nhiều người đầu hàng gã, nhưng cũng không có mấy người là thật tâm. Từ việc bọn họ chưa bao giờ đồng ý tới gặp mình, báo cáo thuế má nhân khẩu cũng chỉ là chiếu lệ, căn bản không đủ tin.
Ngược lại, Lý Uyên vào Quan Trung lập tức thanh thế chấn động, thế lực khuếch trương nhanh chóng, nhưng lại vô cùng vững chắc. Mà Dương Nguyên Khánh vào Hà Đông cũng giống như vậy, ngắn ngủikhông đến hai tháng, bọn quan viên Hà Đông thật lòng khâm phục. Đều đến Thái Nguyên yết kiến, có thế mới biết được chí hướng của mỗi người.
Nói cho cùng là vì mình không có được thế lực địa chủ ủng hộ, Lý Uyên thì được quý tộc Quan Lũng ủng hộ, Dương Nguyên Khánh thì được giới trí thức Sơn Đông ủng hộ, mà Tiêu Tiển thì được giới trí thức phía nam ủng hộ, cũng nhanh chóng lớn mạnh. Lý Mật ta đây đơn giản là nhờ hỗ trợ lương thực và được tầng thấp nhất là một số ít nông dân ủng hộ. Nhưng tranh đoạt thiên hạ, sự ủng hộ của nông dân tầng thấp nhất không có nghĩa lý gì.
Cho nên Lý Mật vĩnh viễn không bao giờ trở thành chính thống, trong mắt người trong thiên hạ gã chỉ là một thủ lĩnh của loạn phỉ. Nhớ năm xưa Lưu Bị suy nghĩ trong đầu phải làm thế nào để có một danh hiệu hoàng thúc, thì ra là phải là một người chính thống. Tào Tháo hợp thiên hạ lấy lệnh sai khiến các nước chư hầu cũng là vì giành chính thống. Lý Mật nếu muốn được thiên hạ, cũng nhất định phải đi con đường chính thống.
Phong thư này của Lô Sở không ngờ chạm đến nỗi lòng của Lý Mật, gã vì sao mà không thể tiếp nhận được? Sống mái với Vương Thế Sung, học Tào Mạnh Đức, ép thiên tử lệnh cho chư hầu, gã liền có đại nghĩa, có tên chính thống, thì gã có thể đến Hà Nam nói các thế lực địa chủ ủng hộ, đòi lương thực có lương thực, muốn binh có binh, thứ có trong tay các địa chủ lớn kia là tráng đinh và nô lệ cường tráng.
Gã lại xem thư của Phòng Huyền Tảo, Phòng Huyền Tảo cũng đề nghị gã phục tùng về phía Lạc Dương, nghĩ cách khống chế Hoàng Thái đế, không chỉ có thể loại bỏ đại địch Vương Thế Sung, mà còn có thể không đánh cũng thắng và chiếm cứ được Lạc Dương, đạt được tên chính thống. Sau này thời cơ chín muồi, một cước đá văng Hoàng Thái đế, bản thân đăng cơ xưng đế, có thể nói một mũi tên trúng ba con chim.
Nghĩ đến đây, Lý Mật không chút do dự quyết định đầu hàng Hoàng Thái đế, trong thư Phòng Huyền Tảo khuyên gã trước là đưa mười ngàn thạch gạo cấp cho Lạc Dương, để có thể mua chuộc lòng người. Hiện tại ở Lạc Dương giá gạo cực kỳ đắt, một đấu gạo mười ngàn tiền. Lý Mật lúc này viết một phong thư cho Lô Sở, đóng dấu tên mình lên, lại viết một phong thư cho Phòng Huyền Tảo, lệnh cho gọi tên quân sĩ vừa mới mang thư đến.