Mục lục
Thiên Hạ Kiêu Hùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Huyện Thiện Dương, đây là trung tâm hành chính của quận Mã Ấp. Trước mắt, Thái thú của quận Mã Ấp chính là Vương Nhân Cung, y có mối quan hệ rất tốt với Dương Nghĩa Thần. Khi Dương Nghĩa Thần bị Dương Quảng nghị kỵ, đoạt lại binh quyền, thì Dương Nhân Cung cũng bị liên lụy, cũng bị đoạt mất binh quyền, biếm làm Thái thú quận Mã Ấp.

Quận Mã Ấp là một quận lớn ở Bắc Cương, lượng thương nhân đi buôn bán đến Đột Quyết rất nhiều, trên đường cái quan từng lượt thương nhân qua lại không ngớt. Buổi trưa ngày hôm nay cũng giống như bao buổi trưa khác, cổng thành của huyện Thiện Dương rộng mở, các binh sỹ đi lại tuần tra trên tường thành. Tuần thành Giáo úy trực ca ngày hôm nay tên gọi Lưu Vũ Chu, là cường hào bản địa của quận Mã Ấp, tuổi ngoài ba mươi, dáng người khôi ngô, võ nghệ cao cường, liên lục lập công trong trận chiến Cao Ly mà được thăng chức Giáo Úy.

-Lưu Giáo úy!

Một viên Lữ soái đứng trên tường thành hô gọi y, đoạn chạy như bay đến, chạy đến trước chiến mã của y, có vẻ khó xử nói:

-Có thể nhất thời ta chưa thể trả được tiền cho ngươi, có thể thư thả cho ta vài hôm không?

-Bệnh của cha ngươi vẫn chưa khỏi sao?

Lưu Vũ Chu hỏi, giọng đầy vẻ quan tâm.

Lữ soái lắc lắc đầu, thở dài nói:

-Không khởi sắc được chút nào hết, vị danh y đến từ quận Thái Nguyên đã kê một đơn thuốc phụ, để ông ấy cẩn thận điều trị.

Lưu Vũ Chu lấy từ trong túi bên mình ngựa ra hai mươi xâu tiền, nhét vào tay hắn:

-Ngươi hãy mua chút đồ bồi bổ cho cha ngươi, để người sớm bình phục.

-Không! Không!

Lữ soái sao lại có thể nhận thêm tiền của y, vội vàng từ chối:

-Một trăm xâu tiền lần trước còn chưa trả cho ngươi, sao giờ lại có thể lấy thêm? Ta không nhận được.

-Cầm lấy!

Lưu Vũ Chu sầm mặt, cố dúi tiền cho hắn:

-Đây không phải là cho ngươi mượn, đây là chút tấm lòng của ta đối với cha ngươi, ngươi không phải trả.

Lữ soái trong lòng cảm kích, gật gật đầu:

-Đa tạ Giáo úy!

Lưu Vũ Chu vỗ vỗ vai hắn, cười nói:

-Chỗ anh em với nhau, không cần phải khách sáo.

Y cưỡi ngựa ra ngoài cổng thành, đoạn quay đầu lại nói lớn với các binh sỹ trên tường thành:

-Các anh em làm việc tận tâm một chút, đừng để cho thám tử của Đột Quyết trà trộn vào!

Đúng lúc này, một tên lính trên tường thành hét lớn:

-Giáo úy, phía xa có một đội thương nhân đang chạy đến, có vẻ rất hoảng hốt.

Lưu Vũ Chu lấy làm lạ, khum tay nhìn về hướng bắc, một lát sau, quả nhiên y nhìn thấy một đội thương nhân đang cưỡi la ngựa hoảng hốt chạy tới. Đợi đám thương nhân đó đến gần, y bèn nhận ra đó chính là đội thương nhân mới đi lên phương bắc hồi sáng hôm nay, sao lại quay trở về rồi?

Y giục ngựa tiến lên, hô lớn:

-Này! Xảy ra chuyện gì vậy?

-Lưu Giáo úy, có quân binh đánh đến đó, phải hơn mười ngàn người!

Lưu Vũ Chu thất kinh, vội hỏi:

-Là người Đột Quyết đánh đến sao?

-Không phải, hình như là quân Tùy.

Lưu Vũ Chu ngẩn người, ở phương bắc lấy đâu ra đội quân Tùy mười mấy ngàn, nhưng nghĩ một lát y bèn nghĩ ra, chẳng lẽ là quân đội của Dương Nguyên Khánh? Y cũng biết, Dương Nguyên Khánh đã mở rộng tầm kiểm soát về hướng đông, đến Du Lâm, cách quận Mã Ấp rất gần, chắc chắn là quân đội của hắn đang tiến về phía nam rồi.

Lưu Vũ Chu gấp rút giục ngựa phi vào trong thành, vừa phóng ngựa vừa hô:

-Đóng cổng thành lại, không cho ai ra vào.

Y phi ngựa chạy như bay, chạy thẳng một nước đến phủ Thái thú. Bây giờ đang là giữa trưa, Vương thái thú thường đang ở nhà ăn cơm. Y phóng ngựa đến trước cổng phủ, xoay người xuống ngựa, chạy lên bậc thềm, vừa đúng lúc có một thiếu phụ trẻ tuổi xinh đẹp từ trong phủ bước ra, Lưu Vũ Chu đang đà không kịp hãm, húc trúng làm nàng ngã chỏng ra đất.

-Ôi chao!

Thiếu phụ đau đớn bật kêu lên, nàng giận đến mức cặp lông mày lá liễu dựng cả lên, đang định mở miệng mắng thì nhận ra là Lưu Vũ Chu, lập tức cơn giận tiêu tan, cặp lông mày giãn ra:

-Lưu giáo úy, sao ngươi lỗ mãng vậy, định tông chết ta hay sao?

Lưu Vũ Chu nhận ra người thiếu phụ này, nàng ta tên là A Đoàn, là con gái của La Chính, đại thương nhân của quận Mã Ấp. Là người đẹp nổi tiếng của huyện Thiện Dương, năm nay mới mười bảy tuổi, hồi đầu năm được gả cho Vương Nhân Cung làm thiếp.

Lưu Vũ Chu sợ hãi cuống quýt nhận lỗi:

-Bỉ chức lỗ mạng, đụng phải phu nhân, xin phu nhân thứ tội!

A Đoàn khẽ cắn môi, lườm y một cái:

-Thứ tội hay không để sau hãy nói, ngươi đỡ ta dậy trước đi!

Lưu Vũ Chu cũng là một người hết sức phong lưu và to gan, nhìn thấy bộ dạng này của A Đoàn, trong lòng y cũng ngầm hiểu được vài phần. Nhưng đang ở trước phủ Thái thú nên y cũng không dám làm tới, bèn hơi ngồi xổm xuống, chìa vai cho nàng ta. Con mắt A Đoàn lúng liếng, chìa những ngón tay như ngọc ra, vịn vào vai y, chầm chậm đứng lên.

Lúc này, viên quản gia từ trong phủ đi ra, A Đoàn bèn buông ta ra khỏi người Lưu Vũ Chu, gương mặt xinh đẹp đột nhiên trở nên lạnh lùng:

-Lưu giáo úy, ngươi tìm lão gia nhà ta có việc gì không?

Lưu Vũ Chu vội vàng hành lễ, đoạn nói với quản gia:

-Có việc quân khẩn cấp, cần bẩm báo với Thái thú.

Quản gia làm mặt khó xử:

-Thái thú uống rượu say chưa tỉnh, e là không thể gọi nổi người dậy đâu.

Vương Nhân Cung là kẻ nát rượu, lại cộng thêm tâm trạng không vui, một ngày thì có đến nửa ngày là chìm trong men rượu, công vụ đều vứt cho Quận thừa, ông ta chẳng bao giờ hỏi đến. Việc này mọi người trong quận Mã Ấp đều biết.

Lưu Vũ Chu vội nói:

-Việc này hết sức hệ trọng, bất kể thế nào cũng phải gọi Thái thú dậy.

A Đoan đứng bên cạnh nói:

-Lưu tướng quân, ngươi đi trước đi! Ta có cách gọi được ông ấy dậy.

Lưu Vũ Chu vội thi lễ:

-Vậy thì đa tạ phu nhân!

Y không dám nhìn vào mắt A Đoàn, xoay người chạy xuống bậc cấp rồi lên ngựa, lao về phía cổng thành. A Đoàn nhìn theo dáng người khôi ngô của y dần khuất, trong lòng không khỏi than thầm. Từ nhỏ nàng đã sùng bái Lưu Vũ Chu, nhưng lại bị phụ thân gả cho tên nát rượu.

A Đoàn quay lại hằn học nói với viên quản gia:

-Ra giếng múc hai thùng nước về đây!

Trên tường thành, đám quân binh thủ thành đều trở nên khẩn trương, hai tay Lưu Vũ Chu cũng đang toát mồ hôi lạnh. Chỉ thấy bên ngoài thành xuất hiện một đội quân Tùy đông đen, có đến mười ngàn người. Giữa rừng cờ phất phới của đám kỵ binh, một lá cờ Xích Ưng (chim ưng đỏ) lớn tung bay trong gió, đây quả thật là kỵ binh Phong Châu.

Viên đại tướng đi đầu chính là Tư mã Lý Tĩnh, y giục ngựa lên trước, nói với những người trên tường thành:

-Bọn ta chỉ là mượn đường diệt phỉ, không có ý gì khác.

Lúc này, Thái thú Vương Nhân Cung được mấy binh sỹ giúp đỡ, thất tha thất thểu chạy tới. Trên đầu, trên người ông ta vẫn còn sũng nước, nhưng lúc này ông ta cũng chẳng buồn bận tâm nữa. Đại quân của Phong Châu đã đánh vào quận Mã Ấp, việc này đâu phải chơi. Ông ta vịn vào gờ tường nhìn xuống dưới, nhìn một hồi lâu, đoạn hô lớn:

-Ngươi có phải là Lý Tĩnh?

Lý Tĩnh nhận ra Vương Nhân Cung, vội chắp tay đáp lời:

-Tại hạ Lý Tĩnh, tham kiến Vương đại tướng quân!

Đầu óc Vương Nhân Cung vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhất thời không phản ứng kịp, Lưu Vũ Chu đứng bên cạnh nhắc khéo ông ta:

-Sứ quân, chuyện này rất lạ, quân đội Phong Châu đến quận Mã Ấp làm gì?

-Ồ!

Lúc này Vương Nhân Cung mới tỉnh ra, lại hô lớn:

-Các ngươi không ở Phong Châu trấn thủ biên cương, chạy tới quận Mã Ấp làm cái gì? Dương Nguyên Khánh đâu, bảo hắn đến gặp ta!

Lý Tĩnh khẽ mỉm cười, cao giọng nói:

-Bọn ta đang đi khắp nơi diệt phỉ, trên đường đến quận Lau Phiền tiêu diệt loạn phỉ Ngụy Đao Nhi, đi qua quận Mã Ấp. Dương tổng quản đã dẫn một cánh quân khác đi đến quận Nhạn Môn rồi, không có ở đây.

Vương Nhân Cung ngớ người, Lưu Vũ Chu ở bên cạnh lại nhắc:

-Sứ quân, việc đi khắp nơi diệt phỉ phải được sự phê chuẩn của Binh bộ mới được chứ!

Vương Nhân Cung lại hỏi tiếp:

-Có công văn phê duyệt của Binh bộ không?

-Đã trình xin Binh bộ, nhưng công văn vẫn chưa đưa xuống. Nhưng sự việc khẩn cấp, tướng bên ngoài có thể bất tuân lệnh vua, xin Vương tướng quân thông cảm!

Lý Tĩnh cũng không nói thêm gì với ông ta nữa, quay ngựa về đội, khoát tay:

-Tiếp tục đi tới!

Mười ngàn binh mã cũng không đi vào huyện Thiện Dương, mà tiếp tục đi về hướng nam, nhắm thẳng hướng quận Lâu Phiền mà chậm rãi tiến.

Vương Nhân Cung kinh sợ đến há mồm trợn mắt, quân Phong Châu đang làm trò gì thế này? Lưu Vũ Chu vội nói:

-Sứ quân, bỉ chức có ý tưởng này.

-Ngươi nói!

Vương Nhân Cung có vẻ rất tán thưởng mấy lần nhắc nhở của y.

Lưu Vũ Chu nói:

-Bỉ chức cho rằng, Dương Nguyên Khánh đang một lần nữa mở rộng thế lực, nhất định là hắn muốn thu nạp quận Định Tương, quận Nhạn Môn, quận Mã Ấp và quận Lâu Phiền vào phạm vi thế lực của mình. Tiếp sau đó, hoặc là hắn sẽ tiến đánh U Châu, hoặc là tiến đánh Thái Nguyên, nhất định sẽ là như thế. Sứ quân hãy nhanh chóng hồi báo với triều đình.

Vương Nhân Cung gật gật đầu, Lưu Vũ Chu nói rất phải, cứ nhìn vào hướng mở rộng của Dương Nguyên Khánh mà thấy, thì chắc hẳn là như thế, ông ta lập tức hô lớn:

-Không được mở cổng thảnh, ta sẽ bẩm báo với Thánh thượng!

Vương Nhân Cung xoay người xuống thành, đi được vài bước, ông ta quay lại nói với Lưu Vũ Chu:

-Kể từ hôm nay, ngươi sẽ là thân binh Giáo úy của ta, sau này ta sẽ phong ngươi làm Ưng Dương lang tướng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK