Trong số mấy người phụ nữ chỉ có Lâm Hoan là vì Công ty dưỡng sinh Vân Kỳ đang phát triển mạnh không đi được ra, ngay cả Ninh Kha là cảnh sát cũng đã về tổng bộ Vân Môn. Chỉ có Âu Dương Ngọc Thanh không có bất cứ tu vi nào là chưa về, điều này khiến trong lòng Dương Bách Xuyên hơi không vui.
Dù sao anh cũng lo cho sự an toàn của tất cả mọi người.
Bây giờ tạo ra kẻ thù quá nhiều, khó tránh khỏi sẽ làm liên lụy đến người bên cạnh. Mà những kẻ thù kia từng người đều là thế lực lớn mạnh, đều có mạng lưới quan hệ phi thường, tùy tiện điều tra cũng có thể tra ra người thân bạn bè bên cạnh anh, làm sao có thể khiến anh không lo lắng?
Chỉ có ở Vân Môn, có cao thủ lớn như Tửu Tiên lão đầu trấn thủ, có trận pháp bảo vệ mới là an toàn, Dương Bách Xuyên mới có thể yên tâm.
Còn về những kẻ địch kia, anh sẽ từ từ xử lý.
Nghĩ đến vấn đề kẻ thù nhiều nhất chính là nước ngoài, Thần Tông và Âm Nguyệt Môn ở nước ngoài, tổ chức sát thủ Xương Hoa cũng tức là gia tộc của quỷ hút máu Ruth cũng không ở Trung Quốc.
Chỉ là nhà họ Diệp và nhà họ Mã là kẻ thù, nhưng bây giờ Dương Bách Xuyên và Vân Môn đã không còn ở trên cùng một vạch xuất phát với hai nhà Diệp Mã nữa, cho bọn họ gan cũng không dám đến chống đối Vân Môn.
Có điều, trong các tông môn có thế lực mạnh mẽ cổ xưa của Trung Quốc, có một thế lực Dương Bách Xuyên còn hận hơn cả Thần Tông và Âm Nguyệt Môn… Thanh Thành.
Sau đạo tràng Vu Hàm, đại hội võ vổ, chính là Nguyên Thần Tử tung tin cho Thần Tông và m Nguyệt Môn ở nước ngoài, nên hai thế lực lớn mới có thể phái cao thủ Tiên Thiên đến gây phiền phức cho anh. Cũng là Hạ Lộ đã ngăn chặn thay anh, khiến cho Hạ Lộ bị thương nặng, không rõ tung tích.
Cho nên trong lòng Dương Bách Xuyên đã treo Thanh Thành lên số một, cho Nguyên Thần Tử vào trong danh sách gặp mặt là phải giết.
Ngay lúc Dương Bách Xuyên đang ngồi trước cửa sổ nghĩ chuyện trong lòng, cửa phòng đột nhiên bị gõ vang lên. “Tiên sinh, anh đã nghỉ ngơi chưa?”
“Là Thu Nhi à? Vào đây đi!” Dương Bách Xuyên ngạc nhiên, không ngờ Thu Nhi lại đến tìm anh.
Cửa phòng không khóa, Ngô Mặc Thu đẩy cửa bước vào.
“Sao vậy Thu Nhi, có chuyện à?” Dương Bách Xuyên hỏi cô, anh thấy vậy mà Ngô Mặc Thu lại mặc áo choàng tắm, một áo choàng tắm màu đỏ, cũng không biết cô tìm được ở phòng nào. Phòng cô chọn là phòng ban đầu Lâm Hoan từng ở, áo choàng tắm chắc là của Lâm Hoan, tóm lại là khiến Dương nào đó nhìn mà muốn chảy nước miếng.
Sắc mặt Ngô Mặc Thu chợt đỏ, vô cùng quyến rũ, nói: “Tiên sinh có thể dạy em mở dụng cụ tắm rửa không? Đã mấy trăm năm em không đụng vào nước rồi, rất muốn thử cảm giác tắm rửa, nhưng đồ hiện đại hóa bây giờ em không dùng được.”
Dương Bách Xuyên sửng sốt, vừa nghe Thu Nhi nói mấy trăm năm chưa tắm, anh rất muốn cười, nhưng nghĩ lại cũng rất đáng thương, chị em bọn họ và Kiều Phúc làm linh thể hơn tám trăm năm, chính là trạng thái linh hôn không có thân thể.
Bây giờ bởi vì một giọt nước Sinh Mệnh của anh đã khiến cô có thân thể Chân Linh giống xác thịt, muốn tắm rửa trải nghiệm cuộc sống của người bình thường cũng là điều bình thường.
Đừng nói người cổ đại mấy trăm năm như Thu Nhi không biết dùng một số thiết bị hiện đại hóa, cho dù là bản thân anh cũng có rất nhiều thứ chưa từng sử dụng thì sẽ không biết dùng. Dân tộc Trung Quốc từ khi thành lập nước mới phát triển trước sau là mấy chục năm, trong mấy chục năm cải cách này, từ ma bệnh Đông Á trong quá khứ bị các nước phương Tây khinh thường đến chèn ép, trải qua rất nhiều trắc trở.
Nhưng cũng đã kiên cường trưởng thành trong trắc trở, phát triển nhanh chóng, trở thành nước lớn thế giới, khiến người Hoa toàn cầu có tôn nghiêm, giành được sự tôn trọng của bọn họ trên quốc tế.
Thời đại tin tức hóa, thông minh hóa này đã xuất hiện một số dụng cụ sẽ không sử dụng quá bình thường, càng đừng nói là loại quỷ tu cổ đại như Thu Nhi.
Mặc dù cô ở trong biệt thự, cũng đi theo bên cạnh em gái Dương San San, nhưng lại vẫn đều là trạng thái tàng hình âm thầm ẩn giấu, không có cơ thể bình thường, căn bản chưa từng tiếp xúc với thiết bị tắm rửa.
Mà trong biệt thự của Dương Bách Xuyên đa số đều sử dụng đồ thông minh hóa, cũng khó cho cô muộn như vậy còn tìm tới.
Anh có thể hiểu được cô muốn trải nghiệm hoặc là hồi tưởng lại cảm giác làm người.
Dương Bách Xuyên đứng dậy, cười nói: “Đi, anh đi dạy em ~”