Mục lục
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Anh nói: "Kiều Phúc, ba người đến phòng chứa đồ ở tạm nhé. Hai linh thú của tôi đang chữa trị vết thương trong hầm rượu, khi nào chúng khỏi thì mọi người lại vào."

Kiều Phúc và chị em họ Ngô nghe vậy liền cuống quýt đáp: "Chủ nhân nặng lời rồi, hiện giờ linh thể của ba chúng tôi đã ngưng tụ hơn nhiều, chỉ cần tu luyện thêm một thời gian là có thể hoàn toàn thoát ly khỏi sự phụ thuộc vào sát khí, sống ở đâu cũng thế cả."

"Đúng vậy, chủ nhân không cần lo lắng cho chúng tôi. Vốn dĩ chúng tôi cũng định ở lại trên kia, nhưng cô Độc Cô đã tỉnh lại, chúng tôi sợ dọa đến cô ấy nên đành xuống tầng hầm. Xin lỗi vì đã quấy rầy chủ nhân."

Ngô Mặc Thu cung kính trả lời.

Dương Bách Xuyên rất hài lòng về hành động của ba người. Anh dặn dò họ nhanh chóng tu luyện, chờ khi nào linh thể hoàn toàn ngưng thực sẽ cho ba người lên trên sinh sống.

Hiện tại bọn họ trong trạng thái linh thể toàn di chuyển bằng cách bay là là, trông rất đáng sợ.

Dương Bách Xuyên đã tìm hiểu về Phong Đô Quyết, chỉ cần tu luyện tới Phong Đô Quyết tầng một viên mãn là linh thể có thể ngưng tụ ra thân thể, trông không khác gì người thường, song thân thể lại là trạng thái linh thể.

...

Dương Bách Xuyên đi lên trên mới phát hiện giờ đã là buổi trưa ngày thứ hai.

Anh vào phòng ngủ thì thấy Độc Cô Vô Tình đã tỉnh lại, khuôn mặt đã khôi phục màu sắc như thường, có điều sắc mặt vẫn vô cùng nhợt nhạt bởi vì tối qua mất máu quá nhiều.

"Tiên sinh!"

Độc Cô Vô Tình nhìn thấy Dương Bách Xuyên, lập tức ngọ nguậy muốn đứng dậy. Dương Bách Xuyên vội vàng đi đến đỡ cô: "Đừng dậy, nằm yên đó. Cô bị tổn thương nguyên khí nặng nề, cần phải nghỉ ngơi."

Dương Bách Xuyên vừa nói vừa đỡ cô, nhưng lại phát hiện đối phương chưa mặc quần áo, trên người vẫn là chiếc yếm đỏ lúc châm cứu tối qua.

Anh vừa chạm vào, chăn liền tụt xuống. Cần cổ trắng nõn nà, vùng bụng hồng hào dưới yếm...

Đây là màu da bình thường sau khi khí độc trong cơ thể cô biến mất vào ban ngày.

Độc Cô Vô Tình giống như nàng tiên trúng lời nguyền. Ban ngày cô là nàng tiên xinh đẹp tuyệt trần không nhiễm khói lửa nhân gian, sau giờ Tý ban đêm cô lại có khuôn mặt âm dương đáng sợ.

Lúc này trong mắt Dương Bách Xuyên, cô chính là người đẹp dụ dỗ người ta phạm tội.

Độc Cô Vô Tình cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Dương Bách Xuyên thì đỏ mặt hừ lạnh, kéo chăn lên cản lại ánh mắt của tên họ Dương nào đó.

"Khụ khụ!"

Dương Bách Xuyên tỉnh táo lại, mặt mày đỏ ửng. Anh hắng giọng vài tiếng rồi nghiêm túc nói: "À ờm... cô đừng nghĩ xấu về tôi, tôi là người tốt đó, tôi chỉ kiểm tra xem vết thương trên người cô thế nào rồi. Ừm, bây giờ xem ra... Ơ không đúng, tôi chưa nhìn thấy vết thương, cô để cho tôi kiểm tra xem nào."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK