Mục lục
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đối với việc này Dương Bách Xuyên cũng không thấy làm lạ, mấy năm nay người dân Trung Quốc trải qua hoạn nạn, một lần nữa lại đứng ở tầm mắt quốc tế, người dân đối với việc du lịch nước ngoài cũng không còn là chuyện gì to tát khi nói về việc du lịch ở nước ngoài như thập niên tám mươi nữa.

Bây giờ, trong thời gian nghỉ phép của người dân bình thường đều có thể xuất ngoại bất cứ lúc nào, quốc gia nhỏ như Nam Quốc cách Trung Quốc rất gần, lại vô cùng thuận tiện, có thể xuất hiện một lượng lớn người Trung Quốc cũng không có lạ chút nào.

Cũng không có mục tiêu, ba người tìm vị trí ngồi xuống, Hướng Hoa gọi một ly cocktail trắng, dù sao cũng phải ngồi chờ.

Dựa theo lời nói của Vương Mộ Sinh, đối phương sẽ chủ động liên lạc.

Uống xong một ly rượu cũng không thấy động tĩnh gì, ở trong phòng bar Dương Bách Xuyên cũng không phát hiện người nào giống như người đến tiếp xúc, càng không tồn tại võ cổ giả.

Điều này khiến anh nghi ngờ, có phải Vương Mộ Sinh nói sai địa điểm không.

Anh lại hỏi Hướng Hoa: “Tiểu Hướng có phải chúng ta tìm nhầm chỗ không? Tại sao không thấy động tĩnh gì!”

“Thủ trưởng, sẽ không sai đâu, cả trấn nhỏ chỉ có mỗi một quán bar này, chắc chắn là không sai, chúng ta cứ chờ xem.”

“Cũng chỉ có thể như thế, nếu không được thì chúng ta tự mình đi.”

“Được, dù sao tôi cũng biết thị trường đánh bạc của Nam Quốc.”

… …

Độc Cô Vô Tình không nói nhiều, chỉ yên lặng ngồi ở một bên, Dương Bách Xuyên và Hướng Hoa ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm, hỏi một ít phong tục tập quán của địa phương.

Sau khi ba người uống hết ba ly rượu, một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi bưng bê ở quán bar đi về phía bọn họ, trên người mặc bộ quần áo dân tộc, mỗi một bước đi đều uốn éo cơ thể, tràn ngập phong tình.

“Soái ca có cần phục vụ không, ngồi một mình nhàm chán biết bao?” Đôi môi của cô ta rất đỏ, khẽ mở ra khêu gợi hỏi.

“Không cần ~” Hướng Hoa cứng rắn trả lời một câu.

Mà Dương Bách Xuyên nhìn thấy người phụ nữ này tới, ngược lại nhếch miệng cười, bởi vì người phụ nữ này nói tiếng phổ thông tiêu chuẩn, quan trọng hơn là anh phát hiện người phụ nữ này là một võ cổ giả, tuy rằng mới là Ám Kình tầng một.

Nhưng lại là võ cổ giả duy nhất trong quán bar.

Anh ra hiệu với Hướng Hoa rồi nhìn người phụ nữ kia, cười nói: “Không biết có những dịch vụ gì nhỉ?”

Những lời này vừa nói ra, Dương Bách Xuyên cảm giác được một luồng khí lạnh truyền ra từ người của Độc Cô Vô Tình khiến cho anh không khỏi run rẩy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK