Dương Bách Xuyên thầm kinh ngạc. Xem ra Thần Long Đàm nằm ở vị trí tách biệt không phải ngẫu nhiên, mà là thật sự có nhân vật nào đó tồn tại.
Dường như mỗi cành cây ngọn cỏ ở đây không phải trồng bừa, mà được dày công sắp xếp.
Khi mọi người đi theo Chu Giáp tới trước một gian điện giống như đền thờ, phó đàm chủ Ngô Nam và ba ông lão râu tóc bạc phơ đã ra ngoài đón tiếp.
"Dương tiên sinh, tôi rất mong ngóng cậu đến."
Ngô Nam bắt tay Dương Bách Xuyên, sau đó dặn dò Chu Giáp: "Chu Giáp, mau dẫn mấy vị này xuống sắp xếp cho họ nghỉ ngơi, mọi người đi đường vất vả rồi." Dứt lời ông ấy nói với đám Lục Tuyết Hi ở phía sau Dương Bách Xuyên: "Các vị có yêu cầu gì thì cứ nói với Chu Giáp, tuyệt đối đừng khách sáo."
Ngô Nam nói chuyện chu toàn và khéo léo. Mặc dù ông ấy là thiên tỉnh giả cấp chín, nhưng trên hết là người quản lý Thần Long Đàm chân chính, nói trắng ra là người có chức có quyền, cho nên cách đối nhân xử thế và làm việc vô cùng linh hoạt.
Dương Bách Xuyên rất hài lòng về điều này. Anh chào hỏi ba ông lão sau lưng Ngô Nam, tiếp đó giới thiệu từng người trong đám Lục Tuyết Hi cho Ngô Nam, nói rằng bọn họ đều là đệ tử Vân Môn.
Sau khi Chu Giáp dẫn đám Lục Tuyết Hi xuống dưới nghỉ ngơi, nơi đây chỉ còn lại Ngô Nam, ba ông lão và Dương Bách Xuyên.
Lúc này Ngô Nam giới thiệu ông lão thứ nhất: "Vị này là Tư Đồ Nhất Tu tiên sinh - chuyên gia y thuật của Thần Long Đàm."
Tư Đồ Nhất Tu mà Ngô Nam vừa giới thiệu là một người lùn, trên mũi có một nốt ruồi nhìn rất đặc trưng. Dương Bách Xuyên cảm nhận được người này cũng là võ cổ giả Ám Kình tầng chín giai đoạn sau đại viên mãn. Anh nghĩ rằng người đến nhà là khách, bèn vội vàng chắp tay chào hỏi: "Vãn bối Dương Bách Xuyên bái kiến thần y Tư Đồ."
Dương Bách Xuyên vốn ôm lòng kính trọng, không dám thất lễ. Nhưng nào ngờ Tư Đồ Nhất Tu lại lạnh lùng hừ mũi, liếc xéo Dương Bách Xuyên: "Thần y thì không dám nhận. Nghe nói thằng nhóc nhà cậu đã chữa khỏi vết thương nhiễm độc của Chu Giáp, thế thì giỏi hơn lão phu nhiều. Tối nay lão phu cố tình chờ ở đây để xem người được Chu Giáp tôn xưng là thần y tài giỏi cỡ nào. Bây giờ xem ra cậu cũng chỉ là hạng xoàng thôi."
Dương Bách Xuyên tức giận. Lão già chết tiệt, thì ra anh đây mặt nóng dán mông lạnh. Được thôi, ông giỏi!
Lúc này một ông lão khác có vóc dáng tương phản với Tư Đồ Nhất Tu lập tức đứng ra, trợn mắt mắng: "Lão Tư Đồ, ông đúng là vô liêm sỉ! Ông nói linh tinh gì đấy? Y thuật của bản thân không bằng người ta, lẽ nào ông ghen tỵ vì bạn nhỏ Dương chữa khỏi vết thương do trúng độc của Chu Giáp? Ông còn cần thể diện không hả?"
"Lão Vương, liên quan đếch gì đến ông?"
"Bạn nhỏ Dương là khách của Thần Long Đàm chúng ta, đến lễ nghi cơ bản mà lão già chết tiệt nhà ông cũng chẳng biết, lão phu dạy dỗ ông thì đã sao?"
"Sao nào? Muốn đánh nhau phải không?"
"Tôi sợ ông chắc?"
Hai ông lão nói chuyện mà trông như sắp lao vào đánh nhau.
Lúc này Dương Bách Xuyên thấy Ngô Nam lộ vẻ áy náy, sau đó nhìn ông lão khác im lặng đứng ở một bên hóng drama: "Lão Tôn, ngài khuyên nhủ đi!"
Dễ nhận thấy phó đàm chủ Ngô Nam cũng rất bất lực với ba ông lão này.
Lão Tôn được Ngô Nam điểm danh cười ha hả nói: "Hai lão già này cãi nhau mà không ngại mất mặt à? Các ông đừng quên những lời đàm chủ đại nhân đã nói. Nếu các ông coi như gió thoảng bên tai thì đừng trách tôi không nhắc nhở."
Lão Tôn nhắc đến đàm chủ đại nhân, hai người đều giật nảy mình, lập tức dừng lại.
Dương Bách Xuyên chẳng cần nghĩ cũng biết đàm chủ đại nhân mà lão Tôn nhắc đến chính là đàm chủ chân chính của Thần Long Đàm, chứ không phải là phó đàm chủ Ngô Nam. Nếu ba ông lão này kính trọng Ngô Nam thì sẽ không cãi nhau trước mặt ông ấy, thậm chí còn suýt đánh nhau.