Mục lục
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Có lẽ chuyện ta muốn nói và chuyện đạo hữu muốn hỏi là cùng một việc, liên quan đến thiếu chủ tiểu Phượng Hoàng của tộc Phi Cầm ta và con chồn linh thú của đạo hữu sau khi Dương đạo hữu bị Hóa Thê Lương đưa đi." Thanh Uyên Điểu nhìn vào mắt Dương Bách Xuyên và nói.

"Đây chính là chuyện ta muốn hỏi. Năm đó sau sự việc thành Yêu Quang, con chồn nhà ta và tiểu Phượng Hoàng đều rời đi cùng lão ma tước của tộc Phi Cầm các ngươi. Không biết hiện tại họ có ở núi Ngô Đồng hay không?" Sau khi hỏi xong, Dương Bách Xuyên hơi căng thẳng. Hắn sợ nhất là Thanh Uyên Điểu trả lời "không ở".

Nhưng đúng là nghĩ gì thì linh đó.

Advertisement

"Không ở." Giọng Thanh Uyên Điểu hơi hiu quạnh.

"Không ở? Họ đi đâu rồi?" Dương Bách Xuyên gặng hỏi, tim đập thình thịch.

Thanh Uyên Điểu thở dài, nhưng trong lòng lại vui vẻ, thầm nghĩ mình đã cược đúng. Nhìn dáng vẻ căng thẳng của Dương Bách Xuyên có thể thấy hắn thật lòng quan tâm con chồn và tiểu Phượng Hoàng.

Sau đó, nàng ta căm phẫn nói: "Năm đó thiếu chủ tiểu Phượng Hoàng của tộc ta và con chồn của đạo hữu không được Động Đình nương nương đón tới núi Ngô Đồng, mà bị Hóa Thê Lương cưỡng ép bắt đi. Chắc hẳn đạo hữu cũng biết Hóa Thê Lương là sứ giả biên giới, nhất mạch Phi Cầm chúng ta không dám nói gì. Hơn trăm năm rồi, không biết thiếu chủ của tộc ta và con chồn còn sống hay đã chết. Chúng ta không có bản lĩnh xông vào Thiên Trảm của Hóa Thê Lương..."

Mặt Dương Bách Xuyên biến sắc. Hắn không ngờ cuối cùng tiểu Phượng Hoàng và con chồn lại bị Hóa Thê Lương bắt đi chứ không phải đi theo lão ma tước.

Bây giờ ngẫm lại, có lẽ thiên phú của tiểu Phượng Hoàng và con chồn đã bị Hóa Thê Lương để mắt. Tiểu Phượng Hoàng là thần điểu hàng thật giá thật, theo lời sư phụ thì thần thú ở Tu Chân Giới đã tuyệt chủng rồi.

Mà tiểu Phượng Hoàng lại là thần điểu, thần thông thiên phú khiến bách tộc hâm mộ. Thậm chí trong mắt những tộc khác, thần điểu là lô đỉnh tu luyện tối cao vô thượng, cũng có thể bị luyện thành đan dược hoặc tà pháp... Tóm lại thần thú thần điểu là chí bảo trên thế gian.

Con chồn thì càng khỏi cần nói, nó có thiên phú tầm bảo, là thần thú tầm bảo mà là tất cả các tu sĩ khao khát. Con đường tu chân hao tài tốn của, ai mà chẳng muốn có một con thần thú tầm bảo?

Nhớ năm xưa con chồn xuất hiện ở Sơn Hải Giới đã bị rất nhiều tu sĩ Sơn Hải Giới truy bắt, bọn họ coi trọng năng lực tầm bảo của nó.

Hồi ấy tuy Dương Bách Xuyên chỉ quen biết tiểu Phượng Hoàng một ngày, nhưng thần xui quỷ khiến hắn tự tay ấp nở nàng, Tiểu Phượng Hoàng sinh ra đã thân thiết với Dương Bách Xuyên. Cuối cùng hai người gọi nhau là huynh muội, hắn đặt tên cho tiểu Phượng Hoàng là Dương San Hồng.

Tình cảm là điều Dương Bách Xuyên coi trọng nhất. Nếu tiểu Phượng Hoàng xảy ra chuyện gì, Dương Bách Xuyên có đau lòng không?

Đáp án là khẳng định.

Con chồn thì càng khỏi cần nói. Nó là đồng bọn đi theo Dương Bách Xuyên sớm nhất, mang đến cho hắn không chỉ niềm vui. Trong lòng hắn, con chồn không phải linh sủng mà là người thân.

Dương Bách Xuyên không muốn cả hai xảy ra chuyện.

Nghe Thanh Uyên Điểu nói xong, cõi lòng Dương Bách Xuyên trĩu nặng. Hắn không dám nghĩ theo chiều hướng xấu, nhưng toàn thân vẫn tỏa ra hơi lạnh.

Thanh Uyên Điểu cảm nhận được hơi thở lạnh lùng trên người Dương Bách Xuyên, trong lòng thầm nở nụ cười. Mục đích của nàng ta đã đạt được, chỉ cần Dương Bách Xuyên hận Hóa Thê Lương là được, bất kể hắn có đi đại náo Thiên Trảm của Hóa Thê Lương hay không, chuyện này đều là cơ hội đối với tộc Phi Cầm.

Tộc Phi Cầm luôn muốn đón tiểu Phượng Hoàng đến núi Ngô Đồng, bọn họ quá cần một vương giả có thể thống lĩnh phi cầm. Thật ra ở Sơn Hải Giới, tộc Phi Cầm sống rất gian nan, lại còn chia năm xẻ bảy. Nếu tiểu Phượng Hoàng có thể tới núi Ngô Đồng thì đó là tin mừng lớn nhất của tộc Phi Cầm.

"Thanh Uyên xin từ biệt Dương đạo hữu, ngày sau mời đạo hữu đến thăm núi Ngô Đồng, nương nương nhà ta nhất định sẽ vui vẻ. Nếu... đạo hữu muốn đi Thiên Trảm, tộc phi cầm ta sẵn lòng giúp đỡ đạo hữu." Thanh Uyên Điểu mập mờ nói.

"Làm phiền rồi, đi thong thả." Dương Bách Xuyên nhìn Thanh Uyên Điểu, sao hắn lại không nhìn ra Thanh Uyên Điểu đang tính kế xúi giục hắn đi đại náo Thiên Trảm của Hóa Thê Lương kia chứ.

Nhưng vì tiểu Phượng Hoàng và con chồn, dường như hắn không có sự lựa chọn nào khác. Hắn nhất định phải đến Thiên Trảm tìm Hóa Thê Lương, đòi lại tiểu Phượng Hoàng và con chồn. Nếu Hóa Thê Lương không trả, hắn đại náo Thiên Trảm thì sao nào?

Dương Bách Xuyên nhìn theo nhóm Thanh Uyên Điểu rời đi. Hắn còn chưa nói gì, Hầu Đậu Đậu ở bên cạnh đã sốt sắng lên tiếng: "Đại ca, chúng ta đi tìm cái tên Hóa Thê Lương gì đó đòi lại lão đại đi!" Trong lòng Hầu Đậu Đậu, con chồn là đồng bọn thời thơ ấu, tình cảm giữa hai đứa nó chẳng kém gì Dương Bách Xuyên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK