Mục lục
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Biết chuyện gì?” Hai người vừa nói vừa đi ra từ thang máy.

“Tôi nghe nói lúc trước lúc ngài mua trụ sở này, nói với quản lý Hách Mỹ Lệ rằng để lại khu vực cho ngài ngắm cảnh, vậy nên tầng thượng và tầng lầu ở tầng mười chín là khu vực tư nhân của ngài, cũng chính là văn phòng của ngài, còn văn phòng của giám đốc Lưu là ở tầng mười tám.” Đường Long giải thích.

Dương Bách Xuyên kinh ngạc, anh nhớ lại đúng là mình đã nói qua với quản lý nhân sự Hách Mỹ Lệ như vậy, nhưng dù sao đó cũng chỉ là thuận miệng nói như thế, không nghĩ tới Lưu Tích Kỳ nhớ kỹ chuyện này.

Ngoài miệng anh chỉ khẽ nói: “Thực sự lãng phí đó.”

Nói tới nói lui, nhưng dù sao đối với phương diện này của Lưu Tích Kỳ khiến anh cảm động.

Vì vậy cơn giận của chuyện Lưu Tích Kỳ và Dương San San giấu anh chuyện yêu đương cũng vì thế mà giảm bớt, dù sao anh cũng không thực sự tức giận như thế, lúc trước anh cũng đã nói với Lưu Tích Kỳ, chỉ cần em gái anh Dương San San đồng ý, thì anh cũng sẽ không phải đối.

Cơn giận lúc nãy cũng chỉ là tức giận nhất thời mà thôi.

Chờ Đường Long dẫn mình đi, đến vào khu vực làm việc của tầng mười tám, trước mắt là một phòng khách rộng lớn, sau đó là văn phòng làm việc.

Nhìn từ xa đã nhận ra rằng văn phòng của Lưu Tích Kỳ và của những nhân sự cao cấp khác của tập đoàn cũng đều ở cùng một tầng.

Mà lúc này Cổ Tư Lạc đang ở phòng khách đọc báo uống cà phê, nhìn thấy Dương Bách Xuyên và Đường Long đi đến, vội vàng đứng dậy chào hỏi: “Tiên sinh, sao ngài lại đến đây rồi?”

Vừa chào hỏi với Dương Bách Xuyên, Cổ Tư Lạc vừa nháy mắt ra hiệu mới Đường Long, chỉ thấy anh ta cười khổ nói: “Tiên sinh đã biết chuyện rồi.”

“A…” Cổ Tư Lạc kinh ngạc hô lên một tiếng, sau đó vội vàng nói:

“Vậy tiên sinh để tôi đi thông báo cho cô chủ và giám đốc Lưu.”

“Được rồi, cô cùng với Đường Long ở đây uống cà phê đi, để tôi tự mình đến tìm văn phòng của Lưu Thiết Đản, nhìn xem em gái nhà mình cùng với anh ta đang đùa vui chuyện gì.”

Dương Bách Xuyên nói xong liền đi đến văn phòng Lưu Tích Kỳ.



Lúc này ở trong văn phòng Lưu Tích Kỳ, Dương San San cùng với Lưu Tích Kỳ đang ở cùng một chỗ nói chuyện phiếm.

“Em cảm thấy như vậy rất tốt.” Dương San San nói.

Lưu Tích Kỳ nói: “Tất cả sao, những bức tranh này bức nào cũng đẹp hết, rất khó để lựa chọn đó.”

“Dù sao cũng là tranh của em, anh cứ quyết định đi.” Dương San San nói.

“Ha ha, chỉ cần là tranh của em vẽ thì anh đều thích.” Lưu Tích Kỳ ngây ngô cười.

“Ba xạo..” Dương San San xấu hổ đỏ mặt.

Trên mặt bàn trà trước mặt hai người bày đầy những tấm tranh vẽ hoạt hình, tất cả đều là linh thú sóc con Hương Hương của Dương Bách Xuyên.

Mỗi bức tranh đều rất sống động, đáng yêu miêu tả bộ dáng mềm mại của sóc con.

Nhìn thấy Dương San San như thế, Lưu Tích Kỳ ngây ngô cười nói: “San San, em thật xinh đẹp.”

“Đáng ghét!”

Sắc đỏ trên mặt Dương San San dần dâng lên, cô bé mỉm cười thẹn thùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK