"Mày..." Miêu Long bị chọc tức, nhất thời không nói được gì.
Nhưng ngay sau đó hắn ta bỗng mỉm cười: "Dương Bách Xuyên, mày muốn kéo dài thời gian phải không? Ha ha... mày tưởng tao không biết chắc? Bây giờ tao tiễn thầy trò mày xuống địa ngục."
Cõi lòng Dương Bách Xuyên nặng nề, rốt cuộc cũng bị tên này phát hiện.
Không thể kéo dài thời gian, vậy thì anh đành phải dùng đến tuyệt chiêu.
Nghe thấy lời lẽ cực kỳ ác độc của Miêu Long, Dương Bách Xuyên lạnh lùng hừ mũi: "Diêm vương có dám nhận tao hay không thì tao không biết, nhưng tao chắc chắn có thể trị mày."
"Ngông cuồng, chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng!" Miêu Long cười gằn, giơ thanh đao trong tay lên chĩa về phía Dương Bách Xuyên.
Lúc này, hai đồ đệ Độc Cô Hối và Võ Kiếm đều cuống lên.
"Đồ súc sinh, thả sư phụ tao đi!" Võ Kiếm giận dữ hét lên.
"Miêu Long có giỏi thì nhằm vào tao đây này. Người ăn linh thú của mày là tao, không liên quan gì đến sư phụ tao." Độc Cô Hối gào to, cảm thấy mình đã liên lụy đến sư phụ.
Tất cả là tại mình!
Nếu không phải mình tham ăn, vô tình ăn mất linh thú của Miêu Long chọc giận hắn ta, thì sẽ không bị hắn ta bắt. Chắc là sư phụ điều tra được nên đến cứu bọn họ.
Nhưng tình huống phức tạp, rõ ràng là sư phụ Dương Bách Xuyên bị Miêu Long hãm hại, rất có thể là nhị sư đệ Vương Tông Nhân đã bị ngộ hại, mình và Võ Kiếm trở thành cá trên thớt.
Số phận của thầy trò mình bị Miêu Long nắm trong tay, mình và tam sư đệ Võ Kiếm chỉ có thể gào thét.
Độc Cô Hối vô cùng hối hận, anh ấy hận chính mình đã hại nhị sư đệ, bây giờ hại cả sư phụ.
Lần đầu tiên trong đời Độc Cô Hối thấy hận bản thân, nhưng hết thảy đã muộn.
Anh ấy cho rằng đây là sự trả thù của Miêu Long.
Thật ra Độc Cô Hối không biết rằng cho dù không có ba người họ, Miêu Long vẫn làm như vậy.
Gặp phải ba người họ chỉ là trùng hợp mà thôi.
Ai bảo bọn họ là đồ đệ của Dương Bách Xuyên kia chứ?
Cuộc chạm mặt của ba người Độc Cô Hối và Miêu Long hoàn toàn là tình cờ, và cũng là tất yếu.
Vả lại nguyên nhân đúng là do Độc Cô Hối gây ra.
Thật ra ba ngày trước mấy người Độc Cô Hối đã đến núi Trường Bạch, trông thấy một con chim ưng màu đen. Kết quả là tính tham ăn trỗi dậy, Độc Cô Hối đề nghị, ba người giết con ưng đen làm đồ nướng.
Sau đó chủ nhân của ưng đen tìm đến, chính là Miêu Long. Chim ưng đen là linh thú Miêu Long nuôi từ nhỏ, hắn ta nổi giận bắt ba người Độc Cô Hối.
Bắt được người rồi, Miêu Long không giết mà dẫn theo để hành hạ. Sau đó hắn ta phát hiện ba người là đồ đệ của Dương Bách Xuyên.
Sau khi Dương Bách Xuyên giết Miêu Mậu Thiên, Miêu Long trút mọi oán hận lên thầy trò Dương Bách Xuyên, dẫn đến cục diện trước mắt.
Chẳng qua là Dương Bách Xuyên và ba người Độc Cô Hối không biết chuyện này mà thôi.
Miêu Long đã đạt được mục đích, hôm nay hắn ta sẽ giết hết thầy trò Dương Bách Xuyên để báo thù.
Hắn ta không hề có ý định tha cho ai. Đầu tiên hắn ta lợi dụng ba người Độc Cô Hối để uy hiếp Dương Bách Xuyên, sau đó đưa thuốc độc cho Dương Bách Xuyên, cuối cùng giết Dương Bách Xuyên. Đây là mục đích của Miêu Long.