“Cảm ơn ~” Hồ Tiên Nhi ít nói hiếm khi nói lời cảm ơn với Dương Bách Xuyên.
“Không cần, mọi người đã coi tôi là đội trưởng, thì tôi phải có nghĩa vụ cứu mọi người.”
Đang nói chuyện, Dương Bách Xuyên quan sát chiến trường, lúc này Chiếm Khánh Nhân không có bị Hồ Tiên Nhi kéo chân, chém giết trong đó nhẹ nhàng hơn không ít.
Phía bên kia tiểu hòa thượng Liễu Phàm và Trần Trầm Hương cũng chưa xuất hiện biến đổi gì, nhìn qua bọn họ vẫn có thể kiên trì thêm, ban đầu Dương Bách Xuyên định nghĩ cách cứu viện Trần Trầm Hương, nhưng nghĩ đến mấy đệ tử đại tông môn quá để ý thể diện nên vẫn không đi qua.
Nếu vẫn muốn qua đó, có lẽ Trần Trầm Hương cũng không muốn anh cứu một thằng đàn ông như anh ta.
Lúc này đột nhiên Mai Thi Dĩnh lên tiếng: “Anh Dương, mau nhìn kìa ~”
Dương Bách Xuyên quay người lại nhìn theo hướng ngón tay Mai Thi Dĩnh chỉ, thấy bên cạnh bọn họ chính là ngọn núi.
Không ngờ đi lùi chừng ba trăm mét đã đến ngọn núi động Hắc Liên.
Trên núi cây cối sinh sôi, chỉ cần lên núi trốn vào trong rừng cây, ít nhất có thể giảm bớt chút lực tấn công từ đám yêu thú Chim Chín Đầu.
Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên vội vàng hét lớn về phía ba người trong sân: “Phía sau chúng ta là ngọn núi mọi người mau rút lui lên núi.”
Sau khi hô xong ba người Chiếm Khánh Nhân bắt đầu rút lui, rất nhanh đã đến.
Dương Bách Xuyên nói với Mai Thi Dĩnh và Hồ Tiên Nhi: “Chúng ta lên núi trước.”
Ba người vẫn đi lùi như cũ, nhìn qua thật ra cũng chỉ cách mười mét, nhưng chạy mười phút rồi, chỉ cảm thấy đột nhiên chui vào màn sương mù.
Mười lăm phút sau một ngọn núi xuất hiện.
Đây mới thật sự là ngọn núi, ba người bọn họ đến dưới chân ngọn núi, mặc dù có sương mù bao quanh nhưng vẫn có thể thấy rõ.
Thế nhưng ngay sau đó đột nhiên nổi lên gió lớn, tiếp đó tiếng sấm chớp vang lên, trên đỉnh đầu có tia chớp xẹt qua, tia chớp từ trên đỉnh núi đánh xuống.
Ba người vô thức dừng bước.
Thế nhưng lúc này ba người Chiếm Khánh Nhân, tiểu hòa thượng và Trần Trầm Hương có vẻ đã thấm mệt, lúc chạy vào chỉ còn năm mươi mét, tốc độ chậm lại, rất rõ ràng đã bắt đầu xuất hiện thế hạ phong, không hẹn mà trên người đều xuất hiện vết thương.
Hồ Tiên Nhi và Mai Thi Dĩnh nhìn thấy mà nóng lòng.
Chỉ có Dương Bách Xuyên sau khi nhìn thấy tia chớp, khóe miệng cong lên cười nói với Mai Thi Dĩnh và Hồ Tiên Nhi: “Đừng gấp, tôi có cách đối phó với Chim Chín Đầu rồi.”
Vừa dứt lời trong tiếng kêu bất ngờ của Mai Thi Dĩnh, và Hồ Tiên Nhi mở to mắt, Dương Bách Xuyên nhảy lên một cái đã xuất hiện giữa không trung.
“Ầm ầm ~”
Trong phút chốc có mấy tia chớp đánh về phía Dương Bách Xuyên.
“Anh Dương Bách Xuyên ~” Mai Thi Dĩnh mặt trắng bệch hét lên.
“Điên rồi ~” Hồ Tiên Nhi nhìn Dương Bách Xuyên không tự chủ được nói một tiếng.
Hai người lại không nghĩ tới Dương Bách Xuyên thế mà điên cuồng lao vào sấm sét.
Nhưng sau một chốc, hai người lo lắng dư thừa.
Chỉ thấy mấy tia chớp đánh lên người Dương Bách Xuyên, lại không thấy cảnh Dương Bách Xuyên bị sấm đánh thành than từ trên không trung rơi xuống như trong tưởng tượng, ngược lại nhìn thấy Dương Bách Xuyên ở trong sấm sét, tia sét chớp khắp người, tay vẫy vẫy kết thành mấy trăm cái thủ ấn cổ quái.
Cùng lúc đó nghe thấy giọng anh như tiếng sấm trên không trung nói: “Thuật Khống Lôi lên ~ Cửu Thiên mau làm việc cho ta, đi ~”
Chữ cuối cùng vang lên, Mai Thi Dĩnh và Hồ Tiên Nhi nhìn thấy, hai tay Dương Bách Xuyên mở ra, trong tay hình thành hai quả cầu sấm to lớn, thình lình ném vào đám yêu thú Chim Chín Đầu đang điên cuồng tấn công ba người Chiếm Khánh Nhân cách đó năm mươi mét.