Mục lục
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Bách Xuyên mỉm cười, lập tức đi đến chúc mừng Lục Yên Chi: "Lục cô nương có thiên phú trác tuyệt, một ngày nào đó nhất định sẽ trở thành rồng thành phượng. Xin chúc mừng."

Lục Yên Chi vẫn bình tĩnh, không hề kiêu ngạo vì được tuyên bố kết quả ba lực lượng tạo thành một chữ thập hoàn hảo. Trước tiên nàng ta chắp tay với lão giả khảo nghiệm, sau đó gật đầu đáp lễ với Dương Bách Xuyên.

Thật ra không có ai biết rằng từ khi Lục Yên Chi biết sự thật tàn khốc từ nhỏ mình đã bị sư phụ Nguyên tiên sư coi là linh dược mà bồi dưỡng, nội tâm nàng ta đã có sự biến hóa lớn. Hiện tại nàng ta không có quá nhiều cảm xúc mãnh liệt về kết quả khảo nghiệm.

"Lục sư muội thật sự kinh diễm, chúc mừng Lục sư muội."

Lúc này lại, hai huynh đệ Nghiêm Trừng và Nghiêm Phạt đã đi tới chúc mừng Lục Yên Chi.

Advertisement

Khảo nghiệm ba lực lượng tạo thành một chữ thập hoàn hảo của Lục Yên Chi cũng khiến hai huynh đệ cảm thấy chấn động, lập tức đi tới đúng như một câu nói "gần quan được lộc".

Lục Yên Chi bộc lộ thiên phú như vậy, chắc chắn thành tựu tương lai của nàng ta là vô hạn. Nghiêm Trừng thầm nghĩ nếu có thể kết đạo lữ với Lục Yên Chi thì sẽ có trợ giúp lớn cho tu vi của gã, vì vậy tâm tư trở nên sống động.

Nghiêm Phạt cũng không chịu thua kém, sáp đến khen Lục Yên Chi.

Tuy nhiên, Lục Yên Chi lại tỏ ra hờ hững lạnh nhạt khiến hai huynh đệ nhiệt tình uổng công.

Khúc Minh Nguyệt ở bên cạnh thì ngược lại, sắc mặt nàng ta đã biến thành màu gan heo. Nàng ta nhìn dáng vẻ hai huynh đệ Nghiêm Trừng Nghiêm Phạt cũng bu lại lấy lòng sư muội Lục Yên Chi, trong lòng càng thêm giận dữ. Có điều Khúc Minh Nguyệt không dám nổi giận với hai huynh đệ Nghiêm Trừng Nghiêm Phạt.

Nàng ta bèn quay sang cạnh khóe châm chọc Lục Yên Chi, đả kích Dương Bách Xuyên: "Một bài kiểm tra lực lượng mà thôi, có cao thế nào cũng chỉ là kiểm tra lực lượng. Cường giả chân chính phải xem thực lực, tu luyện mới là vương đạo. Sư muội đừng kiêu căng tự mãn, vẫn cần cố gắng tu luyện để sớm ngày đột phá đến Độ Kiếp."

Câu này lọt vào tai người ngoài nghe kiểu gì cũng thấy nồng nặc mùi chua, chỉ thiếu điều nói với Lục Yên Chi rằng ngươi đừng đắc ý, Lục Yên Chi người được người ta tâng bốc nhưng vẫn chỉ là tu vi cảnh giới Hợp Thể, chưa đạt đến Độ Kiếp kỳ.

Sau khi nói xong, nàng ta nhìn Dương Bách Xuyên bằng ánh mắt chế giễu: "Dương đạo hữu nói xem có đúng không? Cảnh giới không theo kịp thực lực chung quy không phải là chuyện tốt. Cảnh giới Hợp Thể đối mặt với Độ Kiếp kỳ không khéo sẽ bị người ta đập chết. Cho nên cảnh giới thực lực vẫn rất quan trọng đúng không? Ha ha.

À phải rồi, tiếp theo đến lượt Dương đạo hữu đấy. Thật ra ta rất muốn xem Dương đạo hữu khảo nghiệm thế nào. Nhất định là phi phàm lắm nhỉ! Ta không thể chờ được nữa rồi..."

Khúc Minh Nguyệt luôn miệng nói đạo lý nhưng giọng điệu tràn đầy châm chọc và chế giễu, chỉ thiếu điều chỉ vào mũi Dương Bách Xuyên mà nói thằng nhãi nhà ngươi hóng hớt cái gì, ngươi cũng chỉ là một con kiến cảnh giới Hợp Thể sơ kỳ mà thôi.

Trong lòng Dương Bách Xuyên lập tức bùng lên lửa giận. Con ả này, cmn ta không chọc vào ngươi, ngươi cà khịa ta làm gì?

Hắn nổi cáu định đốp chát lại Khúc Minh Nguyệt, nhưng thấy xung quanh có nhiều người, mà đây là trên tế đàn nên hắn đành nhịn xuống. Có điều nói về cãi nhau, tên họ Dương nào đó lớn lên dưới lá cờ đỏ, trưởng thành trong thế kỷ mới, há lại sợ một cô ả Tu Chân Giới ngu ngốc mắt mọc trên đầu?

Dương Bách Xuyên nhìn Khúc Minh Nguyệt, đảo mắt cười thầm: "Đúng thế đúng thế, Khúc cô nương nói rất đúng, thực lực mới là vương đạo. Như ta nè, thực lực của ta rất mạnh, tuy ta chỉ là một tu sĩ cảnh giới Hợp Thể sơ kỳ nhỏ bé, nhưng lại có thể vung một đấm khiến Khúc cô nương hộc máu.

Ta cũng có thể vung một kiếm chặt đứt cánh tay một cao thủ Độ Kiếp như cô nương, còn suýt chém chết Khúc cô nương. Bởi thế có thể thấy Khúc cô nương hiểu nhiều biết rộng, quả thật thực lực rất quan trọng."

Dương Bách Xuyên nói rất đứng đắn, nhưng lọt vào tai Khúc Minh Nguyệt lại khiến cơ thể nàng ta run lên, sắc mặt lập tức tím tái, thoắt xanh thoắt trắng. Trong đầu bất giác hiện ra hình ảnh ngày hôm ấy trên phi thuyền nàng ta bị một quyền của Dương Bách Xuyên đánh hộc máu, và cảnh tượng Dương Bách Xuyên chém đứt tay nàng ta, suýt lấy mạng nàng ta. Trong lòng lập tức chán nản.

Nàng ta hận không thể xé rách miệng Dương Bách Xuyên, chặt hắn thành tám khúc, băm thành trăm mảnh. Vốn dĩ nàng ta sỉ nhục Dương Bách Xuyên, nhưng lại quên mất dáng vẻ chật vật của mình ngày ấy khi suýt chút nữa bị Dương Bách Xuyên giết chết.

Ngược lại còn bị Dương Bách Xuyên hờ hững đáp trả. Đối với Khúc Minh Nguyệt mà nói, đây thật sự là tổn thương mười vạn điểm bạo kích!

Khúc Minh Nguyệt bị Dương Bách Xuyên chặn họng, không biết phải cãi lại thế nào.

Nhưng nàng ta vẫn xem thường mồm mép của tên họ Dương nào đó rồi. Trong lúc nàng ta bị chọc giận run người, Dương Bách Xuyên lại tiếp tục nói: "Ồ phải rồi Khúc cô nương, ta chặt đứt một tay của ngươi, xem ra ngươi đã nối lại, không biết có để lại di chứng gì không. Nếu có di chứng gì thì Dương mỗ có thể khám miễn phí giúp ngươi, không thu linh thạch. Dù sao ta cũng bất cẩn chặt đứt một tay của ngươi. Ờm... nối lại tay không phải chuyện dễ, chắc hẳn Khúc cô nương đã bỏ ra cái giá không nhỏ để nối lại nhỉ?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK