Trong nháy mắt, Dương Bách Xuyên búng ngón tay đưa nước Sinh Mệnh được bao quanh bởi quầng sáng màu tím vào trong miệng Thú Ngũ Hành.
Sau một khắc hắn nhìn chằm chằm Thú Ngũ Hành, muốn xem thử nước Sinh Mệnh sau tiến hóa sẽ có hiệu quả gì với Yêu thú.
“Grào...”
Sau khi một giọt nước Sinh Mệnh màu tím bị Thú Ngũ Hành nuốt vào, ngay sau đó, miệng Thú Ngũ Hành phát ra một tiếng kêu quái dị.
Tiếng kêu lọt vào tai Dương Bách Xuyên và Thương Vũ Tình lại có cảm giác kỳ quái, dường như là một tiếng thét dài đau khổ xen lẫn sung sướng.
Ngay sau đó, sắc mặt Dương Bách Xuyên đột nhiên biến đổi, nhưng sau đó vẻ mặt Dương mỗ lại khôi phục bình thường, trên mặt không tự chủ hiện lên vẻ mừng như điên, bộ dạng cười rất đê tiện, cứ như là một tên ăn mày phát hiện một kho báu.
“Grào...”
Thú Ngũ Hành lại gầm rú lên một tiếng, lúc này toàn thân Thú Ngũ Hành bộc phát ra hào quang ngũ sắc, khí tức cũng theo đó kích phát ra mỗi lúc một lớn, trên thân xuất hiện một cỗ khí tức khủng khiếp.
Trong mắt Dương Bách Xuyên và Thương Vũ Tình, vết thương trên đầu Thú Ngũ Hành hồi phục trong nháy mắt với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.
Khí thế cường đại khiến Dương Bách Xuyên và Thương Vũ Tình không tự chủ được lui lại phía sau.
Khí thế trên người Thú Ngũ Hành vẫn không ngừng tăng lên, hào quang toàn thân cũng càng ngày càng sáng ngời.
Thương Vũ Tình không kìm được lo lắng nói: “Tướng công, chàng cho hắn ăn cái gì thế? Thú Ngũ Hành giống như tiến hóa vậy, quả thật rất mạnh.”
Dương Bách Xuyên nghe Thương Vũ Tình nói vậy thì nhếch miệng cười, không lo lắng chút nào, còn nói: “Thú Ngũ Hành đúng là đang tiến hóa, nhưng không cần lo lắng, đồ ta cho Thú Ngũ Hành là đồ tốt, ha ha.” Lúc này Dương mỗ lộ vẻ mặt cười gian.
Nhưng Thương Vũ Tình nghe xong ngược lại càng thêm lo lắng nói: “Tướng công à, mặc dù Thú Ngũ Hành giao ấn ký bản mệnh Nguyên Thần của hắn ta cho chàng, theo lý thì chàng có thể khống chế sinh tử của nó, nhưng trước kia ta từng đọc qua điển tịch, nếu Nguyên Thần linh thú cường đại hơn chủ nhân quá nhiều, ngược lại sẽ bị Nguyên Thần của linh thú phản phệ, chàng...?”
Dương Bách Xuyên hiểu được ý của Thương Vũ Tình, đúng như lời nàng nói, cách thu phục linh thú trực tiếp, tàn bạo và hiệu quả nhất chính là khống chế ấn ký bản mệnh Nguyên Thần của linh thú, nếu linh thú dám phản kháng chủ nhân, một ý niệm trong đầu chủ nhân đã có thể khiến linh thú tan thành mây khói.
Nhưng có một vấn đề, một khi bản mệnh Nguyên Thần của linh thú cường đại hơn Nguyên Thần của chủ nhân quá nhiều, nếu như linh thú có ý đồ xấu muốn phản kháng chủ nhân, đến lúc đó tất nhiên người chết lại là chủ nhân, mà điều Thương Vũ Tình lo lắng đúng là như vậy.
Nhưng Dương mỗ cười ha ha nói: “Nương tử yên tâm, hiện giờ cứ coi như Nguyên Thần Thú Ngũ Hành mạnh hơn ta gấp mười lần, trong mắt ta nó chỉ là một con sâu, nếu Thú Ngũ Hành dám có ý đồ xấu, ta sẽ giáo huấn cho hắn ta một bài học sâu sắc đến mức sống không bằng chết, ha ha.”
Những lời tràn ngập tự tin này của Dương mỗ lọt vào tai của Thương Vũ Tình khiến cả người nàng run lên, nhất là tiếng cười lạnh sau cùng của Dương mỗ, thấy được Dương mỗ vô cùng tự tin, Thương Vũ Tình cũng không nói thêm gì.
Hai người tiếp tục nhìn về phía Thú Ngũ Hành, chỉ thấy quang mang trên thân Thú Ngũ Hành vẫn còn lấp lánh.
Một lát sau, một âm thanh ầm ầm trên người Thú Ngũ Hành vang lên.
“Ầm ầm ~”
“Grào ~”
Ngay sau đó vang lên một tiếng thét dài vô cùng thoải mái.
Giờ khắc này Dương Bách Xuyên cùng Thương Vũ Tình phát hiện Thú Ngũ Hành tiến hóa, thật sự rất ngang ngược, đạt tới khí tức tương đương với Độ Kiếp cảnh.
Trong phút chốc, chỉ thấy quang mang toàn thân Thú Ngũ Hành lập tức biến thành một vầng thái dương nhỏ, chói mắt vô cùng, khiến Dương Bách Xuyên và Thương Vũ Tình không kìm được mà nhắm mắt lại.
“Ầm ầm ~”
“Grào... Oa ha ha, bản vương cuối cùng cũng thoát ra rồi, oa ha ha...”
Trong lúc đất rung núi chuyển, Dương Bách Xuyên và Thương Vũ Tình đồng thời nhắm hai mắt lại, bên tai truyền đến tiếng cười ngạo nghễ của Thú Ngũ Hành.